Nương Tử, Vi Phu Bị Người Bắt Nạt

Chương 115: Đại kết cục 2



Lời này của Phượng Kiêu khiến những người có mặt không khỏi khiếp sợ, nội tâm đối với Hoa Linh Tuyết vừa kính lại vừa sợ. Ai mà không biết chuyện Phượng Kiêu đã một lần lên Linh đảo, được Linh đảo chủ tặng cho một con Kim hà trư nên đương nhiên hắn sẽ biết mặt Linh đảo chủ, hắn đã nói như vậy thì ai có thể nghi ngờ thân phận của Hoa Linh Tuyết được nữa?!

Long Cẩm Thịnh thân là Hoàng đế Thương Nam quốc nên chỉ cần ngồi chứ không cần hành lễ, còn lại những khách mời khác đều phải đứng dậy ôm quyền hành lễ với Hoa Linh Tuyết.

“Bái kiến Linh đảo chủ!”

Khóe miệng Hoa Linh Tuyết khẽ nhếch lên, nụ cười trên môi không chút kiêu ngạo nói: “Ta cũng chỉ là một nhân vật nhỏ không đáng nói tới, mọi người cũng không cần khách khí như vậy!” Nói rồi liền gật đầu mỉm cười với Long Cẩm Thịnh, khẽ cúi người hành lễ nói: “Hoa Linh Tuyết bái kiến Thương Nam đế!”

Long Cẩm Thịnh có chút kinh ngạc, hắn cũng không thể ngờ được Hoa Linh Tuyết lại hành lễ với mình, có chút thụ sủng nhược kinh: “Hoa đảo chủ miễn lễ!”

Linh đảo tuy chỉ là một hòn đảo nhưng nó lại không thuộc về bất cứ quốc gia nào trên đại lục Lạc Thiên, địa vị của Hoa Linh Tuyết cao quí cũng chẳng khác gì Hoàng đế bốn nước, chỉ là xưng hô có chút bất đồng mà thôi, trong tiềm thức của bọn họ, sự cường thịnh của Linh đảo còn vượt xa hơn cả bốn nước, cho dù Hoàng đế bốn nước không cần hành lễ với Linh đảo chủ thì Hoa Linh Tuyết cũng không cần hành lễ với bọn họ. 

Hiện tại, Hoa Linh Tuyết hành lễ với Long Cẩm Thịnh hoàn toàn là vì Nhan Noãn Noãn. Bởi vì Nhan Noãn Noãn là người Thương Nam quốc, Long Cẩm Thịnh vừa là hoàng đế Thương Nam quốc vừa là anh rể của Nhan Noãn Noãn cho nên Hoa Linh Tuyết mới nể mặt mà hành lễ.

Phượng Kiêu cùng đám sứ giả ba nước trợn mắt nhìn, trong lòng âm thầm phân tích hành động này của Hoa Linh Tuyết, đặc biệt là sứ thần Tây Thịnh quốc cùng Bắc Cách quốc, bọn họ vạn lần cũng không thể mắc sai lầm được.

Sứ thần Tuyết quốc biến sắc, cũng không tài nào hiểu được nguyên nhân vì sao Hoa Linh Tuyết khách khí với Long Cẩm Thịnh như vậy.

“Hoa đảo chủ đột ngột đến đại lục Lạc Thiên chắc là có chuyện quan trọng?” giữa buổi yến hội, Phượng Kiêu không kìm được tò mò hỏi. 

“Việc này nói ra thì rất dài, lần này ta tới đại lục Lạc Thiên đúng là có chuyện muốn nhờ Phượng giáo chủ hỗ trợ.” Hoa Linh Tuyết quay đầu, khẽ nở nụ cười ôn hòa nói.

Phượng Kiêu kích động, buột miệng nói: “Hoa đảo chủ có việc thì không ngại nói thẳng, ta nhất định sẽ giúp!”

Phượng Kiêu mơ mộng mà lại không biết rằng, sở dĩ Hoa Linh Tuyết làm như vậy chính là để hắn lơi là cảnh giác mà thôi.

“Ta vì nữ nhi của tỷ tỷ đã thất lạc nhiều năm mà đến Thương Nam quốc, cụ thể mọi chuyện, nếu sau yến tiệc mà Phượng giáo chủ có thời gian thì chúng ta sẽ nói chuyện?”

Hoa Linh Tuyết tới đại lục Lạc Thiên tìm cháu gái thất lạc? Nữ nhân kia chắc chắn rất quan trọng đối với Hoa Linh Tuyết, nếu hắn có thể giúp được Hoa Linh Tuyết thì chẳng phải nàng sẽ thiếu hắn một nhân tình, ngày sau thống nhất bốn nước, nếu hắn ra mặt thỉnh Hoa Linh Tuyết hỗ trợ, nàng nhất định sẽ không cự tuyệt, như vậy chẳng phải sự nghiệp thống nhất bốn nước của hắn càng trở nên thuận lợi hơn sao?! Phượng Kiêu nghĩ vậy, trong lòng không khỏi mừng thầm.

