Nương Tử, Vi Phu Chịu Thua Rồi
Sửng sốt một lúc, tiểu Vương gia Tư Đồ Nhiên ngoan ngoãn trả lời, “Ở phía sau thỏ tỷ tỷ một khoảng.”
“ Người kia xuất hiện lúc nào?”
“ Lối rẽ phía sau cây đại thụ, khinh công của hắn tốt lắm”.
Tiểu Vương gia suy nghĩ một chút rồi nói, “ Khả năng đó so với hoàng đế ca ca cũng không hề kém”.
Gia Các Mộ Quy lắc đầu, “ Vậy hắn không phải không phát hiện ra ngươi.”
“ Nhưng lúc đó ngươi cũng không phát hiện ra tiểu Vương gia ở đó”. Hạ Noãn Ngôn nói xen vào.
“ Lúc đó khẩn cấp, ta không suy nghĩ đến mọi thứ xung quanh.” Cả tâm trí của hắn đều đặt lên người nàng.
“ Vậy ý của ngươi là………..”
“ Người kia hẳn cố ý”.
“ Cố ý làm cho tiểu Vương gia nhìn thấy cái sẹo đó? Hắn muốn hãm hại Trữ Vương sao?”
“ Cũng có thể là muốn thay đổi sự chú ý của chúng ta”.
“ Hóa ra là ta bị lừa.” Tiểu Vương gia bĩu môi, “ Đúng là hoàng đế ca ca không bị mắc mưu, đỡ mất công chúng ta chú ý đến Trữ Vương.”
Gia Các Mộ Quy cười cười vỗ đầu hắn, “ Ta về trước đây!”
Nói xong nhanh như chớp bỏ chạy luôn.
Bị hắn làm mặt quỷ, hai người xấu hổ.
“ Sao lại tới đây?” Hạ Noãn Ngôn lên tiếng hỏi hắn.
“ Không yên tâm cho lắm”.
Gia Các Mô Quy khẽ cười, “ Ngươi cũng sớm trở về nghỉ ngơi đi, ta vào
phòng ngủ của tiểu Nhiên, khoảng cách gần nhau, có thể giúp đỡ nhau.”
“……. Được”
Tuy rằng buổi tối xảy ra nhiều chuyện, nhưng mà Hạ Noãn Ngôn ngủ rất ngon.
Buổi sáng tỉnh dậy, vén tay áo, Bạch công tử vẫn còn đang ngủ.
Hơn nữa tư thế ngủ rất xấu, hiện tại cái hình săm mèo nhỏ kia xoay ngang cánh tay nàng rồi.
Rời giường ăn một chút điểm tâm, ngồi còn chưa vững, đột nhiên Quả Lựu chạy vào.
“ Việc vui, chuyện vui lớn!”
“ Việc gì mà vui vẻ vậy?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.