Đám nha hoàn khinh miệt nhìn Nhan Noãn Noãn, một nha hoàn tên Thúy Lan thậm chí còn không biết trời đất, lên tiếng nói: “Vương phi hôm nay cũng thật có lòng đến quản giáo chúng nô tỳ làm việc, đã vậy thì cũng bớt chút tâm tư giáo huấn nha hoàn của chính mình đi!”
“Nói đúng lắm, tiện tỳ này lại dám cả gan trộm bạc của chúng ta, tay chân thật không sạch sẽ nha!” Nha hoàn tên Cúc Hương ở bên cạnh xen vào.
Một nha hoàn tên Xuân Nhi cười nhạo nói: “Người ta vẫn nói chủ nào thì tớ nấy…”
Xuân Nhi còn chưa kịp nói hết câu thì bên má đã bị tát mạnh một cái, nàng ta ngước nhìn gương mặt tuyệt mỹ tràn ngập hàn ý của Nhan Noãn Noãn, vẻ đẹp động lòng người mà lại như mùa đông khắc nghiệt khiến người ta khiếp đảm.
“Ngươi hóa ra cũng biết nói những lời này, vậy ngươi nói chủ tử như ta nên dạy dỗ hạ nhân như thế nào đây?” Nhan Noãn Noãn lạnh lùng hỏi. Lại dám ám chỉ làm việc mờ ám, tay chân không sạch sẽ, lá gan của đám nô tài này cũng thật lớn đi, quá mức vô pháp vô thiên.
Đáy mắt Xuân Nhi hiện lên tia ngoan độc, căm phẫn nói: “Ngươi dám đánh ta?”
“Như thế nào? Ta không được phép đánh sao? Ngươi là kẻ dưới mà dám xúc phạm người trên, ăn nói ngông cuồng vũ nhục chủ tử, chỉ bằng mấy tội này thôi cũng đủ để ngươi chịu loạn côn đánh chết rồi!”
“Ngươi bất quá cũng chỉ là một phế nhân, có tư cách gì đánh ta chứ? Ngươi…”
Xuân Nhi vô cùng tức giận, ăn nói cũng không hề cấm kỵ, lời còn chưa dứt đã hứng trọn một cái tát trời giáng khác của Nhan Noãn Noãn.
Hạ nhân trong Hiền vương phủ vốn không nhiều, những kẻ này ỷ vào chuyện Long Trác Việt là một ngốc tử mà hoành hành ngang ngược, lại thêm có Lưu Quang Lâm dung túng nên ngày càng trở nên kiêu ngạo, ương ngạnh, ngay cả Long Trác Việt cũng bị bọn họ khi dễ chửi rủa nên bọn họ đương nhiên cũng không để Nhan Noãn Noãn vào mắt.
Xuân Nhi ăn hai cái tát của Nhan Noãn Noãn, lửa giận trong mắt phút chốc bùng lên, mắt trừng lớn nhìn Nhan Noãn Noãn, trong lòng khó chịu muốn tìm chỗ phát tiết. Cũng không biết có phải do giận quá mất khôn không mà nàng ta đột nhiên giơ cao tay.
Một tiếng ‘ba’ thanh thúy cùng một tiếng ‘binh’ khác lạ đồng thời vang lên, Nhan Noãn Noãn có chút ngạc nhiên nhìn Nhan Song Song đứng chắn trước mặt mình, mắt đẹp khẽ chuyển, nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản.
Nàng không phải là không thấy hành động của Xuân Nhi, nàng ta tuy có võ công, nàng đánh không lại nhưng cũng thừa sức né tránh. Chỉ là thân người vừa chuyển đã thấy một bóng người thoáng qua, giống hệt như ngày trước Long Trác Việt thay nàng đỡ một tát của Nhan Hướng Thái, Nhan Noãn Noãn theo bản năng nghĩ là Long Trác Việt nên nhanh chóng phản ứng lại kéo hắn ra.
Bất quá nàng tuy nhanh nhưng cũng không bằng tốc độ của Xuân Nhi.
