Bán đi chiến lợi phẩm "Trân quý" đã lâu, Hứa Dương chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, chào hỏi một tiếng với các đệ tử Ngự Dị Điện rồi bay lên không lần nữa, bay về phía Hồn Nguyên Điện.
Bay đi không xa, trong bụng Hứa Dương liền phát ra tiếng kêu ọc ọc, lúc này mới nhớ tới từ tối hôm qua đến giờ còn chưa có hạt cơm nào vào bụng, vừa rồi lại ở Ngự Dị Điện bị gây sức ép một phen, lúc này đói đến mức hít một ngụm không khí cũng thấy thơm.
Vừa đúng lúc có hai con tiên hạc thản nhiên ung dung tự tại bay qua trước mặt bọn hắn, Hứa Dương nhìn chằm chằm vào chân con chim béo ục ịch kia, trong đầu lập tức hiện ra món gà chiên giòn, gà hầm thuốc bắc, gà quay,… vân vân và mây mây không khỏi nuốt nước bọt, "Bây giờ mà có thể nướng một con thì tốt rồi..."
Đám đệ tử Ngự Dị Điện đang bay ở hai sườn hắn có vẻ như đều đang nói chuyện phiếm với nhau, nghe thấy vậy tất cả lại đều không hẹn mà cùng ánh mắt của hắn nhìn qua, trong lòng âm thầm gật đầu ghi nhớ.
...
Trên Hồng Vân Phong.
Lý Ca ôm một quả hồ lô lớn thần tình ngây ngô mỉm cười, đi đến chân tảng đá lớn, nhìn quanh không thấy người khác, liền ngẩng đầu nói nhỏ: "Đinh sư muội, Đinh Thần! Là ta, xuống đây."
Một nữ tử tóc nâu hạt dẻ đang ngồi xếp bằng trên tảng đá nhẹ nhàng nhảy xuống, cũng chính là người nghe thấy được tiếng Tống Toàn trút giận bên vách đá vào đêm hôm đó.
Ánh mắt nàng nhìn lướt qua khuôn mặt của Lý Ca, mỉm cười nói "Sư tỷ gặp phải chuyện gì tốt hay sao mà lại vui như vậy?"
Lý Ca khóe miệng càng mở rộng hơn, lắc lắc hồ lô trong tay, "Đó là! Thần Tiên Túy trân quý nhiều năm của ta, đi, vừa uống vừa nói."
Đinh Thần nhìn thấy rượu hồ lô kia hai mắt sáng lên, "Cái này cũng không phải tết cũng không phải ngày lễ, vì sao ngươi lại tự nguyện lấy nó ra thế!"
"Hừ, ngày lễ tết thì tính gì? Hôm nay không say không về."
Lý Ca lôi kéo nàng đi một đoạn dọc theo con đường núi như ngựa quen đường, mắt thấy sắp đến chỗ các nàng thường ngày hay lén lút uống rượu, nhưng đột nhiên một con thỏ rừng từ bên đường nhảy ra, theo sau một thanh đoản kiếm phốc một tiếng đem con thỏ đóng đinh trên mặt đất, chuôi kiếm vẫn còn hơi rung động.
Lý Ca nhìn thấy thanh đoản kiếm kia cách ngón chân mình chưa đầy hai thước, đang định tức giận thì thấy một nữ đệ tử trẻ tuổi vội vàng chạy tới, liên thanh giải thích với nàng, "Ta không thấy hai vị sư tỷ đi ngang qua, thật có lỗi, thật sự có lỗi!"
Lý Ca nhíu mày nói "Làm sao lại tới đây bắt thỏ? Ngươi là người mới tới đó hả, gọi là..."
"À, ta gọi là Tống Toàn." Ánh mắt đệ tử trẻ tuổi rơi vào trên hồ lô của Lý Ca, không khỏi vui nói "Sư tỷ định đi uống rượu à?"
"Hả? Không có!" Lý Ca vội vàng đem hồ lô giấu ở sau lưng.
Đinh Thần nở một nụ cười thật sâu và ngọt ngào với Tống Toàn, sau đó vỗ vai Lý Ca một cái, nói "Không cần phải giả vờ? Nếu như đã gặp, chỉ đơn giản là mời Tống sư muội uống cùng với nhau là được rồi."
