Nương Tử Xin Dừng Tay

Chương 88: Lịch Luyện Sinh Tử



Hứa Dương lại nghe được "Điểm kiến thức" xa lạ, chỉ đành phải hỏi "Sư phụ, cái gì là Chân Yêu?"

Trầm Thiên Mục nghiêm túc nói "Yêu thú theo thực lực chia làm mười cấp bậc, mạnh nhất thập giai yêu thú đại khái có linh lực bằng tu sĩ Luyện Khí Thập Trọng.

"Nhưng sự cường đại của yêu tộc còn lâu mới có được mức này. Sau khi yêu thú đột phá thập giai, chẳng những linh trí sẽ đề cao trên diện rộng, đồng thời bắt đầu đã có được năng lực hóa hình. Mọi người liền đem những yêu tộc có thể hóa hình này gọi là Chân Yêu."

Hứa Dương bắt đầu cau mày, "Nói cách khác, trong cái "Dị cảnh" gì đó kia có thể sẽ có yêu thú Thất Mạch cảnh sao?"

Trầm Thiên Mục vẻ mặt nghiêm túc gật gật đầu.

Hứa Dương chợt nhếch miệng cười một tiếng, "Sợ gì chứ, không phải còn có sư phụ người đây sao? Đến lúc đó con sẽ theo sát ở đằng sau người, bất kể nó là Yêu thật hay Yêu giả gì đó."

Trầm Thiên Mục cười khổ nói "Nào có dễ dàng như vậy chứ? Những đệ tử hơn ba mươi tuổi chúng ta phải đi theo Lã trưởng lão lịch luyện ở nơi khác, ngoại trừ mấy người ở lại trấn giữ tông môn, lần này chỉ có hai vị đệ tử hơi lớn tuổi Hồng Vân Phong là Cát sư tỷ cùng Vương sư tỷ tiến về đó cùng các ngươi thôi.

"Hơn nữa các nàng cũng chỉ đợi ở bên ngoài dị cảnh, chỉ cần không có xáo trộn lớn, cho dù một ít đệ tử bị tử thương, các nàng cũng sẽ không quan tâm đến."

Hứa Dương giật mình nói "Có người chết cũng không quan tâm?"

"Tại sao lại đột phá dễ dàng nhất là khi liều mạng chiến đấu với kẻ thù hùng mạnh? Chính là dưới áp lực khủng khiếp giữa sự sống và cái chết có thể kích phát tiềm năng của cơ thể con người. Nếu như gặp phải nguy hiểm lại đợi người tới cứu, thì còn cần đi đến dị cảnh lịch luyện để làm gì nữa?" Trầm Thiên Mục nhìn qua Hứa Dương, gằn từng chữ một, "Ngươi phải nhớ kỹ, đối với tông môn hoặc là Hồng Vân Phong mà nói, thì chỉ có cường giả mới có giá trị! Chỉ cần một người có thể đột phá, chính là tổn thất hơn trăm người cũng xứng đáng."

Hứa Dương nhớ tới màn thể hiện phi thường của mình khi đối mặt với Đổng Thịnh đêm qua, trong lòng cũng là âm thầm gật đầu. Huyền Hoa tông không phải là tổ chức từ thiện, nuôi một đám đệ tử tu vi thấp, cũng không giúp ích được gì cho sự lớn mạnh của tông môn. Tông môn là dựa vào những cường giả đỉnh cao kia chống đỡ lên!

Có điều mình chẳng mấy chốc sẽ bị loại cơ chế bồi dưỡng kiểu "Chính nghĩa kinh điển" này phang cho mà chết!

Hắn giảo hoạt trừng mắt nhìn, tiến đến ghé vào tai Trầm Thiên Mục nói "Sư phụ, hay là nói con đang bị bệnh nặng, xin nghỉ phép lưu lại Hồng Vân Phong..."

Trầm Thiên Mục lườm hắn một cái, tức giận nói "Trong mắt người khác ngươi thế nhưng là tu vi Thất Mạch cảnh, căn bản sẽ không sinh bệnh được. Huống hồ bản thân Dư sư thúc cũng tinh thông Y đạo, nếu như nàng bắt mạch cho ngươi, thì tu vi của ngươi thật sự sẽ bị lộ ngay!"

