Uông Tử Phong đi vòng vòng trong phòng, sờ soạn vách tường vài lần, trên tay cát đá vụn vặt không ngờ dính đầy, có cảm giác như bị kim đâm hơi đau.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía nóc nhà, rất cao, muốn leo lên phải có lực đẩy từ dưới lên xà nhà, có chút khó khăn. Nóc nhà này giống nhử đỉnh trời, chỉ có một cái cửa nhỏ nhỏ, bên trong tối đen, không thấy được ánh sao, giống như tương lai phía trước hắn phải đổi mặt, đen nhánh ảm đạm không có hy vọng.
“Cũng không biết cha có thể sống sót hay không.” Uông Tử Phong theo bản năng lầu bầu một câu. Trong nhà không có ai khác, hắn căn bán không biết mình đang lầm bầm.
Lúc buổi trưa hắn liền bị người ta trói tới nơi này, hắn bị mang đi trước mặt cha hắn. Đi trước, hắn nghe được cha hắn đột nhiên nói chuyện với người mù kia: “Bất luận kẻ nào các nguơi cũng không được đọng đến cọng tóc gáy của hắn.”
Uông Tử Phong cũng có chút ấn tượng với người mù đó, ở Nhàn Vân sơn trang, rất nhiều người tôn kính hắn ta. Khi đó Uông Tử Phong không sợ trời không sợ đất, còn tìm đối phương tỷ võ, hình như gọi là Cưu Phương Hi thì phải?
Uông Tử Phong không nhớ lắm, nhưng cha hắn có chút kiêng kị với đối phương. Từ Cửu Phương Hi đột nhiên bước ra lúc bọn hắn đang ở trà lâu, cha hắn liền không có cảm xúc, rất giống với trước đây, thời điểm lần đầu tiên bọn họ gặp gỡ nhau.
Lạnh nhạt, xa cách, không nhìn ra hắn đang suy nghĩ gì. Nhưng dựa vào trức giác Uông Tử Phong biết rằng, khắp toàn thân cha hắn rất khẩn trương, nam nhân gầy yếu nhưng kiên cường đang cản tầm mắt quan sát Uông Tử Phong của Cửu Phương Hi.
Người mù đó không có mắt, nhưng xung quanh hắn lại tản mát hơi thở tựa như hai mắt của hắn ta, có thể nhìn thấy mọi người từ xa rất rõ ràng. Uông Tử Phong đánh hơi được mùi máu tanh, loại máu tanh này từ việc lăn lộn lâu năm trong đống thi thể mà ra, Cửu Phương Hi này chính là tắm máu người sống, đoán chừng nếu ai đối kháng với hắn ta chắc chắn chỉ còn lại thi thể.
Ngay lúc mà máu trong người Uông Tử Phong đang sôi sục, ẩn nấp bên trong cơ thể, mãnh thú trong tâm đang trực trào nhào ra, cắn xé phân cao thấp với Cửu Phương Hi.
Cha hắn ở giữa hai người, không tiếng động đối chọi với Cửu Phương Hi thật lâu, cuối cùng để cho Uông Tử Phong rời khỏi quán trà.
Uông Tử Phong biết, đây là lúc Uông Vân Phong tranh thủ cho hắn một con đường sống. Mặc dù hắn không cần, cái hắn cần là anh dũng đánh nhau với địch nhân, hắn rất bất mãn.
Trước khi hai tay nắm ở trên cửa rời đi, hắn nhìn chằm chằm vào cha.
Uông Vân Phong liếc hắn vô cùng lạnh lùng, nói: “Phân nhi, rời khỏi nơi này, giết hết bọn người quấy nhiễu ngươi.”
Uông Tử Phong nhao nhao muốn thử: “Cha sẽ không mắng con, sẽ không đánh con nữa chứ.”
Uông Vân Phong khóe miệng có chút cười khổ: “Nhi tử, cha muốn đánh ngưoi mắng ngươi, điều kiện là ngươi nhất định phải còn sống.”
Uông Tử Phong liếc nhìn về phía Cửu Phương Hi: “Vậy con có thể giết hắn không?”
Uông Vân Phong đứng bất động tại chỗ.