Tâm tư của mọi người đều bị câu nói kia của Hoa Linh Tuyết hấp dẫn. Mỗi người đều muốn giúp Hoa Linh Tuyết tìm cháu gái thất lạc, cho dù dã tâm của bọn họ không giống với Phượng Kiêu nhưng cũng muốn nhân cơ hội này thiết lập mối quan hệ với Linh đảo.

Cửa sau Hiền vương phủ đột ngột vang lên tiếng người đập cửa dồn dập.

“Đến đây, đến đây, ai a, đã quá nửa đêm rồi mà còn gõ cửa như vậy, muốn đòi mạng người ta sao?” Hạ nhân vừa chạy ra mở vừa oán giận nói.

Chỉ là, lúc cửa sau được mở ra, một vật gì đó rất nặng lập tức đổ ập lên người hạ nhân nọ.

“Ôi chao, ôi chao, ngươi sao thế này?” Hạ nhân nọ vội vàng đỡ lấy người kia, không kìm được lớn tiếng kêu lên.

Hạ nhân nọ giúp người kia đứng vững rồi mới buông tay, chỉ là hắn vừa buông, người kia lại lập tức ngã xuống, dọa cho hắn giật mình, nương theo ánh trăng nhìn lại thì thấy người nằm trên đất là một nữ tử, trên người nàng chằng chịt các vết thương, thập phần dọa người.

“Thiên Minh… Thiên Minh…” Nữ tử nhắm hai mắt, hơi thở yếu ớt, miệng không ngừng gọi tên Thiên Minh, bàn tay ra sức với tới chân hạ nhân nọ.

Hạ nhân nọ thấy cả người nàng đầy máu, sớm đã bị dọa cho biến sắc, thấy bàn tay đầy máu của nàng đặt trên chân mình, bị dọa đến độ thét chói tai: “Aaaaa, cứu mạng…aaaaa…”

Tiếng kêu thất thanh của hắn kinh động tới những người khác, mọi người rất nhanh đã chạy tới nơi.

“Muốn chết sao, nửa đêm nửa hôm ngươi ở đây la hét cái gì? Gọi quỉ sao?” Phong Cốc vội vàng chạy tới, không chút do dự mắng hạ nhân nọ.

“Không phải… không phải a, Phong thúc, có… có người chết a!” Hạ nhân nọ run run tay chỉ về phía nữ nhân đang nằm bất động trên đất.

“Thiên Minh… Thiên Minh…”

Nữ tử không ngừng gọi tên Thiên Minh, Phong Cốc nhíu mày, trầm mặc một lúc lâu sau mới nói: “Các người nâng nàng vào trong đi, ta đi bẩm báo với Vương phi!”

Lúc Nhan Noãn Noãn cùng Long Trác Việt được Phong Cốc báo tin, hai người vội vàng đi tới đại sảnh.

Long Trác Việt vừa nhìn rõ mặt nử tữ nọ, mắt phượng rất nhanh xẹt qua tia kinh ngạc.

Nhan Noãn Noãn để tất cả mọi người lui xuống, chỉ lưu lại Nhan Song Song giữ cửa, đợi trong đại sảnh chỉ còn lại ba người, Long Trác Việt mới nghi hoặc lên tiếng: “Tô Diệu Phù?”

Nhan Noãn Noãn kinh ngạc, lập tức ngẩng đầu nhìn hắn: “Người của Thần Tôn giáo? Nàng ta tìm Thiên Minh làm gì?”

Tô Diệu Phù nghe thấy có người kêu tên mình, cố sức mở mắt, gương mặt xinh đẹp ngày trước giờ trắng bệch, khóe miệng còn lưu lại vệt máu tươi, màu máu đỏ tươi trên gương mặt trắng bệch khiến nàng xinh đẹp đến phá lệ.

Nàng hiện tại mong manh như búp bê bằng sứ, chỉ cần chạm nhẹ vào cũng sẽ khiến nàng vỡ thành từng mảnh nhỏ.

“Cứu người… cứu… cứu người…” Ánh mắt Tô Diệu Phù phân tán, tìm không bóng dáng Thiên Minh, ánh mắt nàng dừng lại trên người Long Trác Việt, thanh âm suy yếu, thều thào như tiếng gió.

Long Trác Việt phút chốc nghiêm mặt, không chớp mắt nhìn Tô Diệu Phù, một lúc lâu sau hắn mới hiểu được ý nàng, nghi hoặc hỏi lại: “Ngươi biết bọn Hoa Khê bị nhốt ở đâu đúng không? Bọn họ đang ở đây?”

Tô Diệu Phù khó nhọc gật đầu, bàn tay run rẩy đưa tới trước ngực lấy ra một bình sứ nhỏ, nàng nắm chặt đến độ bình sứ cũng dính đầy máu tươi: “Từ Ninh cung, mau đi cứu người… đây là giải dược… ta bị sư phụ phát hiện nên không thể cứu bọn họ ra được.” Lời của nàng đứt quãng nhưng mỗi câu mỗi từ đều nói vào trọng tâm khiến người ta rất nhanh đã hiểu được.

