Trương Nhu Sinh và Thẩm Mạt Văn quay đầu cùng lúc, nhìn thấy một người hối hả chạy nước kiệu đến, sắc mặt còn đang dịu dàng thắm thiết đột nhiên trở nên khó coi.
Cuối cùng Lâm Gia Trạch bước nhanh đến trước mặt y, thở gấp hơp gập người, tóc ngắn trước trán đều ướt mồ hôi dính hết lên da. Đợi hô hấp bình thường trở lại rồi, vẻ mặt cậu phức tạp nhìn Trương Nhu Sinh: “… Lâu rồi không gặp.”
“Lúc trước cậu kết hôn, tôi không đến tặng quà, thật ngại quá.” Câu trả lời của Trương Nhu Sinh đặc biệt khách sáo và xa cách.
Lâm Gia Trạch liền giống như bị đạp phải đuôi, vẻ mặt trở nên rất đau đớn, mím môi im lặng nhìn Trương Nhu Sinh. Nếu như là lúc trước, Trương Nhu Sinh nhất định sẽ ôm cậu vào lòng ngay lập tức, y không chịu được bộ dạng đáng thương này của cậu, có thể khiến y đau lòng lo lắng, nhưng bây giờ, trong lòng y ngoài một tiếng thở dài, thì không còn suy nghĩ viễn vông nào khác nữa.
“Nhu Sinh… em, em không cố ý giấu anh, xin lỗi…” Lâm Gia Trạch nhìn đối phương không phản ứng gì, trong lòng càng thêm khó chịu, không nhịn được bước lên một bước,
Trương Nhu Sinh lại lui về sau một chút không để lại dấu vết gì, kéo dài khoảng cách giữa hai người, hơi thở dài nói: “Lúc đó anh rất là giận, trước giờ cuộc sống của em không vui lòng cho anh tham dự, lúc đầu là vậy, bây giờ cũng vậy, đến cả chuyện quan trọng như vậy em cũng… quên đi, anh vốn không trách em, anh tôn trọng sự lựa chọn của em, tân hôn vui vẻ.”
Phải nói hoàn toàn không để ý thì không thể nào, câu này nghe thế nào cũng mang chút trả thù nho nhỏ.
Quả nhiên, nét mặt của Lâm Gia Trạch càng giống muốn khóc hơn, cho dù muốn xin lỗi đi nữa thì cũng hoàn toàn bị nghẹn ngay họng rồi, khiến cậu khó thở.
Thẩm Mạt Văn ở bên vẫn đang nghĩ hai người họ có quan hệ gì với nhau, vừa nghe thấy câu này lập tức nhớ đến trận mưa lớn hôm đó, người đàn ông hốc mắt đỏ, thất thần lẩm bẩm không ngừng câu “Cậu ta kết hôn rồi.”
Thì ra là người này.
Phút chốc tâm trạng anh cũng trở nên cực kỳ phức tạp, thấy tức giận còn nhiều hơn cả sự ngượng ngùng giữa hai người, tuy đã lâu rồi chưa dùng vũ lực, nhưng lúc này anh thật sự rất muốn níu lấy cổ áo đối phương hỏi một câu “Tại sao phải tổn thương anh ấy”, vì cậy đối phương thích mình như vậy nên có thể yên tâm thoải mái phạm sai lầm, mà vẫn nghĩ rằng đối phương nhất định sẽ tha thứ cho mình ư?’
Có lẽ là nhìn ra ánh mắt không vui của anh, Trương Nhu Sinh nhẹ nhàng đặt Tiếu Tiếu vào lòng anh, thay anh mở cửa xe: “Mạt Văn, anh ôm Tiếu Tiếu vào xe ngồi chút đi, tôi lên xe liền ấy mà.”
“À, được.” Thẩm Mạt Văn gật đầu hơi không cam lòng, nhưng cho dù lên xe rồi, lỗ tai vẫn dựng đứng nghe ngóng từng cử động ở bên ngoài.
“Nghe Phạm Du nói, gần đây anh quen…” Giống như không thể nói tiếp nữa, Lâm Gia Trạch cắn môi buồn bã liếc cửa sổ xe một cái.
Thẩm Mạt Văn trong xe nhanh chóng dời tầm mắt đi.
“Ừm, gần đây anh sống rất tốt, vì vậy em không cần bận tâm.”