Hứa Dương lúc này trợn tròn mắt, chần chờ nói "Nói như vậy, thì con cũng chỉ đành phải đi chết ở trong cái dị cảnh kia rồi sao?"

Trầm Thiên Mục thở dài, "Theo thông lệ cũ khi các đệ tử trẻ tuổi đi dị cảnh lịch luyện, bình thường sẽ đem theo một tên đệ tử Thất Mạch cảnh, hai đến ba tên đệ tử Luyện Khí Thất Trọng trở lên, cùng một số tên đệ tử Thất Trọng trở xuống phân thành một đội.

"Ta sẽ cố gắng thuyết phục Dư sư thúc, lấy lý do ngươi tuổi còn nhỏ không có kinh nghiệm để ngươi thành một đội cùng với một tên đệ tử Thất Mạch cảnh, đến lúc đó ngươi liền lấy nàng làm chỗ dựa vào, hành sự tùy theo hoàn cảnh. Haizz, sinh tử hữu mệnh phú quý tại thiên."

Hứa Dương tuy rằng hoảng sợ rất nhiều, nhưng sự tình đã đến nước này, thì đây chỉ sợ rằng cũng là biện pháp duy nhất, sợ cũng vô dụng mà thôi. Cũng may mình vừa lấy được cái phù Tiên Vụ kia, dưới tình huống xấu nhất, bảo trụ cái mạng nhỏ này có lẽ vẫn là có thể làm được.

Thế là hắn gật đầu nói "Con sẽ nghe lời sư phụ."

Trầm Thiên Mục lộ ra vẻ tán thành, "Ừm, ngược lại là có sự can đảm, không tệ! Kỳ thật ta khá mong đợi đối với cái "Tiếp Lực chi thể" này của ngươi, ngươi phải cẩn thận nhiều hơn một chút, nhất định phải bình an trở về."

Nói xong, nàng lại lấy ra hai tấm bùa đưa cho Hứa Dương, "Đây là một miếng phù Thiên Lý Vô Tung cùng một miếng phù Hư Ảnh, ngươi cất cho cẩn thận."

Hứa Dương cung kính nhận lấy, phát hiện ra là hai miếng linh phù cực kỳ cổ lỗ sĩ, trong đó có một tấm mỏng và gần như trong suốt.

Trầm Thiên Mục tiếp nói "Cái phù Thiên Lý Vô Tung này chính là một tấm thượng phẩm linh phù, sau khi thôi phát có thể khiến tốc độ của ngươi đề cao lên mấy lần. Thứ này đã từng nhiều lần cứu tính mệnh của vi sư, chỉ là năm đó dùng đến có chút hơi thường xuyên, nên ước chừng có thể sử dụng nhiều nhất được hai lần nữa."

Hứa Dương trong lòng cảm động, đây chính là thượng phẩm linh phù, cho dù gần như đã dùng cạn kiệt, xuất ra cũng là bảo vật vô giá, không biết có bao nhiêu người sẽ liều mạng tranh giành, sư phụ lại không nói hai lời liền cho mình.

Nhưng chuyến đi tới dị cảnh lần này cực kỳ nguy hiểm, hắn sẽ không được phép từ chối nữa, lập tức cực kỳ nghiêm túc vái chào tới đất, "Đa tạ sư phụ."

"Haizz, lưu lại ở chỗ ta cũng không có tác dụng gì, có thể bảo vệ cho ngươi bình an là được rồi." Trầm Thiên Mục lại chỉ vào một tấm linh phù khác, "Đây là phù Hư Ảnh tuy là trung phẩm linh phù, nhưng tác dụng lại cũng không nhỏ. Nó có thể khiến ngươi khó bị phát hiện hơn khi đang ẩn nấp, sau khi thôi động dù cho địch nhân tu vi cao hơn ngươi rất nhiều, cũng rất khó phát giác được khí tức của ngươi ở ngoài hai dặm..."

