Nương Tử Xung Hỷ

Chương 7: 7: Hôn Hôn




Vân Tiểu Miên đang rầu rĩ về hành vi của mình, nghe nàng nói chuyện ôn nhu, không kìm được nước mắt.

Nàng rời thôn gả đến Lục gia, lẻ loi một mình, vốn tưởng rằng Lục Thư Hàn chính là chỗ dựa nửa đời sau, nhưng nào ngờ đây chẳng qua là nàng đơn phương tình nguyện.
Nghe thấy tiếng thút thít khe khẽ, Lục Thư Hàn có chút luống cuống, nàng nghe ra Vân Tiểu Miên đang khóc.

Rõ ràng mình đã hứa sẽ không mặc kệ nàng, vẫn đối với nàng tốt như bây giờ, cớ sao nàng lại khóc? Lục Thư Hàn chống một tay ngồi dậy, một tay khác chạm nhẹ vào cánh tay Vân Tiểu Miên: “Em làm sao vậy?”
Trả lời nàng chỉ có tiếng nấc nhẹ của Vân Tiểu Miên.

Lục Thư Hàn cảm thấy có lẽ nàng hiểu sai rồi, Vân Tiểu Miên không phải lo mình sau khi thành thân sẽ mặc kệ nàng, mà có lẽ, nàng thật sự muốn hành lễ phu thê, dù sao các nàng cũng đã chính thức bái đường thành thân, trên hôn thú của hai người còn có dấu mộc của quan phủ.
Lục Thư Hàn nhẹ nhàng kéo Vân Tiểu Miên xoay lại, thấy nàng mắt ướt lệ nhòa như mưa dính trên hoa lê.


Ở Lục phủ dưỡng mấy tháng, Vân Tiểu Miên so với lúc mới gả đến trắng lên không ít, mấy tháng này, nàng cũng thiệt lòng thiệt dạ thương yêu nàng như muội muội, hiện giờ nhìn thấy nàng rơi lệ càng làm cho nàng đau lòng xót xa hơn.
Chỉ là nàng không cách nào nói ra, nói rằng Vân Tiểu Miên hãy tìm người khác, cũng không cách nào nói mình có thể tìm cho nàng một mối hôn nhân, nàng chỉ cảm thấy lời nói nghẹn trong cổ họng không thể thốt ra, mới chỉ tưởng tượng thôi mà không hiểu sao đầu óc mình đã hoảng loạn rối ren.
Bỗng nhiên nàng cúi đầu, hôn lên trán nàng ấy một cái, giọng nói càng nhỏ nhẹ hơn: “Đừng khóc mà, được không?” Vân Tiểu Miên nhất thời quên khóc, ngay cả tiếng nấc cũng không còn, chỉ nhìn Lục Thư Hàn, lệ vẫn còn rơi.

Lục Thư Hàn lại cúi đầu hôn hôn lên đôi mắt nàng: “Ngoan, đừng khóc nữa.”
Vân Tiểu Miên níu vạt áo nàng, không để nàng lại rời đi, đôi mắt nhìn chằm chằm nàng: “Người có thích em không?” Lục Thư Hàn không chút do dự trả lời: “Đương nhiên là thích rồi.”
Vân Tiểu Miên giống như được an ủi thật nhiều, buông lỏng vạt áo Lục Thư Hàn ra, cười cười.

Lục Thư Hàn thấy nàng không còn khóc nữa, mới nhẹ nhàng thở ra, thật cẩn thận nằm xuống.

Vân Tiểu Miên xoay người đối mặt với Lục Thư Hàn, Lục Thư Hàn cũng nhìn lại nàng.
Vân Tiểu Miên nghĩ thầm, chắc là mình không hiểu sai ý đâu, chẳng qua phu quân nàng có hơi chậm tiêu một chút thôi.

Nàng nghĩ thế, rồi như muốn chứng thực điều này, nàng hỏi: “Trước khi người thành thân, có bà tử nào tới dạy người những chuyện kia không?”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp
2.


Ngôn Ngữ Hoa Hồng
3.

Tả Thật Thế Giới Phái Mary Sue
4.

Tổng Biên Tập Không Thể Đáng Yêu Vậy Được
=====================================
Lúc ấy Lục Thư Hàn bệnh tình trầm trọng, Lục gia ai nấy đều không có tâm tư nghĩ đến chuyện này, thật sự không có bà tử nào tới chỉ dạy Lục Thư Hàn, nàng nghi hoặc nhìn Vân Tiểu Miên: “Lúc ấy ta nằm liệt trên giường, chuyện thành thân đều do cha mẹ an bài, ngày ấy ta chỉ biết trang điểm chải chuốt rồi bái đường với em.”
Khóe miệng Vân Tiểu Miên nhếch lên, quả nhiên đúng như nàng suy đoán, không phải Lục Thư Hàn không thích nàng, cũng không phải Lục Thư Hàn không muốn, mà là Lục Thư Hàn không biết.

Sau khi nghĩ thông suốt, Vân Tiểu Miên vui vẻ hơn nhiều, trong mắt cũng tràn đầy ý cười.
Lục Thư Hàn thấy nàng mưa gió qua đi mặt mày sáng rỡ, trong mắt tươi cười dào dạt, cũng nở nụ cười theo.


Vân Tiểu Miên chớp chớp mắt: “Em cũng muốn hôn hôn người, có được không?”
Lục Thư Hàn nghĩ, vừa rồi mình mới vừa hôn nàng, nàng muốn hôn lại đương nhiên không thành vấn đề, liền ‘Ừ’ một tiếng.

Vân Tiểu Miên hơi hơi nhổm dậy, chồm tới, hôn lên môi Lục Thư Hàn một cái.

Vân Tiểu Miên thoáng cái đã rời khỏi môi Lục Thư Hàn, còn chưa kịp hưởng dư vị đã thấy Lục Thư Hàn nhìn nàng, khoảng cách quá gần làm nàng thẹn thùng, lập tức rụt trở về.
Lục Thư Hàn không ngờ tới nàng sẽ hôn lên môi, tuy cảm thấy là lạ nhưng không hề thấy chán ghét, nàng hé miệng tính nói Vân Tiểu Miên làm như vậy là không đúng, nhưng hồi tưởng lại cảm giác mềm mại trên môi Vân Tiểu Miên, lại nuốt lời đó xuống.
Trong khoảnh khắc ấy, căn phòng trở nên cực kỳ yên tĩnh, Vân Tiểu Miên không dám nhìn Lục Thư Hàn, dần dần cảm thấy không có gì bất ổn mới bình tâm lại một chút, lại thử kéo tay thăm dò Lục Thư Hàn, Lục Thư Hàn thuận thế nắm tay nàng trong lòng bàn tay, Vân Tiểu Miên vô cùng thỏa mãn chìm vào giấc ngủ.
===.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.