"Đúng, đúng thế!" Lý Ca giữ chặt Tống Toàn, "Đi, đã có Thần Tiên Túy, cùng đi cùng đi. Có điều theo quy củ tông môn, thì đệ tử không được uống rượu, chuyện này ngươi ngàn vạn lần nhất định không được nhắc tới với người ngoài!
"Ờ, ta gọi là Lý Ca, nàng là Đinh Thần."
Tống Toàn cũng là một người rất hoạt bát, lập tức nhặt con thỏ lên, tùy ý để nàng lôi kéo đi về phía trước.
Cả ba người đến một khe đá rất rộng, trên mặt đất có một phiến đá xanh phẳng lì như mặt bàn.
Lý Ca đem rượu đặt lên bàn, lấy ra chén rượu cùng một gói lạc, tươi cười đầy mặt nói "Nào nào, rót đầy."
Tống Toàn vung tay lên quét qua, gom những cành cây khô gần đó thành một đống bằng linh lực rồi châm lửa, "Để ta làm một ít đồ nhắm cho các sư tỷ."
Lý Ca vui nói "Được, được! Vậy thì phiền Tống sư muội rồi."
Đinh Thần bốc một hạt lạc lên, nói với Lý Ca đang rót rượu "Lý sư tỷ rốt cuộc gặp phải chuyện vui gì, mau nói nghe một chút đi."
Lý Ca sớm đã không kiềm chế được, lúc này lập tức có biểu hiện ăn mật mà giả bộ thần bí nói "Nói ra các ngươi có thể không tin, có một vị tuấn mỹ như... Haizz, ta cũng không tìm ra được từ nào để diễn tả, tóm lại chính là một nam tử đẹp trai đến mức phát điên, lại thiên tư trác tuyệt, tốt bụng và dễ gần..."
Đinh Thần không kiên nhẫn nói "Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì, chẳng lẽ nào người ta lại nhìn trúng ngươi rồi sao?"
"Đúng vậy!" Lý Ca giật mình nhìn về phía nàng, "Sao ngươi lại biết?!"
Đinh Thần liếc mắt nhìn khuôn mặt như cái bánh nướng kia của Lý Ca, bĩu môi cười nói "Hắn bị mù à?"
"Vãi!" Lý Ca trợn mắt liếc nàng một cái, "Ta nói thật!"
"Hắn đã thổ lộ tiếng lòng với ngươi rồi sao?"
Lý Ca ủ rũ nói "Cái đó cũng không có, có điều tất cả biểu hiện của hắn... Hắn sẽ luôn cố ý viện cớ, nhất định phải bám lấy ta cùng một chỗ..."
Nàng nói xong, mặt đỏ bừng, nhưng thật ra có chút trở lên ngượng ngùng.
Đinh Thần liếc mắt nhìn Tống Toàn một cái, cố ý cao giọng nói: "Làm người a, phải đối mặt trực diện với nội tâm thật của chính mình! Vì ngươi đã thích người ta, đối phương cũng dường như có ý, vậy thì ngươi có lẽ lại càng phải chủ động bày tỏ, nắm lấy cơ hội.
"Cái chuyện cảm tình này a, buộc phải dũng cảm, tuyệt không có thể lùi bước! Bất kể đối phương là người như thế nào, dũng cảm lên một chút, nhất định sẽ luôn có cơ hội!"
Nàng nói xong, lại nhìn phía Tống Toàn, cười đầy ẩn ý nói "Ngươi nói đúng hay không đúng a, Tống sư muội?"
Tống Toàn nghe thấy câu "Bất kể đối phương là người như thế nào... nhất định sẽ luôn có cơ hội", trong lòng cũng chấn động, lẩm bẩm nói "Đúng vậy... Mặc kệ hắn cách ta bao xa, chỉ cần có một cơ hội cũng phải dũng cảm đấu tranh, nếu không sẽ thở dài cả đời..."
Tống Toàn cầm mạnh lấy chén rượu trên bàn uống cạn, nói lớn "Kỳ thật, ta cũng có thích một người! Nhưng hắn... cách ta quá mức xa xôi, ta không dám, ta sợ sẽ bị người ta chê cười..."