Nhan Noãn Noãn vẻ không thể tin, trố mắt nhìn Tô Diệu Phù rồi lại nhìn qua Long Trác Việt. Tô Diệu Phù là người Thần Tôn giáo, vì sao nàng lại muốn cứu bọn Hoa Khê? Vì sao không màng tới mạng sống bản thân mà chạy tới đây báo tin?

“Ngươi đừng nói nữa, ta lập tức đi tìm đại phu tới!” Long Trác Việt thản nhiên nói, bất quá thì đáy mắt lại không thể giấu nổi sự cảm kích đối với Tô Diệu Phù.

Tô Diệu Phù khó nhọc thở dốc, lắc đầu nói: “Vô dụng thôi, sư phụ đã hủy gân mạch của ta rồi!”

“Ngươi vì sao phải giúp chúng ta?” Nhan Noãn Noãn cảm thấy một trận đau xót trong ngực, không kìm được lên tiếng hỏi.

Tô Diệu Phù đột nhiên nhếch khóe miệng, giống như là nhớ tới chuyện gì vui vẻ, cười đến thỏa mãn nói: “Bởi vì bọn họ là bằng hữu của Thiên Minh, ta… ta không muốn Thiên Minh không vui…”

Tô Diệu Phù nói xong, lồng ngực vốn phập phồng cũng dần trở nên tĩnh lặng, hai mắt chậm rãi khép lại, hai hàng lông mi dài cong vút hạ xuống như cánh bướm đung đưa, thập phần bình yên…

Hốc mắt Nhan Noãn Noãn phút chốc đỏ lên, trước ngực đột ngột đau đớn như bị vật nặng đè lên.

“Việt Việt, người của Thần Tôn giáo không phải ai cũng là kẻ tâm ngoan thủ lạt!”

“Ừ!” Long Trác Việt nhìn Tô Diệu Phù cả người đầy vết thương, cánh tay bất giác ôm chặt lấy Nhan Noãn Noãn, trong lòng không khỏi dao động.

Long Trác Việt lập tức phát ra tín hiệu triệu hồi đám người Thiên Minh rồi vội vàng mang theo hơn mười người tiến cung.

Thiên Minh ở lại vương phủ, canh giữ bên cạnh Tô Diệu Phù suốt một đêm liền. Từ lúc Nhan Noãn Noãn nói cho hắn biết những việc Tô Diệu Phù đã làm, nội tâm vốn tĩnh lặng phút chốc dậy sóng.

Hắn vốn nghĩ Tô Diệu Phù nói thích hắn chẳng qua chỉ là thuận miệng nói chơi mà thôi, mà hắn cũng không tin, bọn họ cùng lắm mới gặp mặt một lần, Tô Diệu Phù sao có thể có tình cảm sâu đậm với hắn được chứ? Nguyên lai thích một người cũng không cần nhiều lí do hay nhiều thời gian cho lắm! Lần đầu tiên hắn gặp một nữ nhân ngốc nghếch như Tô Diệu Phù!

Không ai nghĩ tới chuyện Phượng Kiêu bắt Hoa Khê, Huyền Hỏa cùng Phong Thạc rồi giấu ở trong tẩm cung của Thái hậu cả, làm như vậy, cho dù Long Trác Việt có lật tung cả kinh thành nên cũng không thể nào tìm được ba người họ.

Thời điểm Long Trác Việt cùng Nhan Noãn Noãn tiến cung vừa hay là lúc Long Cẩm Thịnh rời khỏi yến tiệc hồi cung.

Long Cẩm Thịnh vừa biết nguyên do hai người tiến cung đã lập tức theo chân đi tới Từ Ninh cung, trước khi đi còn không quên dặn dò Nhâm Văn Hải điều ngự lâm quân tới.

Từ khi Thái hậu bị ban chết, Từ Ninh cung mặc dù vẫn để trống nhưng vẫn có cung nhân tới dọn dẹp, đã nhiều ngày như vậy rồi mà chưa từng có cung nhân nào thông báo có người lạ ẩn trong tẩm cung, từ điểm này suy ra, chỗ Phượng Kiêu giấu người vô cùng bí mật.  Nếu là như vậy thì phải có rất nhiều người cùng tìm kiếm thì may ra mới tìm được.

Mất một khoảng thời gian khá lâu sau đó mới có người phát hiện cửa ngầm trên vách tường.

Lúc Long Trác Việt tìm được ba người Hoa Khê thì bọn họ đã bị trúng độc từ lâu, sắc mặt tái xanh, hốc mắt đen thui, môi tím tái, hơi thở yếu ớt, sợ là mấy ngày nữa sẽ chết vì trúng độc quá sâu.

Phượng Kiêu chính là muốn từng chút từng chút một tra tấn bọn họ, thủ đoạn thật sự quá tàn nhẫn.

Nhan Noãn Noãn lập tức lấy giải dược Tô Diệu Phù đưa cho nhét vào miệng ba người.

Cả đám đợi một lúc lâu mới thấy hơi thở Hoa Khê, Huyền Hỏa, Phong Thạc dần ổn định lại. Huyền Hỏa là người đầu tiên mở mắt.

“Cung…” 

Hắn vừa mới lên tiếng, Long Cẩm Thịnh đã đưa tay chặn lại: “Trước đừng lên tiếng, người đâu, truyền thái y!” Nói rồi liền phân phó người đưa ba người bọn họ ra ngoài.

