*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đây là lần đầu tiên Điền Miêu Miêu đi xe của Lăng Sấm, nhưng trước đó Lăng Sấm đã nói với cô anh từng làm việc ở phố Wall nên cô cũng không ngạc nhiên lắm.
Hẳn là lúc làm việc ở phố Wall anh kiếm được rất nhiều tiền, lần đầu tiên gặp anh đã nói với công ty giải trí mình có biệt thự xe sang có lẽ là thật cả.
Ít nhất giờ cô đang ngồi trên xe sang.
“Nhà em ở đâu? Mở chỉ dẫn giúp anh đi.” Lăng Sấm vừa lái xe ra khỏi bệnh viện vừa nói với Điền Miêu Miêu ở bên cạnh. Điền Miêu Miêu gật đầu, mở chỉ dẫn trên điện thoại của mình và đặt điểm đến.
Khu cô ở rất gần Bệnh viện số 5, chỉ cách vài ngã tư đường, Lăng Sấm lái xe đến đó theo chỉ dẫn mới vài phút đã đến địa điểm: “Chỗ này thực sự rất gần cửa Bắc chợ đêm.”
“Đúng chưa.” Điền Miêu Miêu cười với anh, “Em ở tòa 18, anh vào ga ra dưới hầm, đi thẳng rồi rẽ trái.”
“Ừm.” Trong ga ra dưới hầm có bảng chỉ dẫn rất rõ ràng, Lăng Sấm đi qua mấy chỗ ngoặt đã nhìn thấy chiếc xe ăn màu hồng của Điền Miêu Miêu cách đó không xa. Anh hơi cong môi, lái xe đến một chỗ trống bên cạnh rồi dừng lại: “Xe em đậu ở đây thật đáng yêu.”
Lăng Sấm lại khẽ cười rồi nói: “Thật vậy.”
Anh đỗ xe xong rồi giúp Điền Miêu Miêu đỡ Điền Đậu Đậu xuống xe. Ga ra đi thẳng là thấy thang máy, cũng không cần đi quá xa, Điền Đậu Đậu dùng một chân chống đỡ cơ thể rồi nhảy tới cửa thang máy.
Một tay Điền Miêu Miêu đỡ cậu, tay còn lại mở thang máy ra: “Chị nghĩ trong khoảng thời gian này cần chuẩn bị cho em một cái nạng.”
Bây giờ Điền Đậu Đậu đi đứng bất tiện, thật sự cần một cái nạng, Điền Miêu Miêu định lát nữa sẽ đặt trên mạng.
Thang máy đi đến tầng 18 thì dừng lại, Điền Miêu Miêu đi mở cửa trước, mang một đôi dép lê ra cho Lăng Sấm: “Đây là đôi dép mới Đậu Đậu mua chưa mang bao giờ, anh mang tạm đi.”
“Được.” Lăng Sấm đợi Điền Đậu Đậu vào nhà mới xỏ dép bước vào.
Khi Điền Đậu Đậu xảy ra chuyện hai người đang ở trong nhà chuẩn bị đồ cho quầy hàng tối nay, lúc đi vội vàng nên cũng chưa kịp dọn dẹp nhà cửa. Điền Miêu Miêu nhìn căn phòng bừa bộn mà xấu hổ, nói với Lăng Sấm: “Bình thường bọn em đều chuẩn bị đồ ăn ở nhà nên hơi lộn xộn, anh thông cảm.”
Nhà Điền Miêu Miêu có hai phòng ngủ, hai phòng khách, đúng là phòng ăn và phòng bếp có rất nhiều xoong nồi nhưng phòng khách lại tương đối ngăn nắp. Lăng Sấm mỉm cười với Điền Miêu Miêu, nói với cô: “Không sao, bình thường anh ở nhà chuẩn bị nguyên liệu cho cơm chiên cũng không khác chỗ em lắm.”
Nghe anh nói vậy Điền Miêu Miêu chợt nhớ tới buổi tối anh còn phải mở quầy hàng, vội vàng hỏi: “Hôm nay em trễ nải anh lâu như vậy rồi, tối anh có thể mở quầy đúng giờ không?”
Lăng Sấm nói: “Cơm chiên không rắc rối như đồ nướng đâu, khi anh đi đã làm gần xong rồi. Yên tâm.”
“Vậy thì tốt.” Điền Miêu Miêu thở phào nhẹ nhõm, nhìn anh nói: “Vậy anh ngồi trên sô pha một lát trước đi, em rót cho anh cốc nước.”
Điền Đậu Đậu đã thoải mái ngồi ở trên sô pha nói: “Nhân tiện rót cho em một ly với!”
Điền Miêu Miêu: “…”
Cô vào bếp lấy một chiếc cốc mới, thay vì ngồi trên ghế sô pha thì Lăng Sấm đi theo cô vào phòng bếp nhìn thoáng qua. Ngoài một ít thịt và rau chưa thái xong, trong bếp còn có hai bát nước sốt màu đỏ lập tức thu hút sự chú ý của Lăng Sấm: “Đây là nước sốt em tự pha à? Mùi thơm lắm.”
