Nương Tử, Vi Phu Chịu Thua Rồi

Chương 222: Không cởi quần áo làm sao thấy? (3)



Vừa mới làm xong hành động này, nàng lập tức hối hận.

thật sự là có vẻ rất dũng cảm...... Lần đầu tiên ở trước mặt hắn cởi quần áo cũng cởi rất không có tình cảm rồi!

Nhưng nếu như cởi thật sự rất có tình cảm, tiếp theo có thể sẽ phát sinh những chuyện không thể nói ra cùng người khác........

Nàng không nhìn được sau lưng mình, chỉ cảm thấy Gia Cát Mộ Quy hẳn là rất gần sát nàng, gần đến nỗi nàng thậm chí có thể cảm giác được hơi thở của hắn.

Bàn tay to đưa qua, xoa nhẹ ở trên lưng nàng, chậm rãi di động, như là ở xem xét cái gì.

Chính là hắn di chuyển quá chậm, tay lại hơi nóng, mang đến cảm giác khác thường.

”Noãn Ngôn“.

hắn gọi tên của nàng, tiếng gọi so với bình thường hơi khàn giọng một chút, bầu không khí mập mờ kiểu này, hết sức dễ dàng làm cho người ta mơ màng.

Bọn họ đang nói chính sự, đang nói chính sự, nói chuyện này......

Ở trong lòng lẩm nhẩm ba lần, Hạ Noãn Ngôn đem những suy nghĩ lộn xộn chợt hiện lên trong đầu này đều đuổi đi, rồi mới cất tiếng hỏi hắn.

”Chuyện gì thế?”

”Ấn ký trên lưng nàng có vấn đề“. Giọng Gia Cát Mộ Quy không giống như hay nói giỡn.

”A?”

Hạ Noãn Ngôn lấy làm kinh hãi, suy nghĩ kiều diễm trong đầu biến mất trong nháy mắt, khiếp sợ xoay người nhìn hắn.

“......”

Gia Cát Mộ Quy chính chính lần đầu tiên thật sự nói không nên lời, hé ra khuôn mặt yêu nghiệt đỏ toàn bộ.

“......”

Nàng thế nhưng xoay người sang chỗ khác!

Thế nhưng xoay người sang chỗ khác!

Quần áo của nàng đều mở rộng!

Hạ Noãn Ngôn hận ông trời không thể giáng sấm sét ngay bây giờ đem nàng đánh ngất đi, đáng tiếc trên trời không có vị thần tiên tri kỷ ấy nghe được ý nguyện của nàng.

không có thần tiên cứu nàng, chỉ có thể tự cứu.

Nhanh chóng xoay người, tay chân luống cuống mặc quần áo, Hạ Noãn Ngôn yên yên lặng mà trong lòng thì rơi lệ.

Đây là vì sao a......

Cố tình ở thời điểm nàng lập tức muốn mặc xong, thì Gia Cát Mộ Quy ở sau lưng nàng lên tiếng.

”Noãn Ngôn“.

“......” không có nghe thấy không có nghe thấy.

”Nàng........... Dáng người tốt lắm.”

”Bựt” một tiếng, Hạ Noãn Ngôn đem cái dây buộc cuối cùng kéo đứt rồi.

”nói vấn đề chính đi!“.

Nàng vừa vọt tới ngăn tủ vừa cầm lấy một bộ quần áo, sau đó chạy tới phía sau bình phong thay quần áo rồi thuận tiện làm mặt bớt đỏ đi một chút.

Chờ đến khi từ phía sau bình phong đi ra, nàng lại là người vẻ mặt tim không đập mặt không đỏ đường hoàng rồi..........

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.