Mãi đến lúc thái y xác định độc trong người ba người đã được giải hoàn toàn, không có gì đáng ngại nữa thì Long Trác Việt mới thở phào nhẹ nhõm.

“Không biết các ngươi đã biết chuyện này chưa, Linh đảo chủ vừa đến Thương Nam quốc, yến tiệc tối nay chính là do nàng mở để chiêu đãi bốn nước, còn nói là lần này đến đại lục Lạc Thiên là vì muốn tìm cháu gái đã thất lạc nhiều năm. Các ngươi nói xem, nếu chúng ta giúp nàng tìm được cháu gái, đến lúc đó Thương Nam quốc sẽ là bằng hữu của Linh đảo, ba nước kia có muốn cũng không thể mạo phạm tới chúng ta được nữa.”  Long Cẩm Thịnh gọi riêng Long Trác Việt cùng Nhan Noãn Noãn vào ngự thư phòng nói lên suy nghĩ trong lòng.

Long Trác Việt cùng Nhan Noãn Noãn nghe xong liền đưa mắt nhìn nhau đầy ẩn ý.

“Cần gì phải tìm chứ, cháu gái Linh đảo chủ đang ngồi ngay trước mắt ngươi a!” Khóe miệng Long Trác Việt không nhịn được nhếch lên, tâm tình có chút vui sướng nói.

Long Cẩm Thịnh ngây người không hiểu, ánh mắt mờ mịt nhìn Long Trác Việt rồi lại nhìn Nhan Noãn Noãn. Chỉ thấy nụ cười của hai người càng lúc càng có phần quỉ dị.

Rất lâu sau đó Long Cẩm Thịnh mới hiểu ra được ẩn ý trong lời nói của Long Trác Việt, mắt phượng mở to hết cỡ, kinh hãi lui về phía sau mấy bước liền, nâng tay chỉ chỉ vào Nhan Noãn Noãn: “Ngươi… ngươi… ngươi… Ngươi chính là cháu gái mà Linh đảo chủ muốn tìm???”

Chấn động, tin tức này  quả thực chỉ có thể dùng hai từ này để hình dung mà thôi.

Nhan Noãn Noãn cười cười không nói, biểu tình này không thể nghi ngờ chính là đang trả lời cho câu hỏi của hắn.

Long Cẩm Thịnh mạnh mẽ hít vào một luồng khí lạnh, bàn tay không ngừng vuốt ngực mình: “Thiên của ta a, đây chắc chắn là tin tức kích thích nhất từ trước tới nay trẫm nghe được, ngươi cư nhiên lại là cháu gái của Hoa Linh Tuyết, vì sao trước giờ trẫm chưa từng nghe ngươi nói tới chuyện này?”

“Ta cũng mới biết chuyện này lúc sáng thôi!” Nhan Noãn Noãn cười nói.

“Nếu là như vậy thì chẳng phải Thương Nam quốc có mối quan hệ thông gia với Linh đảo sao?” Sau cơn khiếp sợ, Long Cẩm Thịnh kích động nói, biểu tình vui sướng không thôi. Nếu Thương Nam quốc là thông gia với Linh đảo thì chẳng phải thực lực sẽ nâng lên một bậc rồi sao? Khó trách đêm nay Hoa Linh Tuyết hành lễ với hắn, nguyên lai là nể mặt Nhan Noãn Noãn.

*~*

“Lần này đến đại lục Lạc Thiên, ta có mang theo đan dược tự chế, tuy rằng không phải thần dược nhưng cũng có thể giúp cho nội lực của Phượng giáo chủ đột phá lên cấp mười!” 

Trong khách điếm, Hoa Linh Tuyết đưa cho Phượng Kiêu một cái bình sứ nhỏ. Ở trong phòng chỉ có hai người bọn họ, hai thị nữ thân tín đi theo Hoa Linh Tuyết đang canh giữ bên ngoài.

Phượng Kiêu vừa nghe đan dược có thể giúp hắn đột phá cấp chín lên cấp mười, sâu trong đáy mắt xẹt qua tia tham lam, tươi cười nhận lấy bình sứ: “Đa tạ đảo chủ ưu ái!”

Phượng Kiêu dốc đan dược trong bình ra lòng bàn tay thì thấy đó mà một viên đan dược màu trắng ngà, trong suốt, nhìn sơ cũng biết là thuốc quí.

“Phượng giáo chủ mau ăn vào đi, bằng không ta cũng thật ngại khi nhận sự giúp đỡ của ngươi!” Hoa Linh Tuyết nhìn Phượng Kiêu, khẽ cười nói.

Tiếng nói ôn nhu như gió xuân khiến cho người nghe bất giác cảm thấy thoải mái vô cùng.

Phượng Kiêu nghe vậy, vội vã bỏ viên thuốc vào miệng, ực một cái đã nuốt xuống.

Phượng Kiêu vừa nuốt viên thuốc xuống, nụ cười ôn hòa trên gương mặt xinh đẹp của Hoa Linh Tuyết phút chốc biến đổi thành châm chọc cùng âm hiểm.

