Nhưng mặt nạ cùng mặt người hoàn toàn không thể so sánh cùng nhau được...........
Hạ Noãn Ngôn ngừng đề tài thảo luận có liên quan đến thẩm mỹ cùng Bạch công tử.
Trong lòng cũng biết nếu đại ca không bỏ mặt nạ ra, Hạ Noãn Ngôn sẽ
không tin lời hắn, Bạch công tử cùng thôi không cùng nàng tranh luận
nữa.
Ngồi ở trên ghế, Bạch công tử thở dài một tiếng, “Tóm lại các ngươi không có khả năng thành công đâu“.
Đột nhiên cảm thấy không đúng lắm, Bạch công tử vừa ngẩng đầu, liền thấy Gia Cát Mộ Quy vẫn im lặng đang nhìn hắn.
”Ngươi ngắm ta làm chi!“.
Phịch một tiếng, Bạch công tử lại biến trở về bộ dáng con mèo nhỏ, cánh khẽ vỗ, bay xa khỏi Gia Cát Mộ Quy.
”Không cần đặt chủ ý lên ta, ta tuyệt đối sẽ không đi thuyết phục đại ca, chết cũng không đi!”
Hạ Noãn Ngôn ở bên nhìn xem rối rắm.
Để cho Bạch công tử đi làm chuyện khác còn có thể yên tâm, có thể hắn
rất sợ đại ca hắn, quả thực vừa nhắc tới liền căng thẳng đến phát điên,
lần này nhất định không thể để hắn đi rồi.
Gia Cát Mộ Quy lại không thể tùy tiện đem bỏ triều chính mà rời kinh thành, lại càng không thể đi.
Tiểu Vương Gia tuổi quá nhỏ, không có suy nghĩ, giờ chỉ còn lại nàng thôi.
Chính nàng đi sao?
Bạch công tử nghe được nàng đang nghĩ gì, ánh mắt kinh hãi đều lộ ra
nhanh chóng, “Không được! Đại ca hắn đối với ngươi........ Ngươi đi tìm
hắn không phải là chui đầu vô lưới sao!”
”Không cần lo lắng nhiều như vậy“. Gia Cát Mộ Quy cuối cùng đã mở miệng.
”Ngươi thật là tính để cho Noãn Ngôn một mình đi tìm đại ca của ta?“. Bạch công tử muốn nổi cáu.
”Không, mọi người cùng đi“.
”Hả?”
”Nhưng....... Đại ca ngươi đang ở kinh thành sao?” Hạ Noãn Ngôn quay đầu hỏi Bạch công tử.
”Không có, hắn bình thường ở Bạch gia, rất hiếm đi ra ngoài, Bạch gia cách kinh thành hơn nửa tháng đi đường thôi“.
”Vậy chàng hoàn toàn không thể rời đi lâu như vậy........“. Hạ Noãn Ngôn quay về nhìn Gia Cát Mộ Quy.
”Ta đã sớm muốn đem ngôi vị hoàng đế tặng cho người khác rồi.”
”Thoái vị?”
Bạch công tử cùng Hạ Noãn Ngôn cùng phát ra tiếng hô kinh ngạc.
”Hoàng đế ta vốn không muốn làm, ta cũng không thích ở trong cung“.
“......”
Trong cung có thể làm cho hắn nghĩ đến chuyện thời thơ ấu trước đây sao?
Hạ Noãn Ngôn không nói gì, chỉ là nhẹ nhàng nắm chặt tay tay hắn.