Nương Tử Uy Vũ

Chương 9





Trên con đường nhỏ nằm giữa khu rừng cổ xưa và yên tĩnh, có hai chiếc xe ngựa đang từ từ tiến lên, cả mặt trước và mặt sau của nó đều có người bảo vệ, dẫn đầu đoàn là một vị công tử đầu đội chiếc mũ được kết từ lông, ngồi trên lưng một con ngựa trắng. Khi gió thổi qua, những lọn tóc vương trên trán y nhẹ nhàng lay động, nét mặt cũng đầy vẻ ung dung, nếu là đi trên đường lớn chỉ sợ làm không ít cô gái tơ tưởng.


Đây chính là đoàn người của Miêu Ngô, vị công tử ngồi trên ngựa trắng kia dĩ nhiên cũng chẳng phải Miêu Ngô rồi. Bởi vì ngay từ lúc ra khỏi cửa, Miêu Ngô đã thẳng thừng nói mình không biết cưỡi ngựa, cũng nhất định không chịu ngồi cùng với một đống vật chết ở trong xe ngựa của Miêu gia, mà kiên quyết đòi theo chân tỷ muội Chung gia cùng ngồi trong một cỗ xe ngựa, may mà xe ngựa cũng lớn nên không cự tuyệt Miêu Ngô.


Suốt đường đi Miêu Ngô luôn tìm đủ mọi cách lấy lòng Niệm Tâm, làm cho Niệm Tình nhìn mà thấy xấu hổ, đang định đứng dậy ra ngoài xe ngựa ngồi, thì thấy cả ngựa cả xe đều bất chợt dừng lại, xung quanh truyền đến rất nhiều tiếng vó ngựa và tiếng dậm chân. Miêu Ngô lập tức thò đầu ra khỏi mành tìm hiểu.


Đi ở trên con đường nhỏ này nếu có gặp chuyện gì thì chỉ có thể là gặp sơn tặc, Miêu Ngô tức khắc rụt đầu về, chẳng hề có chút ý tứ nào cần ra ngoài hỗ trợ, hay làm anh hùng cứu mỹ nhân.


"Niệm Tâm, nàng nhớ ngồi yên đấy, đừng đi ra ngoài. Bọn sơn tặc kia nhìn rất dọa người, trên mặt còn có một vết sẹo cực dài nữa, rất xấu. Hơn nữa sơn tặc luôn chỉ sống ở trên núi, làm sao từng gặp được mấy nữ tử như hoa như ngọc giống hai người, vì vậy hai người nhất định đừng ra, bằng không bọn hắn nổi lòng háo sắc muốn bắt hai người về làm áp trại phu nhân thì phiền toái, tốt nhất cứ thành thật ngồi đợi."


Miêu Ngô kéo lại Niệm Tình đang định đứng dậy, vừa khua tay múa chân trên mặt mình, vừa dọa nạt Niệm Tâm. Nhìn dáng điệu là không có ý định đi ra ngoài đó, cũng chẳng muốn cho Niệm Tâm và Niệm Tình đi ra.


"Ngươi không định ra hỗ trợ à? Đều tại ngươi đòi đi đường nhỏ, nếu không làm sao gặp sơn tặc chứ." Niệm Tâm nhìn thấy buồn cười, kỳ thật trong lòng cũng có chút tò mò với việc ngoài kia, dù sao lớn đến vậy rồi cũng chưa từng được thấy sơn tặc.


"Không phải vì ta sợ tên mặt dày Tô Khởi kia đi theo sao, coi như hắn muốn đuổi theo chúng ta cũng không biết chúng ta sẽ đi đường nhỏ, có hắn đi theo thì thật mất hứng. Còn về sơn tặc, bên ngoài có Niệm Thành đại ca mà, không sao đâu, ta còn phải ở đây bảo vệ hai người chứ, trách nhiệm to lớn nha!"


Đây đúng là lần đầu tiên Niệm Tâm gặp được người mặt dày, mà còn có thể mắng người khác là mặt dày được như thế, hay từ sợ chết mà còn có thể nói thành chính nghĩa hào hùng, lập tức bật cười. Tiếng cười đó truyền đến tai của đám sơn tặc đã đói khát từ lâu bên ngoài, bọn chúng vốn cầm được bạc rồi đang định đi, thì giờ quay ngược lại, nhất định bắt nữ tử trong xe ngựa kia phải ra gặp mình.


Miêu Ngô cau mày oán hận trừng mắt liếc Niệm Tâm, không đợi người khác kịp phản ứng đã từ trong chui ra ngoài.


"Là kẻ nào giương oai trước mặt ông đấy?" Miêu Ngô chẳng thèm nhìn đám sơn tặc kia, mà hơi nâng cao đầu, vung quạt giấy lên, điệu bộ vô lại ấy làm đám sơn tặc kia cũng bị hù.


"Tiểu tử không râu còn dám lớn lối, mau giao cô nương trong xe ngựa kia ra đây, bằng không đừng hòng có ai sống sót." Đầu lĩnh sơn tặc nhìn bộ dạng không coi ai ra gì ấy của Miêu Ngô thì tức giận, mặt đỏ bừng lên.