Phượng Kiêu còn chưa kịp hiểu được thâm ý trong nụ cười của Hoa Linh Tuyết thì trong bụng đã truyền đến từng trận đau đớn.

“Ngươi… ngươi đã cho ta ăn cái gì…” Phượng Kiêu nháy mắt tỉnh ngộ, giận dữ thét lên.

Hoa Linh Tuyết đùa nghịch lọn tóc trước ngực, quấn quấn trên đầu ngón tay nói: “Ân oán trên đại lục Lạc Thiên vốn không liên quan tới ta, nhưng ngươi ngàn vạn lần không nên đụng tới Thương Nam quốc, hủy đi nhà của Noãn nhi, hơn nữa, những việc ác do ngươi làm ra cũng đã chất thành đống, căn bản là chết cũng chưa hết tội.”

“Ngươi gạt ta?” Phượng Kiêu không thể tin được một đời kiêu hùng của mình lại bị hủy trong tay Hoa Linh Tuyết, gầm lên đinh tai nhức óc.

Tiếng hét giận dữ của hắn khiến người trong khách điếm chú ý.

“Thì như thế nào?!” Hoa Linh Tuyết hào phóng thừa nhận, thản nhiên ngồi trên ghế nhìn Phượng Kiêu bị độc tố dày vò đến run rẩy.

Ngoài cửa vang lên tiếng nói giận dữ của ba vị đường chủ Thần Tôn giáo.

“Làm càn, mau tránh đường cho ta!”

“Không có lệnh của đảo chủ, ai cũng không thể vào!” thanh âm lạnh băng của hai thị nữ thân tín bên người Hoa Linh Tuyết vang lên.

Tiếp theo đó là tiếng đao kiếm va chạm, hiển nhiên là đôi bên không chịu khuất phục nên tuốt kiếm giao đấu.

Hành lang khách điếm rất nhanh đã chật kín đệ tử Thần Tôn giáo, bên địch quá đông khiến hai thị nữ ứng phó vô cùng khó khăn.

Cửa phòng đột ngột bị mở ra, một chưởng phong xé gió đi tới kèm theo một luồng bạch quang, cả đám người trên hành lang không ai có thể tránh thoát khỏi. bạch quang đi tới đâu, đệ tử Thần Tôn giáo nhất loạt ngã lăn ra đất.

Hoa Linh Tuyết lạnh nhạt đứng ở cửa phòng.

“Trói hết đám người này lại!”

“Dạ, đảo chủ!”

Sáng sớm hôm sau, Hoa Linh Tuyết mang theo mấy tên đệ tử Thần Tôn giáo tiến cung, mà trước đó, Long Trác Việt chỉ huy đệ tử Việt cung đã bắt trói toàn bộ sứ thần Tuyết quốc.

Sứ thần Tuyết quốc vừa nhìn thấy Phượng Kiêu chỉ còn lại nửa mạng, lại bị khí thế bức người của Long Trác Việt làm cho run sợ, rất nhanh khai ra toàn bộ âm mưu của Thần Tôn giáo cùng Tuyết quốc.

Sứ thần Tây Thịnh quốc cùng Bắc Cách quốc được Long Cẩm Thịnh truyền tiến cung, mắt thấy tai nghe sứ thần Tuyết quốc cùng đệ tử Thần Tôn giáo thừa nhận âm mưu ám sát, muốn nhân đó gây ra mâu thuẫn giữa các nước cùng âm mưu thống nhất thiên hạ,… lập tức hành lễ tạ lỗi với Long Cẩm Thịnh.

Đám người Long Trác Việt âm thầm đổ mồ hôi lạnh, may mà lần này có sự giúp đỡ của Linh đảo nên Thương Nam quốc mới có thể thuận lợi thoát hiểm, nếu không có Hoa Linh Tuyết thì sẽ không có người khống chế Phượng Kiêu, mà như vậy thì đám người Tuyết quốc sẽ không dễ dàng thừa nhận hành động ám sát cùng âm mưu hủy diệt các nước được.

Long Cẩm Thịnh cũng không trực tiếp xử phạt sứ thần Tuyết quốc mà thả cho bọn họ về nước, nhưng lại cố tình giữ sứ thần Tây Thịnh quốc cùng Bắc Cách quốc lại.

Đám sứ thần Tuyết quốc không chút nghi ngờ, chỉ nghĩ lần này may mắn mới có thể giữ lại được mạng sống, cả đám kéo nhau tới tìm Long Trác Việt đòi giải dược mới vỡ lẽ ra thứ bọn họ ăn vào không phải là giải dược gì cả, vừa tức vừa giận nhưng lại không có cách nào phát tác được.

Không lâu sau đó, từ Tuyết quốc truyền đến tin: Hoàng đế Tuyết quốc đã tiêu diệt toàn bộ Thần Tôn giáo, nguyên nhân vô cùng đơn giản, đệ tử Thần Tôn giáo ở Thương Nam quốc làm xằng, ảnh hưởng tới danh dự Tuyết quốc, cộng thêm dã tâm của Phượng Kiêu quá lớn, lưu lại sẽ làm tổn hại tới mối quan hệ hòa hảo giữa bốn nước nên nhất định phải loại trừ. Nói một cách khác, Hoàng đế Tuyết quốc sao có thể chấp nhận chuyện Phượng Kiêu tính kế với cả hắn cùng Tuyết quốc được.

