Cả đám người mang một đống oán hận cùng chán ghét trừng mắt nhìn Nhan Noãn Noãn đứng bên ngoài bếp.
“Đại tiểu thư làm vậy là có ý gì? Nếu không hài lòng với bọn nô tài thì có thể nói rõ, tại sao lại đạp cửa bếp như vậy?”
“Người đường đường là một tiểu thư, làm như vậy cũng thật quá thô lỗ.”
“Chuyện này nếu để người ngoài thấy được, còn tưởng rằng Vũ Dương hầu phủ chúng ta không có giáo dưỡng cẩn thận.”
“Đại tiểu thư từ nhỏ đã ru rú trong nhà, có người nào nhìn đến nàng ta mà giáo với chả dưỡng chứ.” Có kẻ cười nhạo nói.
“Cũng khó trách việc nàng ta làm ra loại chuyện thấp kém này, so với Nhị tiểu thư cùng Tam tiểu thư thật là kém xa.” Một kẻ khinh thường nhìn Nhan Noãn Noãn phụ họa.
Nhan Noãn Noãn khoanh tay trước ngực, ý cười trên mặt không ngừng lan rộng, người ngoài nhìn chỉ tưởng nàng đang cười mà không nhìn thấy được tia sắc lạnh sâu trong đáy mắt. Nhan Noãn Noãn đảo mắt một lượt nhìn đám người trong phòng bếp, ghi nhớ mặt của từng kẻ, rồi nhanh chóng tung một đạp hướng tới cánh cửa còn nguyên vẹn khác.
Một loạt tiếng lỏang xoảng lần nữa vang lên, một cánh cửa khác hi sinh một cách vinh quang khiến đám người trong phòng bếp trợn mắt, há hốc mồm kinh hãi.
Nhan Noãn Noãn vỗ vỗ tro bụi trên người, ngẩng đầu, thờ ơ nói: “Các ngươi cũng đã nói ta là Đại tiểu thư, cũng coi như chủ tử của các ngươi. Chủ tử làm việc còn tới phiên đám cẩu nô tài các ngươi xen vào sao? Nếu đã quyết định làm chó của Vũ Dương hầu phủ thì nên hiểu trách nhiệm của một con chó, chủ tử còn chưa lên tiếng, các ngươi ở đó sủa loạn gì chứ? Đừng tưởng rằng biết nói vài câu tiếng người thì liền đem mình thành người đi!”
“Ngươi…” đám người bị lời nói của Nhan Noãn Noãn chọc giận cho tái xanh mặt mày, có kẻ phẫn nộ vươn tay chỉ chỉ Nhan Noãn Noãn, ánh mắt như muốn phun lửa thiêu Nhan Noãn Noãn thành miếng thịt nướng để hả giận.
Nhan Noãn Noãn nét cười trên mặt không đổi, thường ngày nàng vốn đã vô cùng khuynh diễm, cười rộ lên lại càng mê hoặc lòng người, khẽ đưa tay ngoáy ngoáy lỗ tai nói: “Như thế nào? Giận quá muốn đánh nhau? Hay lắm, chúng ta đến đường cái từ từ đánh, để cho dân cả kinh thành này tới xem Vũ Dương hầu phủ dạy dỗ hạ nhân như thế nào mà cả chủ tử cũng dám đụng đến.” Nhan Noãn Noãn dứt lời liền lui về phía sau mấy bước.
Đám người trong phòng bếp đưa mắt nhìn nhau rồi nhanh chóng lùi lại mấy bước, vẻ kiêu ngạo, khinh thương Nhan Noãn Noãn dần dần biến mất.
Bọn họ khinh thường Nhan Noãn Noãn là một chuyện, trong phủ này hạ nhân nào mà chẳng khi dễ nàng ta chứ? Nhưng nếu bọn họ dám đụng tới một ngón tay của nàng thì cho dù có không phải ở trên đường cái, chuyện này truyền ra ngoài thì danh dự của Vũ Dương hầu phủ để ở đâu chứ? Lúc đó hạ nhân bọn họ cũng không thoát khỏi bị trừng phạt.
Trước kia Nhan Noãn Noãn luôn cam chịu, bị bọn họ khi dễ nàng ta cũng không dám hé răng nửa lời, chỉ yên lặng cúi đầu nức nở cho nên bọn họ ngày càng không coi nàng ra gì cả. Nhan Noãn Noãn trước mặt cuồng vọng, cao ngạo khiến đám người nghi hoặc không thôi.
“Đi thôi, như thế nào lại không đi?”
“Đại tiểu thư bớt giận, bọn nô tài lỡ lời.” thấy Nhan Noãn Noãn duy trì bộ dáng nghiêm túc, đám người trong phòng bếp chỉ có thể nhận thua, tuy bọn họ không cam lòng vì bị chính người trước kia mình khi dễ uy hiếp nhưng cũng chỉ có thể tận lực đè nén lại.
Đôi mắt như nước hồ thu của Nhan Noãn Noãn chợt lóe tinh quang, ý cười càng đậm, kẻ có quyền lực nàng đấu không lại thì không nói làm gì, ngay cả đám cẩu nô tài này cũng muốn quyền đè đầu cười cổ nàng sao? Nhan Noãn Noãn nàng là người dễ ức hiếp vậy sao?
Đám hạ nhân khúm núm khiến tâm tình Nhan Noãn Noãn thoải mái đôi chút, nàng đương nhiên biết trong lòng bọn họ đang nghiến răng nghiến lợi chửi rủa nàng nhưng như vậy thì sao chứ, nhan Noãn Noãn bị đám người này khi dễ đâu phải chuyện ngày một ngày hai.