"Cô nương nào? Trong xe làm gì có ai chứ, nhưng đúng là tôi đang định kiếm một cô nương ngồi cùng, sao, sơn tặc đại gia định tặng cho tôi mấy người à? Vậy rất cảm tạ." Nói rồi cúi người vái tạ sơn tặc, lúc ngẩng đầu lên trên mặt còn tràn đầy vẻ sốt ruột nôn nóng. Cũng may bởi vì Miêu Ngô thường xuyên đi thanh lâu, bắt chước vẻ mặt ấy quả thật giống vô cùng.


Ngay cả Niệm Thành cũng thầm nghĩ, xem ra muội muội để Miêu Ngô nín vất vả rồi, giờ đã là bộ dạng thế này, chỉ sợ đến đêm động phòng hoa chúc, muội muội chắc không chịu nổi. Không được, chờ đến lúc tới trấn kế tiếp, nhất định phải dẫn muội phu đi thanh lâu giải tỏa.


"Nhưng mà chúng ta nghe thấy trong xe ngựa truyền ra tiếng nữ tử cười, cái này làm sao giả được." Sơn tặc nhìn bộ dạng của Miêu Ngô thì nói chuyện cũng dịu đi vài phần, dù không phải chắc chắn nhưng tiếng cười đó quả thật khá lớn, làm cho hắn lớn gan hỏi.


"À, tiếng cười đó, là do tiểu gia tôi nghĩ đến đêm nay có thể tới kỹ viện, nhất thời bật cười, lại không nghĩ làm cho sơn tặc đại gia đây hiểu lầm." Miêu Ngô mở miệng tự xưng tiểu gia, còn gọi sơn tặc là đại gia, thêm bộ dạng lưu manh kia nữa làm cho sơn tặc cảm thấy cực kỳ thân thiết, vơi bớt vài phần ý định làm khó dễ, chỉ là lời này của Miêu Ngô cũng thật khó tin tưởng.


"Ồ, ngươi còn có thể phát ra tiếng cười phong tình vạn chủng vậy sao." Đầu lĩnh sơn tặc cũng bắt đầu tươi cười trêu ghẹo, một đám sơn tặc đằng sau cũng cười to sảng khoái.


"Đại gia không biết ư?! Thế này đi, cầm bạc đi kỹ viện tìm mấy cô nương tốt hầu hạ thử, chỉ sợ còn phong tình vạn chủng hơn tôi. Giọng kêu lên sợ tiếng trước còn cao nhọn hơn tiếng sau nữa." Nói rồi còn cố ý the thé giọng cười hai tiếng, vốn là nữ nên giọng nói bình thường đã mềm mại hơn nam tử rồi, chỉ là toàn thân vô lại nên chẳng có ai bảo cô giống con gái, giờ nâng cao âm cười quả thật có chút giống tiếng cười của Niệm Tâm vừa nãy.


Thị vệ và sơn tặc đều cùng bật cười, ngay cả Niệm Thành cũng không khách khí cười lớn. Đầu lĩnh sơn tặc thực thích nói chuyện kiểu lưu manh này với Miêu Ngô, không quá mệt người, được Miêu Ngô nhắc nhở cũng nghĩ thế này nhất định phải đưa huynh đệ mình đi kỹ viện, cũng quên luôn mục đích vì sao vừa nãy quay lại. Nói thêm vài tiếng với Miêu Ngô rồi rời đi.


Miêu Ngô vừa vào trong xe ngựa đã bị Niệm Tâm véo cho một cái như muốn tách rời cả thịt, đau đến mức làm Miêu Ngô hét tới vang vọng núi rừng, bọn thị vệ lại được một trận cười to. Mặt Niệm Tâm đỏ tươi như muốn chảy ra máu, Niệm Tình thì từ lúc Miêu Ngô vào đã chạy ra ngoài xe ngựa rồi, ngồi cùng một chỗ với thị vệ đánh xe, vui vẻ hát khe khẽ hết nhìn đông lại nhìn tây.


"Niệm Tâm, đau mà." Miêu Ngô xoa cánh tay, méo miệng, tràn đầy ủy khuất nhìn Niệm Tâm.


"Đáng đời, không phải ngươi muốn tìm cô nương ngồi cùng à. Còn vào đây làm chi, không mau ra roi thúc ngựa đi tới trấn kế tiếp vào thanh lâu tiêu khiển. Nếu quấy rầy hưng trí của ngài, ta đây cũng không đền nổi." Niệm Tâm càng nói càng thấy tủi, quay đầu đi, trong mắt ngập đầy nước.


"Không phải mà Niệm Tâm, ta nói thế chỉ vì muốn cho đám sơn tặc kia đi thôi, dỗ dành bọn chúng thôi mà." Miêu Ngô nào dám chỉ quan tâm tới ủy khuất của mình nữa, chống hai tay xuống bò về phía Niệm Tâm. Niệm Tâm xoay đầu đi chỗ khác không thèm nhìn Miêu Ngô.


