Ba giờ bay là thời gian quá dài với Trần Phách. Trên chuyến bay của hãng Vietnam Airline mỗi ngày một lần đều đặn sang thủ phủ Quảng Tây. Một trung tâm kinh tế vùng cao nước bạn đang vùng lên như vũ bão. Những tòa nhà chọc trời lấp lánh mọc cheo leo trên những sườn đồi màu xanh hiện lên hai bên bờ sông Xiang uốn lượn. Đến sân bay Nam Tu lúc trời đang đỏ ánh hoàng hôn sau dãy núi Chang hùng vĩ. Trần Phách cùng viên trợ tá phiên dịch lặng lẽ xếp hàng qua cửa khẩu hải quan. Từ xa ông đã nhìn thấy tấm biển kẻ màu đỏ mang tên ông do một cô gái mặc quân cảnh dơ cao ngoài cổng chờ. Nhận ra những đồng nghiệp đang đón mình như đã hẹn, người phiên dịch chủ động đến tự giới thiệu. Chưa hết câu, một người đàn ông thấp đậm, mắt hẹp nhưng vuốt cong như mắt Quan Vũ về hai thái dương. Dáng bệ vệ trong bộ thường phục màu trắng. Ông ta khoan thai tiến về phía Trần Phách nhoẻn cười đưa bàn tay béo trắng ra bắt cùng với lời chào hồ hởi:
- Hel o! Chào ông Phách. Tôi là thiếu tá Luo Xi An, trưởng ty cảnh sát Interpol Nam Tu. Xin mời ông lên xe về trụ sở chúng tôi. – Ông ta hãnh diện chỉ tay về chiếc xe thân dài mui kín màu đen đang đỗ sát cổng ra sân bay.
Chiếc xe ngoại cỡ hiệu Volkswagen được thiết kế đặc biệt có thể chở một tiểu đội cảnh sát. Khi hàng ghế thay đổi nó trở thành một phòng họp khá rộng với hai hàng ghế hai bên và một chiếc bàn sắt dài ở giữa. Thiếu Tá Lou đon đả đón Phách lên hàng ghế dài bọc kẽm rồi hào hứng giới thiệu chiếc xe như một hướng dẫn viên du lịch đang ngồi trong một di tích lịch sử.
- Đây là xe đa năng chuyên dụng của chúng tôi, có thể chở cảnh sát nhưng cũng có thể chở những tên tội phạm đặc biệt hay những tù binh chiến tranh. Những dãy cửa sổ vuông kia làm bằng thủy tinh hữu cơ chống đạn dày 2 li. Vỏ xe làm bằng hợp kim titan còn dãy lốp tự bơm có thể chống được bom B-gu đặt vệ đường. Xe do liên doanh giữa Nam Tu và hãng volkswagen sản xuất. Trên thế giới chỉ có năm chiếc như
thế này vì vậy giá thành của nó đội lên thuộc dạng ... hàng khủng. Trần Phách liếc xung quanh nội thất sáng ánh kim loại lạnh lẽo và nhìn chiếc bàn đen ở giữa hệt chiếc quan tài làm ông rùng rợn nhớ lại lần mang thi hài trả về nước của tên trùm ma túy người Khmer mà ông đích thân hộ tống.
- Vâng, nó thật tiện nghi và cơ động. Hi vọng sau vài ngày nữa tôi sẽ có dịp tiễn tên Hà Phan về Hà Nội bằng chiếc xe có một không hai của ông.
Lou bật cười hô hố rồi đập bàn tay mập mạp lên vai Phách đắc chí như vừa nảy ra một phát kiến:
- Ý tưởng hay đấy! Vụ này giải quyết xong tôi cho ông mượn chiếc này về thẳng Hà Nội tiện thể quảng cáo con xe này cho tôi. Nếu các ông dùng loại xe này cho địa hình miền bắc Việt Nam thì quá thích hợp đấy. Máy volkswagen vô địch đường hiểm trở.
Thiếu tá Luo thình lình đưa mũi giày đá mạnh vào hộp bàn trước mặt làm Trần Phách giật mình nhìn hút xuống gầm bàn. Luo thò cánh tay ngắn cũn của mình lôi ra từ hộc bàn một cái chai to màu trắng ngần như sứ.
