Bạch công tử rốt cục mở miệng, chỉ có điều nghe giọng nói cực kỳ căng thẳng.
”Noãn Ngôn mất trí nhớ, ở hiện đại chẳng khác gì là đầu thai sống lại,
giờ chẳng những cái gì cũng không nhớ rõ, năng lực người Linh tộc của
nàng cũng giống như không có, nàng không có cách nào giúp cho huynh
được“.
”Cái gì cũng không nhớ rõ sao?”
Âm thanh Bạch tôn thong thả lặp lại mấy từ này.
”Đúng, ngay cả ta nàng cũng không biết..... Đại ca?”
Bạch công tử đáp rồi trở nên thắc mắc, bởi vì Bạch tôn đột nhiên đứng lên, tới gần Hạ Noãn Ngôn một chút.
Trái tim như ngừng lại, chân Hạ Noãn Ngôn cũng bắt đầu run lên.
”Sư huynh.”
Trong phòng bỗng nhiên vang lên một giọng nói, bóng người xuất hiện, trước mặt Hạ Noãn Ngôn có thêm người nữa.
”Sư huynh, sao huynh lại tới đây.”
Gia Cát Mộ Quy xuất hiện, Hạ Noãn Ngôn liền thở phào một hơi, cái cảm giác căng thẳng rốt cục biến mất tăm.
Nhưng hắn nói thế làm cho Hạ Noãn Ngôn lắp bắp kinh hãi.
Sư huynh?
Cái người đông lạnh Bạch tôn này cùng Gia Cát Mộ Quy là đồng môn sao?
Bạch tôn không đáp lại Gia Cát Mộ Quy, nhìn hắn một cái, lại nhìn Hạ Noãn Ngôn được hắn che ở phía sau.
Sau đó Bạch tôn cười nhạt quay sang nhìn trên mặt Gia Cát Mộ Quy, “Thời
gian đối với nàng mà nói không có ý nghĩa, ngươi từng chút già đi, nàng
vĩnh viễn là bộ dáng hiện tại, ngươi cùng nàng chung một chỗ, không có
kết quả tốt“.
.......... @#¥%&*!
Hạ Noãn Ngôn muốn mắng người.
Người này có thói xấu đi!
Bạch công tử nghe được nàng đang nghĩ cái gì, sợ nàng thật sự muốn mắng chửi người, lập tức bay tới giữ chặt nàng.
Bạch tôn không để ý đến bọn họ, xoay người đi thẳng.
”Đại ca của ta..... Trước kia hắn không phải như thế.”
Nhất đẳng Bạch tôn biến mất, Bạch công tử liền lập tức giải thích.
Hắn cảm thấy đuối lý, từ lúc vừa gặp xon đại ca lại không có cảm giác
khiếp sợ trở lại, suy nghĩ không ra, cũng tìm không thấy cách để nói có
thuyết phục.
”Hắn trước kia thật sự không phải là như vậy.”
”Đại ca ngươi?”
Gia Cát Mộ Quy hơi dừng một chút, “Hắn chính là Bạch tôn đời này?”
”Đúng, lúc đại ca của ta đi ra ngoài học võ, không có công khai thân phận của mình.”