Nàng chắc là không có khả năng tự nhiên có thể xông được vào tẩm cung này rồi?
Gia Các Mộ Quy khép lại tấu chương, nâng mắt lên, “Ta trước đây có ở qua nhà tể tướng vài năm, vì thế nên không có ai ngăn cản nàng”.
Hả?
Thanh mai trúc mã sao?
Tối thiểu thì cũng xem nhau như bạn cũ chứ.
Hạ Noãn Ngôn thấy vị tiểu thư kia bị tổn thương nên rất bất công, “ Vậy chính là bạn bè, như vậy lại càng không phải rồi”.
“ Chúng ta có coi như quen biết”.
“………..”
Thật lạnh nhạt.
Cái dạng này của hắn rất giống như vị hoàng đế trong lời đồn.
Hạ Noãn Ngôn cung không nói gì nữa, cùng hắn nói một vài câu rồi tạm biệt.
Ra khỏi tẩm cung, nàng thấy vị tiểu thư kia vẫn chưa đi, nàng đang ngồi ở cái đình giữa hồ hóng mát.
Muốn quay về Vĩnh Ninh điện thì nhất định đi qua cái đình kia, Hạ Noãn
Ngôn đang do dự nên đi hay không đi, vị tiểu thư kia đột nhiên xoay
người hướng nàng nở một nụ cười.
“…………. Gặp qua Triệu tiểu thư”.
Tả tướng họ Triệu hả?
Hạ Noãn Ngôn nghe được từ tin bát quái.
Đúng là nàng nhớ đúng rồi, Triệu tiểu thư hướng này vẫy vẫy tay, “ Lại qua đây ngồi đi”.
“ Đa tạ Triệu tiểu thư, nô tỳ đứng đây là được rồi”.
Tuy rằng ấn tượng đầu tiên của nàng không tệ lắm, nhưng mà hiện tại nàng cảm thấy biểu hiện này có chút kì quái, cho nên trong lòng có chút
phòng bị.
Triệu tiểu thư nở nụ cười,” Sao lại khách khí vậy, ta vừa rồi nhìn thấy ngươi rồi”.
“…………”
“Ta vừa rồi không để ý làm rơi khăn tay, muốn quay lại tìm thì vừa hay thấy ngươi đi vào”.
À à……
Nói cách khác Triệu tiểu thư thấy nàng có một cái chìa khóa mở cửa bí mất, có thể ra vào tùy ý.
Chuyện này mà truyền ra chắc chắn không phải chuyện tốt.
Nếu bị hiểu lầm, nàng sẽ bị coi là si mê hoàng đế nhưng Gia Các Mộ Quy
coi nữ nhân như cái đinh trong mắt, nàng cũng không muốn tự dưng chuốc
họa vào thân mình như thế, mỗi ngày cũng đám nữ nhân không quen biết đao kiếm mịt mù.
“ Nô tỳ là ở Vĩnh Ninh điện, theo lời chủ tử nhỏ đi đem một ít đồ khuya cho hoàng thượng”.