Nương Tử, Vi Phu Bị Người Bắt Nạt

Chương 40: Bán người!



“Đứng lại, ai cho ngươi đi chứ?” Nhan Noãn Noãn thấy Thiên Minh chuẩn bị rời đi thì lập tức quát bảo dừng lại.

Thiên Minh nhìn Nhan Noãn Noãn rồi lại nhìn ánh mắt tối tăm của Long Trác Việt, ý tứ không cần nói cũng biết, là Vương gia bảo hắn đi a.

Nhan Noãn Noãn đưa mắt nhìn vẻ ủy khuất như con chó nhỏ của Long Trác Việt rồi lại nhìn Thiên Minh nói: “Ngươi hỗ trợ Song Song đem đám người này đi đi, sau đó…” Nhan Noãn Noãn nói đến đây liền nhìn Thiên Minh, ngoắc ngoắc ngón tay, ý bảo hắn tới gần hơn.

Thiên Minh do dự một lúc lâu cuối cùng vẫn ngoan ngoãn tới gần nàng, cả người bị ánh nhìn như hàng vạn mũi tên của Long Trác Việt đâm xuyên. Hắn là thuộc hạ của Vương gia, đương nhiên mọi chuyện đều lấy Vương gia làm trọng. Nếu là trước kia hắn đương nhiên sẽ không dám trái lời của Vương gia, nhưng hiện tại đã không còn như xưa nữa rồi, từ lúc Vương gia muốn hắn nghe theo lệnh của Vương phi, Thiên Minh liền hiểu được là Vương phi ở trong lòng Vương gia đã có một địa vị không thể xem thường được.

Về phần địa vị ấy quan trọng cỡ nào thì hắn không biết, bất quá hắn cảm thấy hậu quả của việc nghe lệnh Vương phi so với không nghe thì tốt hơn nhiều.

Ánh mắt uy hiếp của Long Trác Việt khiến cho Thiên Minh run sợ, ngay tại thời điểm hắn sắp không chịu nổi nữa rồi thì Nhan Noãn Noãn rốt cuộc cũng lui về phía sau. Thiên Minh như trút được gánh nặng, nhìn Nhan Noãn Noãn ôm quyền, cúi đầu nói: “Thuộc hạ tuân lệnh!”

“Noãn Noãn, nàng cùng Thiên Minh nói chuyện gì a, ta cũng muốn nghe nữa!” Long Trác Việt không cam chịu bị bỏ tơi, ôm chặt lấy đùi Nhan Noãn Noãn nũng nịu hỏi.

Nhan Noãn Noãn vẫy tay ra hiệu cho Thiên Minh cùng Nhan Song Song lui xuống rồi ngồi xổm xuống trước mặt Long Trác Việt nói: “Ngươi đứng dậy trước đi, lát nữa sẽ biết ngay thôi!”

Long Trác Việt không chịu, duỗi chân làm nũng: “Không chịu, không chịu… người ta hiện tại muốn nghe, nàng nói cho Thiên Minh mà không nói cho người ta, Noãn Noãn bất công, Thiên Minh thối, Thiên Minh hư, người ta chán ghét Thiên Minh!”

Thiên Minh ở phía xa đột nhiên cảm thấy ớn lạnh toàn thân, cả người nổi đầy da gà, bất quá thì vẻ mặt như băng sơn trước sau không hề thay đổi.

Nhan Noãn Noãn khóe miệng khẽ giật, quyết định không thèm để ý tới Long Trác Việt đang làm mình làm mẩy trên đất mà xoay người rời đi, chỉ là chân lại bị một đôi cánh tay cứng như gọng kìm ôm lấy, làm thế nào cũng không rút ra được.

“Ngươi buông tay ra!”

“Không buông!”

“Không buông sao?”

“Không buông, không buông, Noãn Noãn không nói cho người ta, người ta chết cũng không buông!” thái độ cương quyết của Long Trác Việt khiến Nhan Noãn Noãn nhất thời đau đầu không thôi, hai tay khoanh trước ngực, không vui nói: “Nếu ngươi còn không buông ra thì ta sẽ không thèm để ý đến ngươi nữa, về sau cơm ngày ba bữa ngươi cũng tự lo đi!”

