Đảo mắt cái lại một tháng qua đi, mùi sơn ở nhà Thẩm Mạt Văn cũng vơi đi không ít, thế là anh đề xuất yêu cầu được dọn ra về nhà với Trương Nhu Sinh.
“Dọn về?!” Trương Nhu Sinh cảm thấy chuyện này quả thật như sấm giữa trời quang, tình cảm của hai người vừa mới chớm nở, đối phương lại muốn về nhà?!
“Đúng đó, bên đó tu sửa xong cũng lâu rồi, cũng phải về ở chứ.” Thẩm Mạt Văn lấy chiếc va li lớn lúc trước dọn đến ra, bỏ quần áo các loại vào.
Trương Nhu Sinh choáng váng, chỉ cảm thấy lạnh thấy tim, máy móc đáp lại một tiếng giúp Thẩm Mạt Văn sắp xếp đồ đạc.
Đồ đạc các loại trong phòng được xếp vào va li, hình như còn nhiều hơn lúc mới đến, căn phòng dần dần trống trải trông sao mà thê lương, Trương Nhu Sinh không thể tưởng tượng được khi trong nhà chỉ còn lại một mình y thì sẽ như thế nào.
Y cầm áo quần trên tay ngây người, cho đến khi Thẩm Mạt Văn kêu y một tiếng thì mới ngỡ ngàng phản ứng lại.
“Anh sao vậy? Sắc mặt rất xấu, có phải cảm mạo rồi không?”
Nhìn thấy vẻ mặt lo âu của người đàn ông, y hận không thể ôm người ấy vào lòng, khiến y đừng rời đi. “Mạt Văn… đồ nhiều như vậy… để ở đây bớt đi…”
Thẩm Mạt Văn cúi đầu cười một cái, gật đầu, lúc này Trương Nhu Sinh mới thở phào.
Ngày dọn nhà đó theo lệ là thứ bảy, Thẩm Mạt Văn ôm đứa con đang hớn hở ngồi lên xe về nhà, Trương Nhu Sinh vừa lái xe vừa cười khổ, cho đến khi ngừng đèn đỏ thì tay được một đôi tay ấm nóng cầm lấy.
“Nhu Sinh, hay ngày nay anh… trông không vui lắm, có phải là đã xảy ra chuyện gì không?” Thẩm Mạt Văn không phải đồ ngốc, nhìn ra được hai ngày này Trương Nhu Sinh luôn miễn cưỡng cười, nhưng trông đối phương như chẳng muốn nói cho mình biết.
“Hở? Không có gì không có gì?” Trương Nhu Sinh lắc đầu, đạp ga một cái chạy đi, trong lòng Thẩm Mạt Văn cũng hơi rầu rĩ, chỉ có thể coi như không có gì.
Thẩm Tiếu Tiếu vừa vào nhà mới liền la lên, chạy hai vòng quanh nhà, cuối cùng bay phốc lên cái giường nhỏ của mình. Đa số các đồ dùng trong nhà như nệm hay dép đi trong nhà đã mua xong từ nửa tháng trước rồi, bây giờ chỉ cần bọc ga giường là được.
Dường như Thẩm Mạt Văn rất thỏa mãn với ngôi nhà đã sửa sang tốt, nụ cười khóe miệng vẫn chưa mất đi.
Một mình Trương Nhu Sinh đứng xa xa ở cửa, đột nhiên cảm thấy bản thân lại cách bọn họ rất xa, thế là cũng chẳng thể ở lại nữa, đến nói với Thẩm Mạt Văn một câu “Tôi đi đây.” rồi cúi đầu đi ra ngoài.
“Nhu Sinh? Anh đi đâu? Không ở lại… khụ, ăn cơm à?”
“Ăn cơm?… Chẳng phải em muốn rời xa anh sao…” Trương Nhu Sinh vừa nói ra liền cảm thấy tim sắp thắt lại.
“Rời xa…? Trương Nhu Sinh! Ý anh là gì, nói rõ ra đi!”