Giống như không ngờ rằng y sẽ nói như vậy, Lâm Gia Trạch há miệng nhất thời không nói được gì, đương nhiên cậu hy vọng đối phương sẽ sống tốt, nhưng không phải như thế này… tình huống này, cậu hy vọng người ở bên đối phương là mình, cậu tiếp tục nghĩ…
“Nhìn đi, thật ra điều em để ý vốn không phải là anh có tốt hay không, em chỉ không cam tâm để mất đi một người yêu em, tại sao phải lộ ra vẻ mặt như vậy? Tôi kiếm được người yêu khác thì em không vui ư? Anh ấy là một người rất tốt rất dịu dàng.” Nhìn thấy hốc mắt đối phương rốt cuộc cũng đỏ, Trương Nhu Sinh vẫn không nhịn được vươn tay ra, nhưng lại ngừng lại cách trán người đó một gang tay, “Tiểu Trạch, cái giá phải trả khi muốn được yêu chính là em cũng phải cho đi tình yêu giống hệt vậy, sau này yêu vợ em cho thật tốt nhé, đừng khiến cô ấy đau khổ nữa.”
Xe chầm chậm khởi động, dần dần mất hút dưới bóng tối của khúc cua, cuối cùng Lâm Gia Trạch ngồi xổm xuống, ôm lấy mặt.
Đúng vậy, trên trời sẽ chẳng có miếng bánh nào rơi xuống, tình yêu cũng vậy.
Thẩm Mạt Văn nhìn người đàn ông không nói tiếng nào bên cạnh, trong lòng hơi khó chịu, vài lần muốn mở miệng lại ra sức nuốt xuống, trong lòng đối phương nhất định không dễ chịu rồi, lúc trước thích người đó như vậy… Vừa nghĩ vậy thôi, trong lòng hình như càng khó chịu hơn.
“Sao vậy, sao mặt nhăn mày nhíu thế?” Tay đối phương đột nhiên sờ lên mặt anh mà không báo trước, nhè nhẹ nắn một cái.
“Không, không có gì, anh…”
“Hửm?”
“… Không có gì.”
“Hả?” Nhân lúc đèn đỏ dừng xe lại, Trương Nhu Sinh bỗng nhiên xoay người qua quay mặt anh lại, ngắm nghía trái phải, “Ba Tiếu Tiếu hai ngày này trông như tâm trạng không tốt lắm, không kiếm được tiền nuôi gia đình à?”
“… Nè! Đừng có đùa như vậy nữa!” Đối phương càng làm ra vẻ vui vẻ, anh càng khó chịu. “Có chuyện gì không vui thì cứ nói ra hết, đừng không vui rồi mà còn cố ý cười trông khó coi như vậy!”
“Hử? Anh nhìn chỗ nào mà thấy được tôi không vui vậy?” Trương Nhu Sinh nghiên đầu bày ra nụ cười ‘lóng lánh’, tay còn miết lấy dái tai hơi nhỏ của Thẩm Mạt Văn.
“Anh… chẳng phải anh rất thích anh ấy ư?” Thẩm Mạt Văn nghĩ nghĩ rồi hơi khó chịu mở miệng: “Cứ cho là vẫn còn thích đi, thì anh ấy cũng đã kết hôn rồi, anh phải nghĩ cho rõ! Đừng giống như lúc trước…”
“Mạt Văn.”
“Hả?” Thẩm Mạt Văn giảng đến một nửa thì bị đối phương ngắt lời, không thể không ngừng lại một cách gượng gạo.
“Hình như anh quên mất một chuyện quan trọng rồi.” Rõ ràng là đang cười, nhưng đôi mắt hơi nheo lại của Trương Nhu Sinh khiến trực giác của Thẩm Mạt Văn thấy rất nguy hiểm.
“Chuyện, chuyện gì?” Tiêu rồi, quả nhiên không nên nói bậy, đối phương nhất định là giận rồi.
“… Rõ ràng tôi đã nói là thích anh rồi mà, bây giờ mỗi ngày trong đầu toàn nghĩ về mình anh, nghĩ xem theo đuổi anh thế nào, làm sao mới giành thêm được nhiều cơ hội, chẳng nghĩ về người khác.”
“Người tôi thích hiện giờ là Thẩm Mạt Văn.” Giống như sợ người đàn ông đó không hiểu, Trương Nhu Sinh lại lặp lại một lần nữa.”
“!!” Mặt Thẩm Mạt Văn bỗng đỏ ửng, người đàn ông ba mươi mấy tuổi mà dùng từ này thì hình như không thích hợp lắm, nhưng đúng là từ má đến cổ đều đỏ. Anh há miệng, nhưng lại không nói được gì, cuối cùng cũng không biết là giận đối phương thổ lộ trắng trợn thế này hay là giận tiếng tim đập đến có thể nghe thấy của mình, hơi hơi quay đầu đi, lộ ra lỗ tai đỏ rực.
Hồi hộp giống như hồi cấp ba đang ngủ thì bị thầy giáo gọi dậy trả lời câu hỏi vậy, không, còn hơn vậy nữa.