Mặt trời Tiết Đoan Ngọ đã gay gắt, xuyên thấu qua màn trúc, xuyên qua cơ thể người tạo thành những bóng đen. Tất cả ngăn chặn tầm mắt người mù như Cửu Phương Hi, trong lúc đó Uông Vân Phong hy vọng một cơ hội sống. Chẳng qua là một câu nói, hai người trong nhà hô hấp cũng ngừng, đối với mọi người đang thở dốc bên ngoài, tranh đấu hết sức căng thẳng.
Uông Tử Phong liếm khóe miệng, hai tay cụp xuống, nhìn vào tư thế có thể công kích bất cứ lúc nào. Ở dưới trường sam, đầu gối đang hạ thấp, một cái chân ở ngoài cửa, một cái chân bên trong cửa, ánh mắt sắc bén mang theo ánh mặt trời đầy kim quang, giống nhu một dã thú.
Uông Vân Phong đột ngột cười một tiếng, trên mặt đầy thầm trâm: “Nhi tử ngu ngốc, ở chỗ này ngươi không có đường sống. Đi thôi, đừng để cha nói lần hai, cũng đừng bướng nữa.”
Uông Tử Phong miết cái miệng, thấy người mù đó không nhúc nhích, lúc này mới chậm rãi đi ra ngoài.
Cửa, trong nháy mắt liền đóng lại.
Ngoài phòng, Trang Hắc Tử đang đứng đó.
Uông Tử Phong tự hỏi: “Giết người quen cũ của mẫu thân, cũng không thành vấn đề chứ?”
Đáng tiếc, Uông Vân Phong không cho hắn đáp án.
Thân thể dã thú đã ngủ đông của Uông Tử Phong khi rời khỏi phòng liền thức tỉnh, hắn an tĩnh, một thân một mình đi theo Trang Hắc Tử rời khỏi quán trà, rời khỏi nơi đua thuyền huyên náo. Hắn quá an tĩnh, cho nên sẽ không một ai hoài nghi.
Ở giữa đường, Trang Hắc Tử đánh hắn bất tỉnh, lúc tỉnh lại là đang ở trong ngôi nhà có nóc nhà rất cao, trong phòng bốn phía trống rỗng.
Hắn gõ vách tường một lần, chỉ có một mặt tường hồi âm, nói rõ bên trong có ám thất, hoặc là có một gian phòng khác, chẳng qua trong thời gian ngắn, hắn không thể tìm được cơ quan.
Cũng không biết đây là giờ nào, cánh cửa sắt nặng nề mở ra, có người ném vào hai vật tròn vo, càu nhàu dưới chân của hắn.
Vật kia vừa bò dậy vừa nhìn, một là Thái tử Cố Khâm Thiên, còn kia là Quận chúa Thượng Cẩm.
Ba đứa bé, sáu con mắt, nhìn nhau.
Thái tử đưa tay lên chào hỏi: “Thì ra là ngươi cũng ở đây.”
Quận chúa hào sảng đứng lên sửa lại quần áo, sửa sang lại búi tóc: “Chỉ có ba chúng ta, không còn ai nữa hả?”
Uông Tử Phong hỏi: “Làm sao các ngươi tới đây?”
“Bị trói tới đây.” Quận chúa nói, đã dần làm quen bắt đầu quan sát xung quanh, ở nơi địa phương đen tối này, ánh sáng duy nhất là dây chuyền đang phát sáng trên cổ Quận chúa.
“Hoàng huynh mời chúng ta xem thuyền rồng, nửa đường thất lạc. Trên đường về thì bị vây bắt, cấm vệ đều chết hết, chúng ta bị mang tới nơi này.” Thái tử nói xong còn nhún vai một cái, “Không biết hai vị hoàng huynh kia còn sống không.”
Quận chúa tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười) nhìn hắn.
Thái tử buông một tay: “Được rồi, có lẽ hết thảy là có âm mưu. Hai vị hoàng huynh phách lối kia nhất định còn sống, có lẽ đã sớm trở về cung, đi tìm Phụ hoàng và mẫu hậu tố cáo, nói ta ham chơi không tìm thấy mọi người.”