Hứa Dương mỉm cười đem phù Hư Ảnh trả lại cho nàng, "Sư phụ, đệ tử có một cái linh phù tương tự, nên điều này cũng không cần thiết."

"Ồ?" Trầm Thiên Mục có chút giật mình, "Ngươi có thể lấy được trung phẩm linh phù sao?"

"Hắc hắc, vận khí tốt, do vận khí tốt thôi." Hứa Dương trong lòng tự nhủ cái này của mình thật sự cũng không phải là trung phẩm, mà là địa giai...

"Thôi được rồi." Trầm Thiên Mục thu hồi lại phù Hư Ảnh, rồi đem chuyện lịch luyện lặp đi lặp lại căn dặn một phen, cuối cùng nói, "Nửa tháng sau, Cát sư tỷ cùng Vương sư tỷ sẽ mang các ngươi đi núi Thê Dương. Trong khoảng thời gian này ngươi chớ có hoang phí, tận khả năng đề cao tu vi, đến lúc đó sẽ có thể nhiều thêm một phần sức để tự vệ."

"Vâng, đệ tử ghi nhớ!"

Hứa Dương lại nhớ tới việc phải luyện "Tam kỹ", vội vàng hỏi "Sư phụ, có ai am hiểu Vũ kỹ trong tông môn không?"

"Võ kỹ á? Gia tộc của ngươi học không phải chính là Võ đạo sao?"

"Không, là Vũ kỹ, Vũ trong Vũ đạo."

"Ơ, ngươi nói là "Linh vũ" à?" Trầm Thiên Mục không khỏi nghĩ ngợi gật đầu, "Hồn lực của ngươi cực mạnh, sự khống chế đối với linh lực có lẽ cũng không tệ, ngược lại là có thể phát huy đầy đủ ra uy năng của Linh vũ."

Hứa Dương trong lòng tự nhủ uy năng gì chứ, con chính là vì "Góp vui" cho Mị Thuật mà thôi.

Trầm Thiên Mục lại nói "Diệp Tuyết Tùng của Thụy Dật Phong cùng ta có chút giao tình, rất am hiểu về con đường Linh vũ, nếu như ngươi muốn học, ta chào hỏi qua nàng là xong. Chỉ là... Linh vũ này cũng không phải là một sớm một chiều là có thể thành thạo được, e rằng sẽ chẳng giúp ích được gì nhiều cho chuyến lịch luyện dị cảnh lần này a."

"Tạ sư phụ. Đệ tử là vì lo lắng cho sự lâu dài của sau này, lần này không dùng được cũng không sao."

"Được, vậy thì sáng sớm ngày mai, ngươi liền theo ta đi một chuyến đến Thụy Dật Phong." Trầm Thiên Mục lại lắc đầu thở dài nói, "Những nữ đệ tử trẻ tuổi các Phong kia cả ngày thấy ngươi là không dời nổi bước chân, nếu như lại để cho các nàng nhìn thấy bộ dáng áo dài tung bay trong gió của ngươi một lần nữa, sợ là ngay cả hồn cũng đều muốn bay mất đi thôi..."

Hứa Dương đi ra từ chỗ của sư phụ, lại là không dám buông lỏng chút nào. Đừng nói đùa, thực lực yêu thú tương đương với Thất Mạch cảnh! Nhất định phải bắt buộc trong nửa tháng cuối cùng này, có thể đề cao lên được bao nhiêu thì đề cao lên bấy nhiêu rồi!

Nói đến việc đề cao thực lực, hắn đầu tiên nghĩ đến chính là yêu thú, dựa vào ba con tứ giai yêu thú trước mắt kia —— Thiết Ba Viên nửa điên nửa tỉnh, kỳ thật chỉ có thể coi là một nửa —— căn bản không đủ để mình hút linh lực ra.

Hắn tính lại một chút gia sản của chính mình, còn có không đến mười lăm khắc Thanh Linh Dịch, lấy toàn bộ ra để mua yêu thú vậy.

Nghĩ tới đây, hắn lập tức thôi động ngọc bay dưới chân, bay thẳng về phía Ngự Dị Điện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.