Thẩm Mạt Văn hét một tiếng khiến Trương Nhu Sinh vẫn đang ngơ ngác sực tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn một cái, người đàn ông trước mắt đùng đùng nổi giận trừng y, đến cả nắm đấm cũng nắm chặt lại. Thẩm Mạt Văn chưa bao giờ giận như vậy.
“Anh nói lại lần nữa xem, rời xa là ý gì? Những lời anh nói lúc trước… đều chỉ là giả?!”
“Khoan đã khoan đã…” Có phải hiểu nhầm chỗ nào rồi không?! “Em… em đã chuyển về rồi, chẳng phải là muốn rời xa anh sao…”
Hai người trợn tròn mắt với nhau, nửa phút sau Thẩm Mạt Văn mới tiêu hóa được, vừa vui vừa buồn cười, hung hăng đấm một cái vào người đàn ông trông lạc lõng kia.
“Anh… thật là, nghĩ cái gì vậy, nhà cũng sửa xong rồi, chẳng lẽ để nó trống không à? Huống chi căn nhà này lúc đầu anh phí bao nhiêu tâm tư như vậy, đồ đạc cũng đều là do chúng ta cùng nhau đi mua, sao em nỡ… để nó trống không chứ.” Anh đi đến kéo người đàn ông vẫn còn hơi ngơ ngác vào nhà, giận dữ đá lên cửa, nghĩ ngợi chút, rồi lại nắm chặt lấy tay Trương Nhu Sinh, giống như sợ y chạy mất, “Vốn dĩ em muốn… khụ, hỏi anh có muốn dọn qua ở không… nhưng nhà anh bên đó to như vậy mà trống đi thì cũng không tốt lắm, huống chi em sợ anh ở không quen nhà nhỏ như vậy…”
Lời nói vốn rất trơn tru dần dần biết thành ấp úng, đợi đến khi nói xong rồi, lòng bàn tay Thẩm Mạt Văn cũng mướt mồ hôi.
Vẻ mặt mê muội của Trương Nhu Sinh từ từ trở nên kinh ngạc, cuối cùng toét miệng thành một nụ cười thật tươi, vừa gật đầu vừa nhanh chóng trả lời: “Muốn muốn muốn! Anh muốn ở chung với em, em không nói rõ cho anh, hại anh hai ngày nay thấp thỏm lo sợ đến sắp điên lên!”
Nắm tay thì không đủ, y liền ôm người đó thật chặt vào lòng, rất uất ức nói, tim treo lơ lửng cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
“Sao em biết được anh sẽ để tâm đến chuyện vụn vặt này?! Tránh ra! Nặng chết mất! Tối nay muốn ăn món gì?”
“Gà xào cung bảo, đậu hũ ma bà, cánh gà kho.” Trương Nhu Sinh không chịu buông tay, ôm lấy Thẩm Mạt Văn kéo một đường.
“Sao khẩu vị càng ngày càng giống Thẩm Tiếu Tiếu thế… nhanh đi, ba mẹ em sắp đến rồi.”
“Cái gì?!”
Đợi đến khi ông Thẩm bà Thẩm đến, Trương Nhu Sinh đã sớm hồi phục thành bộ dáng thường ngày, mặt tươi cười sáng sủa mời hai ông bà vào cửa.
Bà Thẩm đã có ấn tượng rất sâu với người đàn ông nửa đêm chạy đến đưa Thẩm Tiếu Tiếu vào bệnh viện này, nhìn thấy y thì cười rạng rỡ nói: “À… Tiểu Trương phải không? Lúc trước phiền cháu rồi, mãi mà chẳng nói được câu cảm ơn với cháu cho đàng hoàng.”
Trương Nhu Sinh hơi giật mình, nhanh chóng đỡ ‘mẹ vợ’ đến sofa ngồi xuống, sau đó lại rót trà dâng lên cho hai ông bà, thiếu mỗi việc nghiêm chỉnh kêu tiếng ba mẹ thôi.