Điền Miêu Miêu thấy Lăng Sấm đang đứng ở cửa nhà bếp thì cảm thấy rất may mắn thì mình đã tranh thủ thời gian chờ xe cấp cứu đến để dọn dẹp vết máu trong nhà bếp, nếu không thì cảnh tượng này có thể hơi đáng sợ: “Đây là sốt óc heo nướng và sốt tỏi, em đã điều chỉnh ba phiên bản rồi, lúc trước nướng ra hương vị không vừa ý nên hôm nay định nướng lại xem sao, kết quả là Điền Đậu Đậu lại bị thương.”
Lăng Sấm gật đầu không nói gì, anh nhớ trước đó anh xem nhóm chat thấy không ít người yêu cầu Điền Miêu Miêu mau lên món óc heo nướng.
Sau khi rửa sạch cái ly, Điền Miêu Miêu rót một ly nước ấm đưa cho Lăng Sấm: “Bây giờ Đậu Đậu bị thương không thể ăn những thứ này…”
Nói đến đây Điền Miêu Miêu nhìn Lăng Sấm bằng ánh mắt mong chờ: “Hay là anh thử vị giúp em?”
“…Anh?” Tay cầm ly nước của Lăng Sấm hơi ngừng lại một chút.
Điền Miêu Miêu gật đầu lia lịa: “Đúng vậy, cơm chiên anh làm ngon thế chắc chắn khẩu vị cũng không tệ.”
Nếu Lăng Sấm thấy ngon thì không thành vấn đề!
“…” Lăng Sấm vẫn im lặng không nói như thể do dự. Điền Miêu Miêu nhìn anh một lúc như đã nhận ra điều gì: “Anh không dám ăn óc sao?”
“…Không phải không dám mà là không thích lắm.” Lăng Sấm trịnh trọng sửa lại.
Điền Miêu Miêu nhìn anh chớp chớp mắt, giọng nói mang theo ý đồ xấu xa: “Nếu chỉ là không thích thì em chắc chắn anh ăn thử óc heo nướng của em xong sẽ thích ngay.”
Cô đã sửa ba phiên bản và rất tin tưởng vào phiên bản nước sốt hiện tại.
Khóe miệng Lăng Sấm mấp máy, cuối cùng miễn cưỡng gật đầu: “Được rồi.”
“Vậy em đi nướng ngay!” Nước sốt đã chuẩn bị sẵn, chỉ cần nướng óc chín là được. Trong nhà có một cái lò than củi gia đình, Điền Miêu Miêu dời lò ra ngoài, đặt óc tươi lên trên.
Nướng trên giấy bạc rất nhanh, Điền Miêu Miêu ngồi bên cạnh quan sát trạng thái của óc nướng, thỉnh thoảng dùng đũa cạy để óc và nước sốt hòa quyện đều hơn.
“Nướng óc heo nhất định phải chú ý thời gian, nếu không đủ thời gian sẽ dễ bị tanh còn nướng lâu quá thì mùi vị sẽ không được tươi.” Mùi thơm của óc heo nướng đã tràn ngập lúc Điền Miêu Miêu nói chuyện, ngay cả Điền Đậu Đậu đang ngồi trong phòng khách cũng phải háo hức muốn thử.
“Chị, loại nước sốt này thơm thật đấy, em nghĩ là được!”
“Được thì miệng em cũng không có lộc ăn.”
Điền Đậu Đậu: “…”
Cậu im lặng một lúc rồi nói: “Không đúng, nước chị rót giúp em đâu?”
Điền Miêu Miêu: “…”
Hình như quên mất rồi.
Lăng Sấm bên cạnh bật cười, lấy cái ly trên bàn hỏi: “Đây là ly của Điền Đậu Đậu phải không?”
“Đúng đúng, để em làm là được.”
Lăng Sấm nói: “Không sao, em cứ nướng óc heo tiếp đi, để anh lấy cho cậu ấy.”
Bây giờ Điền Đậu Đậu đi đứng bất tiện thật nên Lăng Sấm không so đo với cậu, rót nước đưa qua cho cậu ấy. Óc heo của Điền Miêu Miêu nướng gần xong rồi, cô nhìn Lăng Sấm ở phòng khách hỏi: “Anh ăn được ngò với hành lá phải không?”
“Ừm.”
“Được.” Điền Miêu Miêu bưng hành lá và ngò thái nhỏ ra, thêm một ít vào óc sắp nướng xong.
Bây giờ mùi thơm trong phòng càng nồng hơn, dẫu đã mở tất cả cửa sổ cũng không ngăn được mùi thơm không ngừng xộc vào mũi.
“Chắc chắn hôm nay có hàng xóm muốn khiếu nại chị.” Điền Đậu Đậu nói.
Điền Miêu Miêu liếc cậu, hỏi: “Khiếu nại chị việc gì?”
“Khiếu nại chị nướng óc heo thơm quá, ảnh hưởng đến thể chất và tinh thần của người khác.”
“…Ò.” Điền Miêu Miêu không thèm nói chuyện với cậu.
Nướng óc xong, cô lấy cái bát giấy bạc xuống đặt trên miếng cách nhiệt, tiện tay lấy hai cái thìa bỏ vào trong bát: “Đại công cáo thành!”