Miêu Ngô lại bò sang bên đấy, Niệm Tâm tiếp tục quay đầu, Miêu Ngô không bò nữa, mà ngồi thẳng người, muốn xoay mặt Niệm Tâm qua đây. Niệm Tâm không chịu, kiên trì chống lại, Miêu Ngô sao đành lòng dùng sức ép buộc nàng, sợ làm đau Niệm Tâm, con mắt xoay xoay, liền đưa mặt tới, nhẹ nhàng hôn một cái lên mặt Niệm Tâm, rồi lập tức ngồi thẳng người.


Niệm Tâm tức thì quay đầu lại, mắt như muốn phun lửa trừng Miêu Ngô, nước mắt vẫn cố nén vừa nãy giờ rơi xuống, Miêu Ngô đưa tay ra lau, rồi cứ thế ôm lấy khuôn mặt của nàng.


"Niệm Tâm, ta thật sự chỉ là nói dỗ bọn hắn mà thôi, trong lòng ta không nghĩ vậy đâu, ta sợ nàng bị bọn hắn khi dễ, làm sao ta có thể muốn nữ tử khác được, ta..."


Câu kế tiếp Miêu Ngô lại chẳng thốt lên lời, dù bình thường vô lại, nhưng vào giờ khắc quyết định cô không đủ dũng khí nói ra, mặc kệ mọi thứ đều rất rõ ràng, chỉ cần chưa nói thì tầng giấy kia vẫn giữ nguyên được, cô còn chưa xác định được tình cảm của Niệm Tâm, không dám mạo hiểm. Dù là Niệm Tâm tức giận, nhưng lý do tức giận cũng rất nhiều, cô không dám đánh cược, dù sao Niệm Tâm cũng biết thân phận nữ tử của cô.


Niệm Tâm tiến đến ôm lấy Miêu Ngô, tựa đầu lên bờ vai cô, từ trong truyền ra giọng buồn bã: "Ta biết, ta đều biết, chỉ là ta vẫn thấy khó chịu, ta vẫn tức giận, thấy ngươi nhường nhịn ta lại càng giận hơn." Miêu Ngô nghe những lời ấy mà không tài nào hiểu nổi, chỉ đành nhẹ giọng ừ, vỗ nhẹ lên lưng Niệm Tâm. Niệm Tâm đang nói thì ngừng, Miêu Ngô nghiêng đầu nhìn nàng, chỉ thấy Niệm Tâm đã nhắm mắt ngủ, nước mắt vẫn còn vương trên khóe mắt, chắc là quá mệt mỏi rồi.


Trong đầu Niệm Tâm cũng đang ngổn ngang bao suy nghĩ, không hiểu mình tức giận cái gì, tức giận vì cô ấy cứ đối tốt với mình nhưng lại chẳng hề nói điều cần nói, khiến mình khó chịu sao? Luôn để ý tới mọi cử chỉ hành động của cô ấy, nhìn cô ấy mãi đắn đo nhút nhát mà tức giận, lần đầu nếm đến vị tình yêu quả thật có ngọt có chát, khiến bản thân mình không biết phải làm sao. Càng trách mình dù biết rõ cô ấy là nữ tử mà vẫn yêu mến, không màng tới lễ giáo luân thường.


Miêu Ngô nhìn Niệm Tâm, cảm thấy hình như nàng thật sự ngủ rồi mới cúi đầu, nhẹ nhàng hôn thêm một cái lên khuôn mặt nàng, sau đó lập tức ngẩng đầu nhìn xung quanh, sợ sẽ có người bắt gặp, tim cũng đập bình bịch không ngừng. Nếu cô vừa rồi nhìn thêm chút nữa, thì đã có thể nhìn thấy khóe miệng của giai nhân cong lên tràn đầy ngọt ngào.


Một người cẩn thận che chở người đang ngủ, còn người kia thì ngủ thật ngọt ngào, cả hai cứ như vậy không hề phát ra tiếng động, cho đến tận lúc cả đoàn đi vào một trấn nhỏ, và dừng trước một quán trọ mới thôi. Lúc này Niệm Tâm bỗng tỉnh dậy nhấc người rời khỏi vai Miêu Ngô, vươn thân duỗi lưng rồi mặc kệ Miêu Ngô, định rời khỏi xe ngựa. Nhưng còn chưa kịp bước xuống, thì cảm thấy phía sau hình như có gì đang động, quay đầu lại nhìn mà chẳng phát hiện ra điều gì, lúc quay lại muốn bước tiếp thì đã thấy Miêu Ngô đang đứng dưới xe ngựa, vươn tay tới, tỏ rõ ý muốn đỡ mình xuống xe.


Niệm Tâm trực tiếp nhảy xuống xe ngựa, không thèm liếc mắt nhìn Miêu Ngô, rồi đi về phía quán trọ, một loạt hành động như muốn nói với Miêu Ngô rằng: "Ta vẫn còn đang tức giận đấy!"


Miêu Ngô cũng không hề bực, mà tung tăng theo chân Niệm Tâm cùng vào quán trọ, chỉ có mấy thị vệ là vẫn còn đang chưa kịp hiểu gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.