Long Trác Việt nghe vậy không khỏi cả kinh, đôi mắt đẹp mang theo khẩn trương cùng sợ hãi, lực đạo càng mạnh hơn, vừa la vừa khóc nói: “Oa ô ô ô, không muốn, không muốn… Noãn Noãn không được không để ý tới người ta, Noãn Noãn phải nấu cơm cho người ta, Noãn Noãn phải để ý đến người ta… ô ô ô…”

Thanh âm Long Trác Việt bi thiết, nước mắt lưng tròng, bộ dáng hệt như chó nhỏ bị chủ nhân bỏ rơi khiến cho Nhan Noãn Noãn phút chốc cảm thấy tội lỗi.

“Noãn Noãn, Noãn Noãn, nàng phải để ý đến người ta, người ta sẽ ngoan mà, sẽ rất ngoan…” Long Trác Việt chôn mặt vào váy Nhan Noãn Noãn, dùng sức cọ cọ rồi tiếp tục khóc toáng lên.

Nhan Noãn Noãn trên đầu hiện rõ ba đường hắc tuyến, để tránh cho quần áo mình tiếp tục bị người giày xéo, vội vàng lên tiếng: “Ta để ý đến ngươi là được chứ gì, mau đứng lên đi, ta muốn đi tìm Lưu tổng quản, ngươi nếu còn không đứng lên thì ta sẽ thật sự không để ý đến ngươi nữa!”

Nghe được trong giọng nói nhẹ nhàng của Nhan Noãn Noãn có mang theo ngữ điệu uy hiếp, Long Trác Việt vội thu lại nước mắt, nhanh chóng đứng dậy, mở to đôi mắt đẹp nhìn Nhan Noãn Noãn hỏi: “Noãn Noãn, chúng ta tìm Lưu tổng quản làm gì a? Nàng còn chưa nói cho ta nghe nàng với Thiên Minh đã nói những gì a!”

Nhan Noãn Noãn đưa mắt liếc hắn một cái nói: “Tìm Lưu tổng quản rồi sẽ biết!”

Trong tiền sảnh, Lưu tổng quản mở to mắt nhìn Nhan Noãn Noãn hỏi: “Vương phi, người muốn khế ước bán thân của đám nha hoàn kia dùng vào việc gì ạ?”

“Nô tỳ cậy thế khi dễ chủ tử, nếu là Lưu tổng quản, Lưu tổng quản sẽ giữ lại dùng sao? Hôm nay các nàng dám cả gan làm loạn quả thực là phụ lòng dạy dỗ của Lưu tổng quản rồi, nếu không phải ta biết Lưu tổng quản đối với Vương phủ tận tâm tận lực thì ta còn nghĩ các nàng chính là do tổng quản dung túng làm càn, khi dễ chủ tử là ta nữa kìa.” 

Nhan Noãn Noãn không chút sợ hãi nói, đôi mắt đẹp bình tĩnh nhìn Lưu Quang Lâm, ánh nhìn động lòng người.

Lưu Quang Lâm thần trí mơ hồ, không hiểu ý nàng nói: “Nô tài không dám, đúng như lời Vương phi nói, nô tài là tận tâm làm tròn trách nhiệm với Vương phủ, đối với Vương gia cùng Vương càng không dám hai lòng, càng không thể có việc dung túng hạ nhân bất kính với Vương phi!”

Nhan Noãn Noãn khẽ nhếch môi cười nhạt nói: “Ta cũng nghĩ vậy, Lưu tổng quản là người do Vạn công công đề bạt làm quản sự trong Vương phủ, năng lực tự nhiên phải hơn người, đám nha hoàn này kiêu ngạo coi thường chủ tử, Lưu tổng quản để mặc bọn họ không nói, bọn họ lại còn coi mình thành chủ tử, lại dám cả gan bất kính với ta, không cần nghĩ cũng biết trước kia bọn chúng có bao nhiêu bất kính với Vương gia, không biết Lưu tổng quản đối với những hành động coi trời bằng vung của bọn chúng có biết hay không?”

