Trong lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh, Hạ Noãn Ngôn nghĩ đến tẩm cung.
Không đúng!
Người nọ thực lực không kém, ngay cả Bạch công tử cũng như lâm đại địch
(khó đối phó). Hiện tại nàng đến tẩm cung, không phải để hắn giết Gia
Các Mộ Quy sao?
Bước chân đang đi dừng lại, nàng chuyển hướng quẹo phải.
“ Phù phù”, “phù phù”……..
Bên tai có thể nghe rõ được tiếng tim đang đập thình thịch của mình, từng giọt mồ hôi lạnh rơi xuống.
Lần trước còn cảm thấy mình không sợ chết, gặp tình huống như thế nào cũng vẫn duy trì bình tĩnh.
Nhưng lúc này đây, nàng lại cảm thấy sợ chết, rất sợ chết.
“ Đi tìm chỗ chết đi!”
Phía sau mang thanh âm lạnh lẽo, chỉ trong giây lát liền sau lưng nàng.
“ Hừ”
“ Ngươi cuối cùng cũng xuất hiện!”
Hai thanh âm đột ngột vang lên, Hạ Noãn Ngôn cảm thấy ai đó đẩy mình một cái, sắp bị ngã xuống thì lại được giữ chặt, rơi vào trong ngực ai đó
ôm chặt nàng.
“ Phù phù”, “phù phù”……
Tim vẫn đập kịch liệt, làm cho Hạ Noãn Ngôn không kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“ Đừng sợ, không có việc gì rồi”.
Thanh âm ôn nhu bên tai nàng, theo bản năng ngẩng đầu, hai má thấy có
cái gì mềm mềm, liền chống lại vẻ mặt mê hoặc đang đắc ý của Gia Các Mộ
Quy.
Mặt nàng vừa rồi chạm tới………… môi…….
Đùng!
Hạ Noãn Ngôn còn chưa hoàn hồn, mặt Gia Các Mộ Quy đỏ đỏ, lập tức buông tay nàng, quay mặt ra một bên. ( đáng yêu quá ^^)
“…………..”
Vừa rồi đúng là chạm tới môi hắn rồi………
Hạ Noãn Ngôn cũng yên lặng quay mặt sang một bên, mặt đỏ đỏ.
Cảm giác làn váy có chút không chuyển động, Hạ Noãn Ngôn nghĩ suy nghĩ của mình đang rối loạn nên xuất hiện ảo giác.
Trong chốt lát, lại cảm thấy có người đang kéo áo nàng, nàng cúi xuống, thấy………..
Một đứa bé cầm áo nàng dắt đi phía trước.
Hơn nữa lại nhìn rất quyen, giống như một Bạch công tử thu nhỏ.
Lại nói tiếp, nàng vừa rồi nghe thấy thanh âm của Bạch công tử, chính là tiếng “ Ngươi cuối cùng cũng xuất hiện rồi”.