”Ta biết ngươi mấy trăm năm, vậy mà lần đầu tiên mới nhìn thấy ngươi đỏ mặt“.
“...... Cái gì?”
”Lỗ tai ngươi có vấn đề à? Ta còn tưởng ngươi chỉ là mất trí nhớ thôi“.
Bạch công tử không hay nói giỡn, mà là thật sự nghiêm túc hỏi, còn vội vàng kéo lỗ tai của nàng xem.
“......Ta nghe tốt lắm, nhưng ngươi mới vừa nói biết ta mấy trăm năm rồi là sao?”
”Chẳng lẽ đã hơn ngàn năm rồi?”
“...... Ta muốn hỏi là ta lớn bao nhiêu rồi..........”
”Không có đếm qua, dù sao đối với ngươi tuổi không quan trọng“.
“.........Sao không quan trọng chứ?”
”Ta đã quên ngươi cái gì cũng không nhớ rõ rồi!”
Bạch công tử vỗ ót, giải thích lại lần nữa, “Người Linh tộc các ngươi là có thể trường sinh bất lão, ta biết ngươi không lâu, ngươi chính là đã
như bây giờ rồi.”
“......”
Hạ Noãn Ngôn yên lặng sờ sờ mặt mình.
Quả nhiên không phải người địa cầu......
”Trước đây nàng thế nào?“. Gia Cát Mộ Quy hơi tò mò.
”Bọn họ cùng người thường vừa mới sinh ra thì không khác nhau, đến khi
có mối tình đầu, gặp được người trong lòng thứ nhất, dung mạo sẽ vẫn như thế không thay đổi“.
”Thế nếu có người yêu sớm thì làm sao......”
Hạ Noãn Ngôn cảm thấy làm người Linh tộc quá nguy hiểm rồi.
Nàng nhớ rõ khi còn ở nhà trẻ có tiểu bằng hữu thích người khác, chẳng lẽ cả đời sẽ giữ mãi bộ dáng tuổi đi học trước sao?