“Oa ô ô ô… Noãn Noãn làm người ta té rồi, Noãn Noãn mau thổi thổi a, người ta đau quá đi, rất đau nha… oa oa oa, đau chết người ta rồi…” trong lúc Nhan Noãn Noãn còn đang kinh ngạc thì bên cạnh vang lên tiếng Long Trác Việt kêu khóc.
Nhan Noãn Noãn đưa mắt nhìn qua thì thấy Long Trác Việt đang chật vật ngã ngồi trên đất. Cẩn thận suy nghĩ lại, Nhan Noãn Noãn cũng đoán được đại khái là Long Trác Việt cũng có ý muốn giúp nàng cản một tát kia của Xuân Nhi, chỉ là hắn cũng không ngờ được Nhan Song Song đột nhiên đứng dậy chắn trước nàng, Long Trác Việt lại bị nàng lôi kéo nên ngã lăn trên đất.
Đám nha hoàn đứng cạnh Xuân Nhi thấy Nhan Noãn Noãn không bị thương thì cúi đầu, đáy mắt hiện lên tia thất vọng, tuyệt nhiên không có kẻ nào cảm thấy sợ hãi vì hành động hạ nhân đánh chủ tử kia cả.
Hàn ý trên mặt Nhan Noãn Noãn càng lúc càng lạnh.
“Song Song, phế hai tay nàng ta đi!” từng chữ một lạnh đến thấu xương khiến cho đám nha hoàn không khỏi rùng mình kinh hãi.
Nhan Song Song nhíu mày quay đầu nhìn Nhan Noãn Noãn, ngập ngừng nói: “Vương phi, nô tỳ…” trước giờ đều là người khác khi dễ nàng, bảo nàng phế hai tay Xuân Nhi nàng thật làm không nổi.
“Phế đi!” Nhan Noãn Noãn lạnh lùng nói, đôi mắt đẹp phóng ra hàn ý, dám động thủ đánh nàng sao? Nha hoàn Hiền vương phủ nàng quả thực là chán sống rồi!
“Ngươi là nha hoàn hồi môn của ta, muốn đánh muốn chửi thì cũng chỉ một mình ta có quyền đó.”
Nhan Song Song kinh ngạc nhìn Nhan Noãn Noãn một lúc lâu mới có thể hiểu được ý trong câu nói của nàng, ánh mắt sắc như dao nhìn qua Xuân Nhi.
Xuân Nhi không chịu thua kém, trừng mắt nhìn lại Nhan Song Song, cả giận nói: “Chỉ bằng ngươi mà cũng…. Aaaaa…” nàng ta còn chưa nói hết câu thì đã đau đớn hét lên.
Đám nha hoàn trừng mắt, vẻ không thể tin nhìn Nhan Song Song nhu nhược mọi khi phút chốc biến thành Tu La với dáng vẻ tàn nhẫn, khí thế bức người khiến đám người nội lực thường thường thuần phục trong kinh hãi.
“Ngươi… ngươi…” Cúc Hương đưa tay chỉ chỉ Nhan Song Song rồi lại chỉ chỉ hai cánh tay đã gãy lìa của Xuân Nhi, hoảng sợ không thốt nên lời.
Nhan Noãn Noãn nhìn Xuân Nhi trên đất thống khổ kêu rên rồi lại đảo mắt nhìn qua đám nha hoàn kia, thản nhiên nói: “Đem các nàng nhốt lại chờ ta nghĩ xem nên xử trí đám nô tỳ không biết tôn ti trật tự này như thế nào đã.”
Đám nha hoàn kia nghe vậy, đưa mắt nhìn nhau rồi nhất loạt quì xuống, dập đầu nhận sai: “Vương phi tha tội, nô tỳ biết sai rồi!”
Các nàng có lẽ không thật sự sợ Nhan Noãn Noãn nhưng lại không dám xem thường Nhan Song Song. Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, đám nha hoàn trong lòng không hẹn mà gặp, kẻ nào cũng nghĩ chờ qua được cửa này rồi sẽ tìm Lưu tổng quản bàn bạc sau.