Nhan Noãn Noãn đang định xoay người rời đi, ánh mặt lướt đến mâm đồ ăn bằng bạc trên bàn gỗ lim dài, do cửa bị nàng đạp sập nên đám hạ nhân đã mang đồ che đậy lại để tránh bụi làm bẩn đồ ăn.
Dựa vào cái gì mà mấy người Nhan gia lại được ăn sơn hào hải vị mà nàng lại phải nhịn đói trong Thanh viện chứ? Một chân vừa bước ra của nàng nhanh chóng thu lại đi tới về phía bàn gỗ, bọn hạ nhân thấy nàng bước đến thì vội lùi lại phía sau, cảnh giác nhìn nàng.
Khi những ngón tay thon dài của nàng chạm tới mâm bạc, một nam tử mập mạp bỗng dưng quát lớn: “Ngươi làm gì, đó là thức ăn chuẩn bị cho Nhị phu nhân, ngươi không thể đụng vào.”
“Hửm?” Nhan Noãn Noãn đầy nghi hoặc hửm một tiếng, ánh mắt sắc lạnh như tên bắn về phía người vừa lên tiếng. Nam tử mập mạp mới vừa rồi còn lớn tiếng khiển trách, vừa bắp gặp ánh mắt của nhan Noãn Noãn thì có chút cả kinh, ánh mắt dừng lại ở bàn tay của nàng bên mâm bạc, run rẩy nói: “Đại… đại tiểu thư, thứ đó là chuẩn bị cho Nhị phu nhân, nếu người mang đi thì đám nô tài không có thức ăn mang tới cho Nhị phu nhân. Nếu Đại tiểu thư thích, nô tài lập tức làm một mâm khác đưa đến Thanh viện cho người.”
Hạ nhân trong Vũ Dương hầu phủ này ai mà không biết Hầu gia sủng ái nhất chính là Nhị phu nhân Lâm Hương Y, từ chuyện ăn mặc cho đến chi phí hàng tháng đều không kém so với Đại phu nhân, ngoại trừ danh phận kém hơn một bậc thì nhiều khi lời nói của Nhị phu nhân còn có trọng lượng hơn cả Đại phu nhân, ai bảo nàng ta là người Hầu gia sủng ái nhất chứ, chỉ cần là điều Nhị phu nhân muốn, Hầu hia nhất định sẽ đáp ứng. Bọn họ có thể chậm trễ phục vụ ai chứ không thể chậm trễ trong phục vụ Nhi phu nhân a.
Nam tử mập mạp trên cổ có quàng một cái khăn trắng, trong tay còn cầm một cái vá to, xem ra người này chính là đầu bếp chính ở đây rồi.
Nhan Noãn Noãn vẻ hiểu ý gật đầu rồi hỏi: “Những thứ nào là của Nhị nương?”
Nam tử béo mập nghe nàng hỏi vậy, tâm tình hơi buông lỏng, nghĩ là Nhan Noãn Noãn có thể hiểu được điều mình nói. Dù sao đại tiểu thư chịu thiệt chỉ là chuyện nhỏ, đồ ăn của nàng đến tối đưa qua cũng chẳng sao nhưng là nếu chậm trễ bữa trưa của Nhị phu nhân thì bọn họ thật sự không đảm đương nổi. Nam tử béo mập đi tới chỉ một loạt những thức ăn trên bàn.
Nào ngờ ông ta vừa chỉ xong, Nhan Noãn Noãn cầm lấy cái giỏ ở bên cạnh đem tất cả những thứ đó không chừa một món bỏ vào giỏ. Nam tử nọ sợ đến nỗi hai mắt mở to, trừng trừng nhìn Nhan Noãn Noãn.
“Đại tiểu thư, người…”
Nhan Noãn Noãn không chút khách khí đẩy bàn tay đang định ngăn cản nàng của nam tử kia lại rồi đậy nắp giỏ lại, nhìn ông ta không chớp mắt nói: “Ngươi cũng đã nói đây là thức ăn của Nhị nương, nàng ta thân phận thế nào? Nói thế nào cũng chỉ là thứ thiếp, thân phận tuy cao hơn bọn cẩu nô tài các ngươi nhưng luận tôn ti, nàng ta nhìn thấy ta còn phải hành lễ gọi một tiếng ‘Đại tiểu thư’, ta còn chưa dùng bữa nàng ta sao có thể phạm thượng ăn trước ta được?”
“Chuyện này…” Nam tử nọ nhướng mày, ông ta bị những lời này của Nhan Noãn Noãn làm cho nghẹn lời, trong lòng vô cùng tức giận, đại tiểu thư từ khi nào lại trở nên nhanh mồm nhanh miệng như vậy chứ? Lời nói lại rất có đạo lý làm cho bọn họ không có cách nào phản bác được.
“Không phục sao? Vậy cứ bảo Nhị nương tới Thanh viện tìm ta, ta không ngại cùng nàng ta phân tích tôn ti trật tự trước mặt Nhị thúc đâu.”
Nhan gia đối với Hiền vương chỉ có khinh thường nên đương nhiên cũng không để ý tới thân phận Hiền vương phi của nàng nhưng nàng đường đường là nữ nhi của con cả Vũ Dương hầu phủ này, nàng không tin Nhan Hướng Thái lại không sợ Vũ Dương hầu phủ này mất mặt mà dung túng tiểu thiếp đè đầu cưỡi cổ nàng.
Thứ thiếp khi dễ trưởng nữ, chuyện này mà truyền ra ngoài thì Nhan Hướng Thái cũng đừng mong được yên ổn ở trong triều, Nhan Noãn Noãn trước kia nhát gan, nhu nhược nhưng nàng thì không, danh dự của Nhan gia thì có liên quan gì tới nàng chứ.