Chỉ trong một thời gian ngắn, Thần Tôn giáo uy phong lừng lẫy một thời diệt vong…

Hai tháng sau, đại lục Lạc Thiên sóng gió không ngừng, Thương Nam quốc, Tây Thịnh quốc cùng Bắc Cách quốc liên thủ tấn công Tuyết quốc.

Sứ thần Tây Thịnh quốc cùng Bắc Cách quốc vốn là do sứ thần Tuyết quốc giết chết, mối quan hệ ba nước cũng xấu đi từ đó, Long Cẩm Thịnh ở ngoài cũng góp đôi lời, ba nước rất nhanh đã quyết định liên thủ tấn công Tuyết quốc.

Cho dù Tuyết quốc cường thịnh hơn nữa cũng không thể thắng được sự liên thủ của ba nước. Huống chi Thương Nam quốc còn có Linh đảo chống lưng cho.

Sĩ khí ba nước ngày càng lớn mạnh, bại binh Tuyết quốc như núi, chỉ trong vòng một thời gian ngắn, Tuyết quốc đã hoàn toàn biến mất khỏi đại lục Lạc Thiên. Ba nước tiến hành chia lại lãnh thổ, Tây Thịnh quốc cùng Bắc Cách quốc e ngại Thương Nam quốc có Linh đảo chống lưng nên đại đa số các thành trì lớn của Tuyết quốc đều thuộc về Thương Nam quốc. Thương Nam quốc từ quốc gia yếu nhất, chớp mắt chuyển mình thành quốc gia cường thịnh nhất đại lục Lạc Thiên.

Long Cẩm Thịnh cùng hoàng đế Tây Thịnh quốc, Bắc Cách quốc ký kết hiệp nghị hòa bình dưới sự làm chứng của Hoa Linh Tuyết, cam kết trong thời gian tại vị sẽ không xâm phạm Tây Thịnh cùng Bắc Cách quốc vì bất cứ lí do gì. Hoàng đế Tây Thịnh cùng Bắc Cách quốc cũng ký vào hiệp định không xâm phạm lẫn nhau.

Kỳ thật, cho dù hai nước kia không ký thì bọn họ cũng không dám có tâm tư gì với Thương Nam quốc bởi Thương Nam quốc hiện tại đang được Linh đảo ủng hộ, chủ động gây chiến với Thương Nam quốc chẳng khác gì tự mình chui đầu vào rọ, mà nếu hai nước đánh nhau thì chẳng khác gì để cho Thương Nam quốc có cơ hội ngư ông đắc lợi.

Long Cẩm Thịnh tự mình chấp chính, mạnh tay trừng trị tham quan, chấn chỉnh triều chính. Long Trác Việt cùng Nhan Noãn Noãn đi theo Hoa Linh Tuyết trở về Linh đảo, cùng đi với bọn họ còn có cả Cổ Nhất.

Có Cổ Nhất đi cùng, đợi khi bọn họ lấy được máu của Kim hà trư cùng Thất tinh anh đào là có thể lập tức chế ra giải dược, độc trong người Nhan Noãn Noãn giải sớm ngày nào, Long Trác Việt an tâm ngày đó.

Người bên ngoài muốn vào được Linh đảo quả thực không phải chuyện dễ, dưới sự hướng dẫn của Hoa Linh Tuyết, đoàn người rất nhanh tiến vào Linh đảo.

Linh đảo xác thực là một nơi thế ngoại đào tiên, cũng không khác mấy gì với thế giới bên ngoài, cũng có nhà cửa, cửa hàng, thôn xóm, đường lớn đường nhỏ,… Điều duy nhất khác biệt là nó cho người ta cảm giác về một cuộc sống thuần khiết, thanh nhàn và thoải mái.

Nhan Noãn Noãn vô cùng yêu thích Linh đảo, nàng ở đó tròn ba tháng mới lưu luyến rời đi.

“Noãn nhi, Linh đảo là cố hương của con, thỉnh thoảng nhớ trở về thăm Dì nhỏ và mọi người!” Hoa Linh Tuyết tiễn chân ba người rời khỏi đảo, không nhịn được nắm lấy cánh tay Nhan Noãn Noãn, lưu luyến nói lời từ biệt.

“Dì nhỏ yên tâm, Linh đảo đẹp như vậy, ta nhất định sẽ thường xuyên trở lại.”

Bôn ba mấy ngày đường, Long Trác Việt cùng Nhan Noãn Noãn cuối cùng cũng về tới Hiền vương phủ. Long Cẩm Thịnh vừa hay tin đã vội vàng tới thăm.

“Không thấy Tiêm Tiêm đâu cả, hai ngươi có biết nàng đi đâu không? Trẫm tìm nàng đã ba tháng nay rồi!”

