Do dự một chút, Hạ Noãn Ngôn cầm một quả dâu tây, ném qua tường tẩm cung trước.
Nàng vừa rồi nhìn thấy mỹ nam hoàng đế đứng ở phương hướng khác, ném giỏ dâu tây chắc cũng phát giác….. phải không?
Hạ Noãn Ngôn vẫn không yên tâm mà lại ném thêm một viên đá nữa.
Chắc nàng ném một giỏ trúc thì cũng không thể kêu đâu……..
Nói sau nàng liền đem giỏ trúc quăng qua tường nhưng đều không được.
Cân nhắc nên làm gì bây giờ, nàng nhìn tường thì thấy một bóng dáng đang in trên tường.
Ngươi nọ không biết xuất hiện lúc nào, liền đứng xa nàng không đến một thước nhìn nàng.
Gió đêm thổi qua, tà áo của người nọ tung bay, bóng dáng cao lớn in lên tường thành, thật đúng là………….
Quỷ rồi!
“…………..”
Khóe miệng run rẩy một chút, Hạ Noãn Ngôn an úi đó không phải bóng dáng của quỷ.
Quay đầu, muốn xem ai đang rảnh rỗi dọa ma nàng, thì nàng nhìn thấy được gương mặt yêu nghiệt chết người kia.
…….. Không, trên mũi đó hồng hồng, hư hư thực thực trên mũi có dính một chút dâu tây.
Phốc………..
Trên gương mặt lạnh đột nhiên có một nét đáng yêu, Hạ Noãn Ngôn ổn định cười, “ Hi….. Khụ, hoàng thượng cát tường.”
Ha, nàng chỉ muốn hắn chú ý, không nghĩ đến lại ném trúng hắn.
“ Ngươi ném ta.”
Hạ Noãn Ngôn ra vẻ nghiêm túc chứng minh mình không cố ý đả thương hắn, sau lại hỏi, “ Hoàng thượng, người muốn ăn dâu tây sao?”
Kỳ thật nàng muốn hỏi hoàng thượng ngày không định lau mặt sao…..
Nhưng mà nhìn mỹ nam hoàng đế như vậy thật thú vị.
Mỹ nam hoàng đế không trả lời, vươn tay ra, bàn tay hướng về phía trước.
Hạ Noãn Ngôn nhìn tay hắn, khẽ than.
“ Trong tay ta rất bẩn,ngươi tự lấy đi, dâu tây đều đã rửa qua.”
Nàng đem giỏ xách đứng lên, đưa trước mặt hắn.
Mỹ nam hoàng đế không nhúc nhích, chính là nhìn vào tay nàng.
Tuy rằng trước kia cho tới bây giờ nhìn tay mình không khó coi, vừa nhìn qua cặp mắt đắc ý kia nhìn chăm chăm vào tay mình, nàng bất quá nghĩ
rằng tay của mình như ……..móng vuốt rồi.