Lời nói của Nhan Noãn Noãn mang theo ý lấy lòng khiến Lưu Quang Lâm cảm thấy lâng lâng, vội xua tay nói: “Bọn hạ nhân lén lút làm việc, nô tài quả thật không biết. Nô tài thấy bọn chúng  ngày thường rất qui củ, nào ngờ bọn chúng trước mặt nô tài thì ra vẻ, sau lưng nô tài lại làm càn đến vậy, nô tài thất trách, không thể quản giáo hạ nhân nghiêm ngặt, xin Vương phi bớt giận!”

Nhan Noãn Noãn trong lòng khẽ hừ lạnh một tiếng, lão hồ li này, nếu ngươi không phải là người của Thái hậu thì ngươi chính là kẻ đầu tiên ta đuổi cổ khỏi Vương phủ này.

“Lưu tổng quản đứng lên đi, việc này không phải lỗi của ngươi, vốn ta cũng nghĩ nếu bọn họ không làm gì quá phận thì ta có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, chỉ là lần này Xuân Nhi kia lại quá kiêu ngạo, cả gan dám đánh cả ta, ta đã lệnh cho Thiên Minh đưa nàng ta cùng những người khác bán vào thanh lâu rồi. Làm nô dịch cũng tốt, làm kỹ nữ cũng chẳng ảnh hưởng gì, tom lại ta không muốn thấy đám người đó lần nữa!”

“Nha…” Nhan Noãn Noãn vừa dứt lời thì Long Trác Việt ngồi bên cạnh nhịn không được lên tiếng, “Nguyên lai Noãn Noãn là kêu Thiên Minh đi bán người nha!”

Ách, tên ngốc này có cần nói trắng ra như vậy không? Đám nha hoàn kia đối với nàng khinh thường cùng bất kính, lại còn cả gan muốn đánh nàng, nàng đem bọn chúng bán vào thanh lâu cũng là chuyện bình thường, như thế nào mà từ miệng hắn nói ra lại như thể nàng đã làm chuyện đại ác vậy? Xua đi ý nghĩ trong đầu, Nhan Noãn Noãn quay đầu trừng mắt nhìn Long Trác Việt quát: “Câm miệng!”

“Nha!” Long Trác Việt bị Nhan Noãn Noãn thị uy thì vội lấy hai tay bịt miệng, đôi mắt đẹp khẽ chớp.

“Vương phi, chuyện này…” Lưu Quang Lâm đột nhiên lộ vẻ khó xử, do dự mở miệng mà không biết nên nói thế nào.

Khó xử sao? Nhan Noãn Noãn đương nhiên cũng không cho rằng Lưu Quang Lâm thiện tâm muốn giữ lại đám nha hoàn kia.

“Lưu tổng quản không muốn lấy khế ước bán thân của đám nha hoàn đó ra sao? Vương phủ chúng ta nhỏ bé, nuôi nhiều người như vậy chắc chắn rất tốn kém, Lưu tổng quản sao không nhân cơ hội này đuổi một ít nha hoàn đi, không có nha hoàn thì chúng ta vẫn còn một vài hạ nhân khác, những chuyện trong phủ chắc cũng không làm khó được bọn họ. Về phần Vương gia và ta thì chỉ cần một nha hoàn là đủ rồi, không cần nuôi một đám người rảnh rỗi mà lãng phí lương thực.”

Nhan Noãn Noãn chậm rãi nói, Lưu Quang Lâm trong lòng thầm tính toán, cảm thấy trong phủ nếu bớt đi một vài nha hoàn thì chẳng phải tiền của hắn sẽ nhiều hơn sao? Nếu Vương phi cảm thấy một nha hoàn cũng đủ rồi thì hắn làm gì phải suy nghĩ nhiều? Lưu Quang Lâm nghĩ như vậy, nét mặt cũng đắc ý thêm vài phần. Hắn làm nô tài không phải là muốn kiếm bạc sao, có cơ hội sao lại từ chối chứ?

“Vương phi suy nghĩ thật chu đáo, mọi chuyện xin theo sự phân phó của Vương phi, chỉ là khế ước bán mình của nha hoàn Xuân Nhi kia, nô tài không thể đưa ra được, Vương phi càng không thể bán nàng ta vào thanh lâu.”

Nhan Noãn Noãn nghe vậy, khó hiểu hỏi lại: “Tại sao?”

^.^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.