Nhan Noãn Noãn nhìn bộ dáng tiều tụy của Long Cẩm Thịnh, đột nhiên cảm thấy không đành lòng, nhưng Lam Tiêm Tiêm đi đâu thì nàng thật sự cũng không biết.

“Ngày đó ta đi Linh đảo, Tiêm Tiêm tiễn tới cửa thành, nàng có giao cho ta một phong thư.” Nhan Noãn Noãn nói rồi vội lấy phong thư ra đưa cho Long Cẩm Thịnh: “Đọc thư mới biết, nàng đã sớm muốn rời đi, nhưng đi đâu thì ta cũng không biết, nàng tự biết thân phận mình thấp kém không xứng với ngươi nên mới lựa chọn rời đi, nàng còn nói không hi vọng ngươi đi tìm nàng.”

Long Cẩm Thịnh đọc lá thư của Lam Tiêm Tiêm, hai tay khẽ run lên, gương mặt anh tuấn đầy thống khổ: “Đứa ngốc này, trẫm cũng chưa từng ghét bỏ nàng!”

“Hoàng thượng, cho dù người không ghét bỏ nàng nhưng không có nghĩa là bá quan văn võ trong triều sẽ không ghét bỏ nàng, cũng không có nghĩa là dân chúng Thương Nam quốc không chê bai nàng, nếu nàng tiến cung làm phi, ngày ngày chịu đựng sự châm chọc của người khác, về lâu dài chắc chắn sẽ cảm thấy hối hận cùng có lỗi với ngươi, chẳng thà bây giờ nàng rời đi, để những hồi ức tốt đẹp của hai người vĩnh viễn không phai tàn thì tốt hơn.” Nhan Noãn Noãn chậm rãi nói, Lam Tiêm Tiêm dù lưu lạc phong trần nhưng nàng cũng có tự tôn cùng kiêu ngạo của riêng nàng.

“Nếu ngươi thật sự yêu nàng thì nên tôn trọng quyết định của nàng!”

“Tiêm Tiêm…” Long Cẩm Thịnh cắn chặt môi dưới, nhẹ giọng gọi tên Lam Tiêm Tiêm. Những điều Nhan Noãn Noãn nói, hắn đương nhiên hiểu, nếu muốn trở thành một hoàng đế tốt thì hắn không thể để tình cảm che lấp được, càng không thể tùy tiện làm theo ý mình nữa.

“Ta sẽ cho người Việt cung điều tra tung tích của nàng, cũng sẽ phái người âm thầm bảo vệ nàng, ngươi có thể yên tâm về làm một hoàng đế tốt.” Long Trác Việt lúc này mới lên tiếng nói. Hắn yêu thích tự do nên hắn tình nguyện tiếp tục giả ngu chứ không muốn nghĩ tới ngai vị hoàng đế cao cao tại thượng kia. Huống chi, Long Cẩm Thịnh đã làm hoàng đế mười mấy năm, sớm đã thành thói quen, bọn hắn cũng không cần đổi qua đổi lại làm gì. Chỉ cần Thương Nam quốc hưng thịnh, ai làm hoàng đế cũng giống nhau mà thôi.

“Thay ta bảo vệ nàng thật tốt!” Long Cẩm Thịnh dùng sức nắm chặt lá thư của Lam Tiêm Tiêm, nhìn Long Trác Việt nói.

“Việt Việt làm việc thì ngươi có thể yên tâm.” Nhan Noãn Noãn cười nói: “Về sau ta với Long Trác Việt sẽ ngao du thiên hạ, nếu trên đường có gặp được Tiêm Tiêm, chúng ta nhất định sẽ báo tình hình của nàng cho ngươi, nếu ngươi có gì muốn nói với nàng thì bọn ta cũng có thể chuyển dùm.”

Mây xanh trên trời, vừa nhìn đã biết vô tận…

Một chiếc xe ngựa tinh xảo chậm rãi đi qua ngã tư đường, chiếc lạc ngựa rung rinh trong gió, không ngừng tỏa ra thứ ánh sáng màu vàng lấp lánh. Phu xe chính là Thiên Minh cùng Phong Thạc. Huyền Hỏa theo lệnh của Long Trác Việt ở lại trông coi Việt cung, mà Hoa Khê thì không tài nào thoát khỏi nhiệm vụ cai quản Nguyệt các.

Thời điểm bọn họ rời đi, ánh mắt ai oán của Huyền Hỏa cùng Hoa Khê không phút nào rời khỏi người Phong Thạc, mệnh tiểu tử kia sao có thể tốt như vậy chứ, có thể ngao du thiên hạ với Cung chủ cùng phu nhân?!

Nhan Song Song vì muốn chiếu cố cho Nhan Noãn Noãn nên cũng đi theo, bên cạnh nàng là miếng da trâu vứt mãi không được - Hàn Thế Hiên.

Thời điểm hắn đuổi theo xe ngựa đã nói: Sư phụ ở đâu thì đệ tử cũng phải ở đó.

Nhan Noãn Noãn tuy không lên tiếng phản bác nhưng nàng làm sao có thể không nhận ra tâm tư của hắn chứ, nội việc đôi mắt hoa đào của hắn lúc nào cũng dán chặt lên người Nhan Song Song là cũng đủ rõ ràng lắm rồi.