Quận chúa đưa tay ra chỉ vào trán Thái tử, chỉ chỉ khiến hắn lay động, cả người như sắp ngã. Uông Tử Phong không nhìn được, chợt giúp đỡ Quận chúa, Thái tử té thịch xuống đất, ai oán kêu to: “Các ngươi hợp sức khi dễ ta! Nhìn ta chỉ có một thân liền cho rằng ta dễ khi dễ phải không? Cho là ta chết thì các ngươi sẽ có ngày sống thật tốt đúng không?”
Uông Tử Phong căn bản không biết sao hắn lại tức giận, Quận chúa ngược lại biết, cười nói: “Hai vị Hoàng huynh kia của ngươi rất đần, có lẽ là bị người khác lợi dụng đi.”
Thái tử cười, lộ ra một chút âm u: “Có lẽ bọn bọ mượn đao giết người, ước gì có người giết chết chúng ta, bọn họ chỉ cần ngư ông đắc lợi.” Hắn suy nghĩ một chút, xoay người nhảy lên, vỗ vỗ bụi bặm trên quần áo: “Quên đi, ta cũng đã quen rồi. Chúng ta suy tính xem làm sao thoát khỏi đây.”
Đang nói, vách tường kia có âm thanh vang lên, sau lưng là một lồng tre. Lồng tre đó có chút quen mắt, ba đứa trẻ càng quen thuộc với thứ trong lồng tre hơn.
“Là sư tử.” Cặp mắt Quận chúa sáng lên, thiếu chút nữa vọt tới, Thái Tử dùng tay giữ nàng ta lại: “Chậm đã, có cái gì không đúng.”
Sư tử hiển nhiên bị nhốt rất lâu, có chút lười biếng, không có sức lực nằm úp sấp bên trong lồng. Khi thấy ba đứa trẻ, dã thứ kia cư nhiên bò dậy, chậm rãi bước thong thả đến chỗ lồng tre. Đầu va chạm, cửa lồng cư nhiên bị đụng vỡ.
Thái tử kéo hai đứa trẻ lui về phía sau vài bước, nhìn nước miếng của con sư tử nhỏ xuống như chậu máu: “Nó khẳng định là đang đói bụng.”
“Hơn nữa còn đói bụng từ lâu, rất giống thời điểm chó ngao nhà ta đói bụng.” Quận chúa bất giác nói, “Nó là muốn ăn chúng ta đấy!”
Thái tử im lặng liếc mắt xung quanh, Uông Tử Phong theo bản năng tìm tòi, muốn tìm món binh khí cầm tay, đáng tiếc nơi này không có gì cả.
Sư tử khí phách mười phần đang nhìn chăm chú bọn họ, lòng bàn chân dán trên mặt đất không có tiếng động, đầu hơi hạ xuống, điều này khiến ba đứa trẻ không nhịn được phát run.
Quận chúa đánh hàm răng đầu tiên, nói: “Ta, ta là mỹ nữ, các người, các người phải bảo vệ ta.”
Thái tử khinh bỉ nàng: “Còn ta đây là Thái tử, các ngươi cho nó ăn trước, nó không chừng sẽ không ăn ta.”
Uông Tử Phong nghẹo đầu, quyết định tư lợi một chút, nói thầm: “Ta nhỏ nhất.”
Hai đứa trẻ mặt lớn nhỏ phía trước quay đầu lại, phi hắn một hớp: “Không biết xấu hổ.”
Uông Tử Phong cảm thấy rất oan uổng, không biết xấu hổ không phải là bọn hắn sao, sao lại biến thành mình rồi: “Các ngươi thật đáng ghét.”
“Ngươi ghét nhất!” Hai đứa lớn nhỏ tôn quý cùng phun hắn.
Ba đứa bất giác lui vào góc tường, sư tử cách bọn chúng chừng ba thước thì ngừng lại, tựa hồ châm chước xem đứa nào xui xẻo để ăn trước.
Cả người Quận chúa phát run: “Làm sao, sao bây giờ?”
Ở ngang hông Thái tử lấy ra một ngọc bội thượng hạng, một tiếng nhỏ vang lên, bên trong là một cái hộp nhỏ: “Ta chỉ có năm cây kim độc. Nó quá lớn, tộc tính không chừng không đủ.”