Lăng Sấm thực sự không có hứng thú với món óc heo nướng và cũng không biết tại sao lại có nhiều người thích ăn món này như vậy. Mùi thơm mê người trong phòng lúc này làm anh cũng nhịn không được mà cầm thìa lên.
Chỉ là anh chần chừ không ra tay.
Điền Miêu Miêu ngồi bên cạnh nhìn anh, lại chớp chớp mắt hỏi: “Sao vậy?”
Lăng Sấm nghiêm mặt nói: “Chờ nó nguội chút đã.”
Điền Miêu Miêu khẽ cười một tiếng, lấy thìa múc một ít óc heo kèm sốt để bên miệng thổi: “Thứ như óc heo này mới bắt đầu ăn đúng là có chướng ngại tâm lý nhưng chỉ cần vượt ra chướng ngại này, coi nó là thức ăn bình thường thì sẽ thấy thích nó.”
Cô nói xong liền đút thìa vào miệng, sau đó híp mắt vui vẻ: “Ừm, phiên bản này đúng là ngon thật, không hổ là mình!”
Điền Đậu Đậu thèm muốn khóc, cậu duỗi cổ nhìn về phía Điền Miêu Miêu: “Nếu anh Sấm không thích ăn thì chị đừng làm khó người ta, em có thể hiến thân!”
“… Em vẫn nên chăm sóc tốt vết thương của mình đi.” Điền Miêu Miêu không dám cho cậu ăn, trong này có quá nhiều gia vị, hơn nữa còn cho cả rượu vào nữa, vết thương của cậu nhất định sẽ không lành. Cô nhìn Lăng Sấm bên cạnh, cười nói với anh và: “Nếu anh thực sự không thích thì đừng ăn, không có gì đáng xấu hổ cả.”
“…” Lăng Sấm và sự quật cường cuối cùng của anh khiến anh không thể nhận thua ở đây, “Trước đây anh đã từng ra ngoài ăn lẩu với bạn bè, họ nấu óc heo anh cũng nếm thử một chút.”
Điền Miêu Miêu gật đầu: “Nhưng nướng khác với nấu, mà nước sốt này của em là có một không hai.”
Cô vừa nói vậy làm Lăng Sấm hơi động tâm, anh quyết tâm liều mạng đưa thìa vào miệng.
Óc heo nướng rất mềm, không có mùi gì đặc biệt. Nước sốt của Điền Miêu Miêu còn thơm hơn cả lúc ngửi, vị chua chua cay cay tan ra trong miệng.
“Ngon lắm.” Lăng Sấm phải thừa nhận nó ngon hơn óc heo anh từng ăn ở tiệm lẩu nhiều. “Không cảm thấy ngấy tí nào.”
“Đúng chứ!” Điền Miêu Miêu tự nếm thử một miếng, rất hài lòng với tay nghề của mình, “Em nghĩ phiên bản này có thể bán rồi, cảm ơn ông chủ Lăng!”
Lăng Sấm hơi buồn cười: “Cảm ơn anh làm gì?”
“Cảm ơn anh đã cho em niềm tin!” Đến cả người không thích ăn óc heo cũng nói ngon thì chắc chắn không thành vấn đề!
Cô ấy chụp một bức ảnh óc heo nướng định gửi vào trong nhóm chat đồ nướng nói sau này sẽ có óc heo nướng, nào ngờ mở WeChat ra làm cô sững người tại chỗ.
Lăng Sấm lại thử một miếng óc heo nướng, thấy Điền Miêu Miêu vẫn đang cầm điện thoại di động thì không khỏi tò mò: “Sao vậy?”
Lúc này Điền Miêu Miêu mới hoàn hồn lại, nói: “Trời ạ, trong nhóm chat bùng nổ, nói trong tòa nhà bọn em có vụ án giết người vì tình, người bị thương đã mất mạng!”
Lăng Sấm: “…”
Điền Đậu Đậu ở trong phòng khách suy nghĩ vài giây mới giơ ngón tay chỉ chính mình: “Người bọn họ nói tới chẳng lẽ là em?”
“…Hình như là vậy.” Điền Miêu Miêu mím môi, bắt đầu gõ điện chữ.
AAA Miao Miao BBQ: Thật xin lỗi các vị hàng xóm, hôm nay lúc em trai tôi thái thịt vô ý làm rớt con dao phay vào chân, tôi gọi xe cấp cứu đưa thằng bé tới bệnh viện khâu mấy mũi, giờ không có gì đáng ngại! Không có vụ án giết người vì tình cũng không có người bị thương đã mất mạng! Thật xin lỗi vì đã gây xôn xao!
Sau khi đăng, để tăng độ tin cậy, cô đã chụp ảnh bàn chân băng bó của Điền Đậu Đậu và đăng lên nhóm.
AAA Miêu Miêu BBQ: Mong mọi người không tin vào tin đồn thất thiệt!
______________________
Tác giả có chuyện muốn nói:
Điền Đậu Đậu: Nguy hiểm thật, mất mạng trên mạng xã hội