Đinh Thần thầm nghĩ trong lòng: nàng nói "Quá mức xa xôi", có lẽ là tình cảm giữa hai nữ nhân như có một khoảng cách giữa bầu trời. Còn "Không dám" "Sợ bị chê cười" kia là bởi vì tình cảm bị thế tục chèn ép, mà tâm sinh ra nỗi sợ.
Nữ nhân này thật đáng thương a, thích nữ nhân cũng không phải là ngươi sai, tại sao lại phải rụt rè như vậy?
Nàng càng nghĩ càng cảm thấy được Tống Toàn điềm đạm đáng yêu, sự trìu mến trong lòng lại càng tăng lên, không khỏi thốt ra nói "Tống sư muội, đừng sợ, ta ủng hộ ngươi! Chỉ cần là ngươi thích thì dũng cảm đi giành lấy thôi!"
Tống Toàn nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, sau đó dùng sức gật đầu, cầm lấy chén rượu, lớn tiếng nói "Tạ sư tỷ, chén rượu này là ta kính ngươi!"
Lý Ca chỉ ngây ngốc nhìn qua nhìn lại hai người, trong lòng nói: hôm nay đáng lẽ phải nói đến chuyện của ta a, sao lại không có chỗ cho ta xen mồm vào vậy?
Ba người uống một hồi, Tống Toàn liếc mắt nhìn cái chân thỏ trên tay, bỗng nhiên nhớ tới hắn cũng thích ăn nhất một miếng này, lúc này đứng dậy, nói với Đinh Thần: "Đinh sư tỷ, ta biết phải làm như thế nào rồi!"
Nàng vừa mới nói được mấy từ, chợt nghe thấy có người quát khẽ một tiếng "Mấy người các ngươi, dám lén lút uống rượu?!"
Sau đó một bóng người nhảy vào khe đá, Lý Ca lập tức sợ tới mức ném chén rượu ra xa, run giọng nói "Kỉ sư thúc? Không, không có..."
Nàng trong lòng buồn bực, nơi này cực kỳ bí mật, sao lại bị phát hiện ra chứ... Nàng đột nhiên nhìn thấy cái bếp nướng thịt nghi ngút khói ở bên cạnh, lúc này ảo não không thôi, sao lại quên chuyện này được nhỉ?!
Người tới đúng là Kỉ Lâm Oanh.
Nàng liếc mắt nhìn rượu hồ lô trên bàn, hừ lạnh nói "Đó là cái gì?"
Lý Ca lắp bắp nói: "Cái này... Thứ này là do ta nhặt được..."
Kỉ Lâm Oanh một tay bóp lấy miệng của nàng, khịt khịt mũi ngửi, "Nói bậy bạ, mùi rượu đều ở trong miệng!"
"Ta cứ nghĩ rằng bên trong là nước, liền uống thử một ngụm xem sao, rồi mới biết là không phải..."
Kỉ Lâm Oanh lại túm lấy Đinh Thần, "Tại sao miệng của ngươi cũng đầy mùi rượu?"
"Ta, ta sợ nàng thử sai..."
Kỉ Lâm Oanh lạnh lùng lướt qua ba người họ, trách mắng "Uống rượu chính là uống rượu, giấu đầu hở đuôi!"
Nói xong, nàng xách bình rượu hồ lô lên nhấp một ngụm, khẽ gật đầu, "Thần Tiên Túy, cũng rất biết uống đấy nhỉ."
Lý Ca đám người liếc nhìn nhau, vội cười làm lành nói "Nếu Kỉ sư thúc đã thích thì cứ uống nhiều thêm một chút."
Kỉ Lâm Oanh buông hồ lô, giáo huấn nói "Cả ngày chỉ biết uống rượu, nói chuyện nam nhân, tu vi có tinh tiến được không? Tranh tài tông môn đã chuẩn bị xong chưa?"
"Vẫn, vẫn chưa..."
Không hiểu vì sao, khi Kỉ Lâm Oanh nhắc tới hai từ "Nam nhân", cũng không khỏi nhớ tới đôi "Bàn tay trắng nõn" kia, lúc này khí thế giảm xuống cấp số phân, bỏ lại một câu, "Uống ít thôi, đừng để say rượu làm hỏng việc." Liền lắc mình rời đi.