Quận chúa cắn răng một cái, lấy cây trâm trên tóc xuống, rút ra một cái: “Ta có thuốc độc, khiến máu bị đông, bất quá làm thế nào cho nó ăn đây?”
Thái tử nói: “Để cho nó cắn ngươi một hớp, chúng ta liền ném vào.”
Uông Tử Phong không tiếng động rút ra nhuyễn kiếm, đây là lễ vật cha hắn cho hắn, hắn vẫn cẩn thận mang theo bên mình. Dưới tình huống không có vũ khí, nhuyễn kiếm cũng có thể đấu một trận kịch liệt.
Thái tử đưa ám khí cho Quận chúa, cầm nhuyễn kiếm của Uông Tử Phong: “Ta sử dụng kiếm lợi hại hơn ngươi, để ta lên.” Vừa nói liền đẩy Uông Tử Phong ra sau lưng.
Uông Tử Phong ngẩn người, nhìn bóng dáng không đủ cao lớn trước mắt. Quận chúa cũng đứng bên cạnh Thái tử cùng hắn tính toán thời cơ công kích.
Sư tử cào móng trên mặt đất, không nhịn được nhổm lên. Nó xác thực đã đói nhiều ngày, không có chút kiên nhẫn nào, sức lực cũng không nhiều, nó trực tiếp nhảy lên, đánh về phía Thái tử trước.
Quận chúa lăn một vòng ngay tại chỗ, lượn quanh đi bên cạnh. Thái tử lấy kiếm chống cự với sư tử, Uông Tử Phong căn bản không chút do dự nhảy lên, bay trực tiếp sau lưng Thái tử lên trên lưng sư tử, nắm cái đuôi của nó. Sư tử giận dữ, xoay người tính hất hắn ra.
Nhuyễn kiếm của Thái tử rất tốt, Quận chúa vẫn yên lặng chờ thời cơ, hai cây châm cắm giữa những ngón tay, thân hình Uông Tử Phong vô cùng linh hoạt, nhéo vào cái đuôi sư tử rồi nhảy xuống, giống như một con khỉ hoang dã.
Hai đứa bé tri thường ngày hay tỷ võ với người khác, bất kể Hạ gia hay người trong cung, đều có người bồi luyện, hơn nữa ở thư viện và võ sư ở bên ngoài, hai đứa bé đều có kinh nghiệm. Quận chúa cũng không phải là tính cách mảnh mai, thời điểm nàng ở nơi phụ vương cai quản ở trên đường cái đánh nhau với người ta, xưng vương xưng bá cũng không sợ, tới Hoàng Thành, cũng đi theo Thái tử đánh nhau. Nhiều lần gây sức ép, ba đứa trẻ từ từ ăn ý, thường ngày đối địch cũng làm cho lòng sợ hãi của bọn họ giảm đi chút, tựa hồ dựa vào lẫn nhẫn thì sẽ có đường sống.
Người ở bên ngoài lắng tai nghe động tĩnh bên trong, thỉnh thoảng truyền ra tiếng kêu sợ hãi, con sư tử rống to, mỗi người nghe chân đều mềm nhũn. Bọn họ thường ngày chiếu cô ăn uống của sư tử, đối với hàm răng và móng vuốt sắc bén của nó, đã khắc sâu sợ hãi.
Ai cũng nhận định, ba đứa trẻ là không còn đường sống.
Bên trong nhà mùi máu bốc lên, ngoài phòng dán tai nghe vào tường, sờ trên người đã nổi hết da gà, liếc mắt lẫn nhau, đều thấy được sự hoảng sợ của đối phương. Bất quá, bọn họ cũng sẽ không nói gì, đã quen với phương thức thiêu hủy thi thể này, chết lặng, chẳng qua bên trong chỉ là ba đứa trẻ vô tội…
Thời điểm Lạc Lạc xách theo rổ cơm canh nhỏ giọng nói, có vẻ trầm muộn. Một tên trong chừng nghi ngờ cười nói: “Lạc cô nương thế nào lại tới đây?”