Mấy tháng ở chung, Nhan Noãn Noãn chậm rãi tiếp nhận chuyện Hàn Thế Hiên là đồ đệ của nàng, tuy rằng hắn có hơi độc miệng, tính tình thì cao ngạo nhưng tâm địa cũng không đến nỗi nào.

Từ nhỏ đã lớn lên trong sự bao bọc, yêu thương cùng nuông chiều của Hàn gia, cũng khó trách hắn lúc nào cũng bày ra bộ dáng công tử thế gia cao ngạo, khinh người được, bất quá đó cũng không hẳn là khuyết điểm, chỉ cần hắn thật lòng với Nhan Song Song là được.

Nhan gia bị xét nhà, Nhan Hướng Thái phạm tội tham ô, kéo bè kết phái đã bị xử trảm, Nhan gia trên dưới mấy trăm người bị lưu đày, nếu Nhan Song Song có thể tìm được một chốn nương tựa tốt thì Nhan Noãn Noãn cũng vui thay cho nàng.

Nhan Noãn Noãn đưa tay vén màn trướng cửa sổ lên, để lộ gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, mày liễu cong cong, đôi mắt trong như nước hồ thu, sóng mũi cao thon, môi anh đào chúm chím. Nhan Noãn Noãn nhìn phong cảnh bên ngoài không ngừng thay đổi mà không nén nổi ý cười.

Gương mặt xinh đẹp đột nhiên biến sắc, Nhan Noãn Noãn vội vàng đưa tay bịt miệng: “Oẹ…”

Long Trác Việt cả kinh, vội vàng hét bảo Thiên Minh dừng xe: “Thiên Minh, mau dừng xe, Noãn Noãn, nàng làm sao vậy?”

“Oẹ…” Nhan Noãn Noãn không ngừng nôn khan, xe ngựa vừa dừng lại liền bước vội xuống, chạy đến gốc cây ven đường ói ra.

“Noãn Noãn, nàng làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?” Long Trác Việt chạy đến phía sau Nhan Noãn Noãn, một tay vỗ vỗ lưng nàng, một tay cầm ly nước đưa cho nàng.

“Oẹ…ọe…” Nhan Noãn Noãn khó chịu đến độ chảy cả nước mắt, trong bụng nhộn nhạo khiến nàng muốn nôn nhưng không tài nào nôn ra được, gương mặt xinh đẹp tái nhợt ôm lấy gốc cây.

Huyền Hỏa lúc này cũng đã đi tới: “Vương phi, để thuộc hạ bắt mạch cho người!” nói rồi nâng tay Nhan Noãn Noãn, tập trung bắt mạch cho nàng.

“Huyền Hỏa, Noãn Noãn làm sao vậy?” Long Trác Việt ở bên nóng ruột hỏi.

Sau một lúc lâu, Huyền Hỏa buông tay Nhan Noãn Noãn, gương mặt tuấn tú tràn ngập ý cười, ôm quyền hướng Long Trác Việt cùng Nhan Noãn Noãn nói: “Chúc mừng Vương gia, Vương phi có thai rồi ạ!” 

“A?” Long Trác Việt ngẩn người nhìn Huyền Hỏa.

“Vương gia, Vương phi có thai rồi, người sắp được làm cha rồi!” Huyền Hỏa ngoác miệng cười nhắc lại.

“Làm cha???” Long Trác Việt lặp lại lời nói của Huyền Hỏa, mắt phượng ngập tràn vui mừng, kích động nhìn Nhan Noãn Noãn: “Noãn Noãn, ta sắp được làm cha rồi? Ta được làm cha rồi!!!”

Nhan Noãn Noãn cũng bị tin tức mình có thai làm cho kinh ngạc cùng kích động không thôi.

“Ân, ân!!!” Nhan Noãn Noãn gật gật đầu. Nàng có thai rồi, nàng có con của Long Trác Việt rồi! Đây là con của bọn họ a!

Nhan Noãn Noãn đưa tay vuốt bụng, biểu tình trên gương mặt xinh đẹp có chút không thể tin, cho dù hiện tại chưa thể cảm nhận được cái thai trong bụng nhưng cảm giác sắp được làm mẫu thân khiến nàng vui sướng cùng hạnh phúc không thôi.

“Thật tốt quá, ta được làm cha rồi, ta được làm cha rồi!!!” Long Trác Việt vui sướng hét lên, khoa trương giống hệt tiểu hài tử. Những người còn lại nhìn hai người như vậy cũng cảm thấy vui lây.

Long Trác Việt đột nhiên ôm lấy Nhan Noãn Noãn, vừa xoay vòng vừa hò hét: “Ta có con rồi, ta được làm cha rồi… ha ha ha ha…”

Tiếng cười vui sướng của hắn vang vọng không gian, rất lâu không dứt, Nhan Noãn Noãn bị niềm vui sướng của Long Trác Việt vây lấy, nhẹ nhàng vòng tay ôm cổ hắn, nở nụ cười hạnh phúc. Hai dung mạo xuất trần đứng cạnh nhau, thập phần tao nhã…

--- ------- Toàn văn hoàn --- -------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.