Nhan Noãn Noãn biết con thỏ nhỏ trong lời nói của Long Trác Việt là vật gì, nhớ tới vật đó nàng thật sự không biết nói gì nữa, đường đường một đại nam nhân mà chăn ngủ dĩ nhiên lại thêu vô số những hình thái khác nhau của loài thỏ, thêm vào đó, mỗi đêm mà không có chăn thêu con thỏ, hắn nhất định nháo loạn không chịu ngủ.
Nàng có thể lý giải là một người dùng một cái chăn lâu ngày sẽ trở thành thói quen, nếu không có sẽ cảm thấy thiếu vắng nhưng không có nghĩa là không thể ngủ được. Long Trác Việt đối với cái chăn kia rốt cuộc si mê tới cỡ nào mới có thể mất ngủ đây?
“Không phải chỉ là một cái chăn thôi sao, ngươi làm gì khoa trương vậy chứ.” Nhan Noãn Noãn chậm rãi đứng lên, không kiên nhẫn nhìn Long Trác Việt nói.
“Đó không phải chỉ làm một cái chăn!” Long Trác Việt nâng hai mắt gấu mèo, ai oán nhìn Nhan Noãn Noãn: “Đó là bảo bối của người ta, từ nhỏ đến lớn người ta đều ngủ cùng nó, một khắc cũng không rời a!”
“Là bảo bối của ngươi!” Nhan Noãn Noãn gật đầu cho có lệ rồi cầm mặt nạ đưa cho Long Trác Việt nói: “Mau mang vào đi, một lát nữa về Vương phủ là ngươi có thể ôm bảo bối của ngươi ngủ một giấc rồi!”
Đúng lúc này thì ngoài cửa truyền đến tiếng Nhan Song Song đập cửa: “Vương phi, nước trong phủ không hiểu vì sao lại bốc lên mùi tanh, nô tỳ không lấy được nước sạch.”
“Ta biết rồi, người thu thập mọi thứ, chúng ta lập tức sẽ về Vương phủ.” Nhan Noãn Noãn không muốn nói nhiều, gương mặt xinh đẹp phút chốc trở nên lạnh lùng, không chút tò mò hay nghi hoặc nói: “Chúng ta về Vương phủ rửa mặt, chải đầu sau.”
Long Trác Việt mang mặt nạ, đôi mắt hiện lên tia khó hiểu: “Hả? Vì sao a?”
“Vì sao cái gì?” Nhan Noãn Noãn giúp Long Trác Việt thay y phục, thuận miệng hỏi.
Quần áo Long Trác Việt trước giờ đều là do Thiên Minh lo liệu, bất quá hôm nay nàng với Long Trác Việt đã là vợ chồng, nếu để cho nam nhân khác vào phòng thì không hay cho lắm nên Nhan Noãn Noãn quyết định từ nay sẽ nhận lấy trọng trách thay quần áo cho Long Trác Việt. Cũng may quần áo nam tử thời này so với quần áo nữ nhân thật sự đơn giản hơn rất nhiều, không thể làm khó nàng được. Chỉ là Long Trác Việt sinh ra đã cao lớn, thân hình nhỏ nhắn của nàng chỉ đứng đến đầu vai hắn, nàng giúp hắn thay quần áo đều phải nhón gót, kiễng chân thật sự rất tốn sức.
Long Trác Việt giang hai tay, tùy ý để Nhan Noãn Noãn giúp hắn mặc quần áo: “Nàng nói xem vì sao nước giếng đột nhiên lại có mùi tanh này?” Long Trác Việt hơi ngửa đầu hỏi.
Nhan Noãn Noãn đi đến phía trước Long Trác Việt giúp hắn thắt dây lưng, những ngón tay thon dài, tinh tế như bạch ngọc chậm rãi thắt, đối với câu hỏi của Long Trác Việt cũng không hề để tâm nói: “Đây là chuyện của người ta, ta làm sao biết được.”
Long Trác Việt cúi đầu, đôi mắt đẹp dừng lại ở đỉnh đầu Nhan Noãn Noãn, đáy mắt xẹt qua tia sáng rồi đột nhiên ra vẻ tỉnh ngộ nói: “Nha, ta đã biết!” Long Trác Việt cả kinh kêu lên.
Nhan Noãn Noãn thấy hắn kích động như vậy, ngón tay đang thắt nút khẽ dừng lại, ngẩng đầu lên hỏi: “Ngươi biết cái gì?”
“Nước giếng bị vậy là do nàng làm nha!” Long Trác Việt trực tiếp khẳng định nói.
Nhan Noãn Noãn khẽ nhếch miệng, nhanh chóng dời tầm mắt đi: “Nói bừa!” Không phải ngày thường hắn ngốc lắm sao, như thế nào hôm nay lại đột nhiên thông minh vậy?
Long Trác Việt không chớp mắt nhìn Nhan Noãn Noãn chằm chằm như thể muốn nhìn thấu suy nghĩ của nàng, một lúc lâu sau mới lên tiếng, chắc nịch nói: “Noãn Noãn, nàng chột dạ nha, tối qua ta rõ ràng nhìn thấy nàng vụng trộm ra ngoài nha.”
“Ta không thể ra ngoài đi vệ sinh sao? Còn có, ta sao phải vụng trộm chứ?” Nàng rõ ràng là quang minh chính đại đi ra nha.
“Phải không?” Long Trác Việt đưa mắt nhìn Nhan Noãn Noãn từ đầu đến chân, trên mặt viết rõ hai chữ không tin.
“Tin hay không tùy ngươi a!”