Lạc Lạc cúi đầu: “Tất cả mọi người đều bề bộn nhiều việc, chỉ có ta nhàn rỗi, cho nên muốn giúp một tay một chân.”
Nhận lấy rổ từ trên tay nàng, bên trong còn có đùi gà rất hiếm hoi: “Còn có rượu này!” Một gã trông chừng khác kêu lên, “Nhờ phúc của Lạc cô nương, tối nay lại có thêm một bữa ăn.”
Lạc cô nương cười một tiếng khô khan, ánh mắt nhìn chìa khóa đang treo bên hông của hán tử đó, bất giác gật đầu: “Các người cứ từ từ ăn, ta còn muốn đưa cơm cho những người khác.” Nàng đi về phía trước hai bước, tựa hồ nghe tiếng nữ oa khóc thảm thiết, cả bả vai cũng phát run: “Trong này có phải có người… hay không?”
Hán tử đang gặm đùi gà ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt lẫn nhau, một trong hai người cười ha hả: “Làm sao có thể. Bên torng là sư tử đó, chúng ta mới cho nó ăn thịt, nó đói quá ă ngấu nghiến. Cô không biết chứ, thời điểm dã thú kia cắn xương, âm thanh kẽo cà kẽo kẹt kinh khủng giống như quỷ, đừng nói đến người, ngay cả cọp cũng không dám lại gần.”
Lạc Lạc bán tin bán nghi ngắm vách tường dày kia một lúc, khóe miệng miễn cường nói: “Cũng đúng”, không bao giờ … nhiều lời nữa, chuyển qua góc phòng, ở chỗ đó có một người đứng hồi lâu chưa nhúc nhích.
Thiên Đô bào trùm cả màu đen, căn bản không thấy được chút ánh sáng, ngay cả gió cũng không có.
Lạc Lạc như người vô hồn ngây ngô một lát, thời điểm bóng dáng quen thuộc từ từ đi đến liền lấy lại tinht hần. Nàng có chút hốt hoảng, không tiếp tục ẩn nấp, lại không dám bỏ đi, chỉ có thể làm bộ như đi ngang qua, nắm khăn đi ra, nhỏ giọng gọi người: “Hắc Tử ca.” Dừng một chút, mấp mấy môi mấy lần, cũng không nói được một chữ.
Không biết từ lúc nào, nàng đã không thể cùng Hắc Tử ca nói chuyện, lớn tiếng cười nói, trắng trợn làm nũng. Phần lớn thời gian là nàng yên lặng đi theo sau lưng hắn hoặc cách hắn năm bước, nhìn bóng dáng của hắn được ánh nắng chiếu rọi hoặc là ánh sao chiếu rọi, trong lòng chua sót không chịu được.
Đáng tiếc, tối nay Hắc Tử ca rất thâm trầm, đó là một loại thành thục. Hắn chỉ dừng lại một chút trên mặt nàng: “Ngươi ở đây làm gì?”
Lạc Lạc cảm thấy ủy khuất, khóe mắt vương chút nước: “Không có, không có gì.”
“Không nên đến đây, trở về phòng của ngươi đi.”
Lạc Lạc còn chưa chuẩn bị nhúc nhích, Trang Hắc Tử nặng nề “Ừ” một tiếng, Lạc Lạc theo bản năng bả vai run lên, dưới cái nhìn chăm chú của hắn rời đi, đi về gian phòng của mình.
Cửa mở ra, rồi đóng lại, đi xung quanh hết nửa canh giờ, những bóng đen đó lần nữa đi ra. Nàng không biết là, những bóng đen đó cũng có sinh mạng, nàng vừa động, những bóng đen đó yên lặng ở đây phiêu đãng, lúc xa gần tới, tựa như dính vào sau lưng nàng.
Thiên viện đã hoàn toàn yên tĩnh lại, hai gã trông cửa lần lượt té xuống đất, bầu rượu trong tay rơi trên mặt đất, dính ướt một mảng lớn.
Lạc Lạc chạy cà nhắt nhặt được chìa khóa bên hông, do dự mấy lần cũng không mở khóa. Nàng gấp gáp vun tay, nhìn hai bên một chút, thử lại một lần nửa, rốt cục mở ra.