Đám nha hoàn dập đầu nhận sai vô cùng thành khẩn, chỉ là Nhan Noãn Noãn nàng dù sao cũng từng là mật thám, mấy cái trò giả dạng này sao có thể khiến nàng mềm lòng được? Khóe miệng nhếch lên đầy châm biếm, Nhan Noãn Noãn nhìn Nhan Song Song nói: “Làm đi, kẻ nào dám phản kháng thì không cần nương tay!”
Đột nhiên váy Nhan Noãn Noãn bị người ta lôi kéo, nàng cúi đầu nhìn thì thấy Long Trác Việt hai mắt rưng rưng, cắn cắn môi vô cùng đáng thương nhìn nàng, đôi mắt đẹp ẩn ý lên án. Nhan Noãn Noãn khó hiểu, ân, nàng khi nào thì chọc tới hắn rồi?
“Noãn Noãn, người ta té rất đau, nàng vì sao không để ý tới người ta?” Long Trác Việt thấy Nhan Noãn Noãn cuối cùng cũng chú ý tới mình thì oán giận nói, mắt đẹp ngập nước lấp lánh nhìn nàng.
“Việt Việt, đừng làm loạn, ta đang có việc a!” Nhan Noãn Noãn nhẹ giọng an ủi.
Nhan Noãn Noãn không ngờ được Long Trác Việt vừa nghe vậy liền nhào tới ôm chặt lấy đùi nàng, bát nháo kêu lên: “Không muốn, không muốn, không muốn a… Noãn Noãn không cần làm việc, làm việc cũng không thể không để ý đến người ta, người ta thương tâm a, Noãn Noãn… Noãn Noãn… Noãn Noãn…”
Thanh âm trong như tiếng suối chảy không ngừng gọi tên Nhan Noãn Noãn khiến cho nàng phút chốc cảm thấy ngọt ngào, nhìn Long Trác Việt như tiểu hài tử ôm lấy đùi nàng làm nũng mà không khỏi mềm lòng.
“Việt Việt, Thiên Minh đâu rồi?”
Long Trác Việt ngẩn người trong giây lát rồi lại khóc òa lên, khóc đến nỗi Nhan Noãn Noãn không chịu nổi, đầu đầy hắc tuyến. Nàng nói gì sai sao?
Thiên Minh trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Nhan Noãn Noãn, ôm quyền nói: “Vương phi tìm thuộc hạ có gì muốn phân phó ạ?”
Long Trác Việt vừa thấy Thiên Minh xuất hiện, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, chính là ánh mắt hung hãn kia lại mang theo vài phần đáng yêu, hoàn toàn không có lực sát thương: “Thiên Minh, người ta không muốn nhìn thấy ngươi, ngươi không cần phải xuất hiện trước mặt Noãn Noãn, ngươi xuất hiện Noãn Noãn đều không có quan tâm tới người ta gì cả!!!”
Trong lòng Long Trác Việt không khỏi chán ghét, Thiên Minh thật đáng ghét mà, Noãn Noãn nhớ hắn còn hơn cả nhớ mình nữa.
Thiên Minh trong lòng không khỏi kêu rên, Vương gia, người hiện tại càng ngày càng ghét bỏ thuộc hạ nha, thuộc hạ thật oan uổng mà! Rõ ràng là Vương phi gọi thuộc hạ, thuộc hạ cũng đâu muốn xuất hiện trước mặt Vương phi chứ!
Hắn đến bây giờ cũng không hiểu được vì sao từ ngày Vương gia lấy Vương qua cửa liền không thèm nhìn tới hắn nữa. Nếu Thiên Minh biết Long Trác Việt là vì mỗi lần hắn xuất hiện, Nhan Noãn Noãn đều nhìn hắn chăm chú nên mới không muốn hắn xuất hiện thì sẽ có cảm xúc như thế nào nữa.
Thiên Minh thấy chủ tử mình không chào đón mình, mặt cũng không đổi, ôm quyền nói: “Thuộc hạ cáo lui!”