Là nàng làm thì sao chứ, ai bảo Nhan gia này quá khinh người, ai bảo bọn cẩu nô tài kia không biết cao thấp. Nàng thấp cổ bé họng, không có võ công không có nghĩa là người khác có quyền khi dễ nàng a. Nếu không phải hôm qua Nhan Xảo bị trọng thương cộng thêm Nhan Hướng Thái trách phạt khiến Lâm Hương Y kia lo lắng thì sợ là bà ta đã sớm tới đây hỏi tội nàng rồi. Lâm Hương Y không đến đối với nàng cũng coi là giảm được chút phiền toái nhưng không có nghĩa là nàng sẽ bỏ qua cho bọn họ. Chuyện nước giếng kia so với những chuyện mà đám người Vũ Dương hầu phủ này làm với nàng chỉ là chuyện vặt vãnh mà thôi.
Nàng nói chung cũng chỉ đổ có mấy thùng nước rửa chén xuống giếng cho bọn chúng có chút hương vị thôi mà. Nhan Noãn Noãn nghĩ đến nỗi đôi môi hồng không tự chủ nhếch lên thành nụ cười giễu cợt. Nói cho cùng thì bọn họ vẫn nên cảm tạ nàng chỉ đổ nước rửa chén chứ không phải là dạ hương nha.
Nhan Noãn Noãn cùng Long Trác Việt cả diểm tâm cũng không ăn đã chuẩn bị rời khỏi Vũ Dương hầu phủ, mới đi đến tiền viện đã thấy không ít hạ nhân chạy qua chạy lại, bộ dáng bối rối như thể đã có chuyện lớn xảy ra.
Triệu tổng quản kéo tay một lão đại phu đã lớn tuổi chạy vội qua chỗ Nhan Noãn Noãn, không ngừng thúc giục: “Đại phu, nhanh lên, nhanh lên a.”
“Ai a, tổng quản đại nhân, ngài chậm đã, xương cốt lão phu thật sự không chịu nổi nữa rồi.”
“Không thể chậm trễ được, nếu Hầu gia có chuyện chỉ e là mạng của chúng ta cũng không còn nữa a.”
Nhan Noãn Noãn nhìn theo bóng dáng kích động của Triệu tổng quản rồi quay đầu nhìn gương mặt đầy nghi hoặc của Long Trác Việt, biết có hỏi hắn cũng chẳng được gì nên lại quay sang hỏi Nhan Song Song: “Ngươi có biết chuyện gì xảy ra không?”
Hôm qua Nhan Hướng Thái chẳng phải vẫn còn rất khỏe sao, như thế nào mới sáng sớm mà Triệu tổng quản đã mang bộ dáng như thể ông ta sắp chết tới nơi rồi? Nếu thật sự mạng già của Nhan Hướng Thái khó giữ được thì… đây quả là chuyện đáng mừng nha. Nhan Noãn Noãn trong lòng thầm nghĩ.
“Bẩm Vương phi, nô tỳ nghe đám hạ nhân trong phủ nói là Hầu gia đột nhiên sinh bệnh lạ, không thể nói, tay cũng không thể động đậy được. Sáng nay đã thỉnh tới hơn mười đại phu mà không vị nào có thể chuẩn đoán được nguyên nhân.”
Nhan Song Song cúi người nói, vẻ nhu mì xinh đẹp không chút thay đổi khiến cho người ta nhìn không ra suy nghĩ trong lòng nàng, bình thản như thể người gặp chuyện là một người xa lạ nào đó chứ không phải là người cha thân sinh ra nàng.
“Có chuyện này sao?” đôi mắt thanh lệ của Nhan Noãn Noãn bỗng dưng sáng ngời, đáy mắt lóe lên tia bất định, người tinh ý nhìn vào có thể nhận ra ý cười khi thấy người gặp họa. Cuối cùng ông trời cũng chịu mở mắt rồi sao?
“Oa, tay hắn không thể dùng được nữa sao?” Long Trác Việt đột nhiên kêu lên hưng phấn, “Có phải là hắn hiện tại cái gì cũng không làm được?”
“Có thể nói là vậy!” Nhan Noãn Noãn gật đầu nói.
“Vậy chẳng phải là phế nhân rồi sao?” Long Trác Việt rất nhanh chóng đưa ra kết luận, “Oa, nguyên lai Vũ Dương hầu cũng là phế nhân, chỉ có phế nhân mới không thể làm được gì hết nha.” Thanh âm hắn lớn đến nỗi tất cả những hạ nhân quanh đó đều có thể nghe rõ, một đám người quay đầu nhìn Long Trác Việt với những biểu tình khác nhau.
Nhan Noãn Noãn nheo mắt, gương mặt xinh đẹp hiện rõ ý cười nhìn Long Trác Việt, đưa tay khẽ chạm vào gương mặt đen đúa của hắn, không kìm được khen ngợi: “Việt Việt, ta đột nhiên phát hiện ngươi thật thông minh nha.” Cư nhiên có thể liên tưởng hay đến vậy về tình trạng của Nhan Hướng Thái.
Ha ha ha… ông trời quả nhiên là có mắt, trước kia bọn họ không phải mở miệng là mắng nàng thành phế nhân sao? Bây giờ Nhan Hướng Thái không chỉ không nói được mà tay cũng không thể nào cử động được, thật sự là phế nhân nha.
“Nhan Noãn Noãn, ngươi thật làm càn, dám nói năng lỗ mãng như vậy, có tin ta thay cha dùng gia pháp dạy dỗ ngươi không?” một tràng những tiếng chửi mắng truyền đến phá vỡ tâm trạng đang tốt đẹp của Nhan Noãn Noãn.