“Tiểu Trương, nghe nói chuyện tu sửa cũng là do cháu giúp?”
“Khụ, chuyện nhỏ mà thôi, bình thường Mạt Văn cũng giúp con rất nhiều, chuyện nên làm mà.” Bình thường Trương Nhu Sinh dẻo mồm dẻo miệng nhất, hôm nay đầu lưỡi cứ như bị thắt nút, nói sai liên tục, khiến bà Thẩm vui không ngớt.
Đợi bà Thẩm và Thẩm Tiếu Tiếu cùng nhau xem phim, anh nhân lúc rảnh rỗi nhanh chóng lẻn vào phòng bếp.
“Mẹ em dễ nói chuyện chứ?”
“Dễ, nhưng anh cũng sắp hồi hộp đến chết rồi đây…” Trương Nhu Sinh quẹt trán một cái, đúng thật toàn là mồ hôi.
Thẩm Mạt Văn cười nhìn y một cái: “Anh hồi hộp cái gì, mẹ em có ăn được anh đâu.”
“Biết mà còn hỏi!” Trương Nhu Sinh ôm anh từ phía sau, nhéo lên eo anh một cái.
Tay Thẩm Mạt Văn run lên, xém nữa đánh rơi nồi, nhanh chóng qua lại nhìn một cái, thấy không có người mới thúc cùi chỏ vào Trương Nhu Sinh, khẽ khàng nói: “Ba mẹ em đang ở đây mà! Anh an phận chút đi!”
Trương Nhu Sinh cười hì hì lại đặt tay lên vai anh, giúp anh đem bát đũa ra ngoài.
Chân trước của Trương Nhu Sinh vừa ra khỏi phòng bếp, chân sau của bà Thẩm đã đi vào, ánh mắt nhàn nhạt nhìn đến nỗi Thẩm Mạt Văn ớn lạnh sống lưng, không cần nói anh cũng tự nhận lỗi: “Mẹ… con thật sự không định kết hôn, nếu như con có người con thích, thì đương nhiên sẽ kết hôn, không có, mẹ có ép con cũng vô dụng, huống chi con thật sự không muốn Tiếu Tiếu phải chịu thêm chút uất ức nào nữa.”
Bà Thẩm trừng anh nửa ngày, thở hổn hển nói: “Mẹ thấy con có có đi nữa cũng không thể kết hôn đâu!”
Thẩm Mạt Văn cẩn thận nghĩ, lập tức mướt mồ hôi cả người, chẳng lẽ bà đã nhìn thấy được chỗ nào rồi?! Nhưng bà cũng không nói tiếp nữa, đương nhiên anh cũng không thể nói gì.
Sau cơm tối cả một nhà cùng nhau xuống lầu tản bộ, Trương Nhu Sinh tự nhiên cũng ngoan ngoãn bị kẹp ở bên trong, trái tiếp một câu, phải góp một lời, nói nhiều kinh khủng, đến khi thời gian không còn nhiều nữa, mới lái xe đưa ông Thẩm bà Thẩm về nhà.
Kết quả là lúc đi thì cả mặt đắc ý, lúc về Trương Nhu Sinh than khóc thảm thiết, chạy thẳng đến chỗ Thẩm Mạt Văn xin xỏ an ủi.
“Mạt Văn, anh đắc tội với mẹ em chỗ nào vậy, trên đường luôn đưa ra nan đề cho anh, xém chút nửa hỏi hết một lượt mười tám đời nhà anh rồi, làm anh sợ quá trời à…”
Thẩm Mạt Văn đã tắm rửa xong nằm trong chăn, ngẩng đầu híp mắt cười nói: “Đây chẳng phải là kiểm tra kỹ lưỡng xuất thân của con dâu tương lai ư.”
Một câu nói dỗ Trương Nhu Sinh nở ruột nở gan, vừa ngâm nga hát vừa đi tắm.