- Xin mời ông làm một chén, rượu Mao Dai 30 năm tuổi được chưng cất từ nước suối trên đỉnh núi Chang cao 2000 mét nổi tiếng nhất Nam Tu chúng tôi.
- Không, xin lỗi tôi không thể... - Trần Phách liếc nhìn chai rượu 50 độ vội xua tay nhìn ông ta như van xin.
- Người Việt nam các ông không quen uống rượu trắng phải không? Tôi là người Sơn Đông, nếu không có nó tôi không làm được việc gì. - Ông ta cười hề hề làm cặp mắt như biến mất trên khuôn mặt mỡ màng rồi tự rót ra một li và uống cạn. Trần Phách nhìn ông ta cố gắng ra vẻ thích thú rồi lái sang công việc:
- Thực ra là tôi không quen chứ không phải người Việt Nam không uống, nhưng dù sao khi tóm được tên Phan tôi nhất định cạn chai với ông.
- Khá lắm, ông nhớ đấy!
Lou vuốt mép cười phơi phới, dường như cuộc đời này là một món quà vô giá với ông. Ngồi cạnh ông ta cho đến lúc này Trần Phách không hiểu sao con người đầy vẻ vô lo này lại theo nghiệp cảnh sát. Một nghề có tiếng chuyên rèn đúc ra những thỏi sắt cộc cằn và khô khan. Nhưng Sau khi một mình uống trọn ba chén đầy, Luo bỗng dưng trở nên lạnh lùng trầm mặc. Cất chai rượu về chỗ cũ, ông như trở về thực tại và ngộ ra người đàn ông cao lớn ngồi bên cạnh là một sỹ quan cao cấp ngoại quốc. Liếc đôi mắt dài bí hiểm như muốn che kín bộ não đa mưu khó lường nhìn Phách, Luo hiểu ông ta lặn lội sang đây không phải để tìm hiểu rượu quý hay nhập khẩu ô tô. Trước mắt họ là một vấn đề chúng đang nổi cộm. Tên tội phạm quốc tế Hà Phan, kẻ đã có sẵn trong hồ sơ của interpol về việc buôn bán và vận chuyển động vật quý hiếm qua biên giới. Tuy nhiên, hôm nay Phách mang cho ông một tập tài liệu về vụ án nghiêm trọng hoàn toàn mới.
- Ta vào việc nhé. - Luo hất hàm. - Giờ cao điểm này Nam Tu đường tắc phải đến hàng giờ. Ta cứ bàn luôn công việc trong chiếc văn phòng di động này nhé. Trần Phách mở chiếc cặp da trải lên bàn một loạt tài liệu đã được phiên dịch ra tiếng Anh đêm hôm qua.
- Chính hắn đây! Hôm qua tôi đã gửi ảnh cho ông, còn tài liệu mới dịch xong sáng nay xin mời ông xem.
Lou cầm xấp tài liệu lên chăm chú lật từng trang. Đôi mắt lim dim của ông quét như máy soi không bỏ sót một dòng từ đầu đến cuối.
Trần Phách nói thêm:
- Chúng tôi đã có đủ bằng chứng chứng minh hắn là một kẻ tòng phạm giết người và vượt biên trái phép. Hắn cũng đang bị tình nghi bắt cóc phụ nữ mang qua biên giới trong những năm qua.
- Bằng chứng nào chỉ ra hắn đang ở đất nước chúng tôi? Dữ liệu cục xuất nhập cảnh có tên hắn ta đã vào qua Quảng Tây chứ?
- Không bao giờ tên này lại xuất nhập cảnh đường chính tắc. Hắn thường xuyên vượt biên theo đường rừng núi mỗi khi mang hàng cấm sang Trung Quốc. Khi vụ án xảy ra, chúng tôi đã có dấu vết của hắn xuất hiện tại vùng biên.
- Thế nhỡ hắn ẩn nấp đâu đó rồi lại về Hà Nội thì sao? Nhưng dù sao tôi sẽ cho tất cả cảnh sát vùng biên chặn mọi ngả và phát lại lệnh bắt hắn. Chính tên này tôi cũng đang săn đuổi bấy lâu vì một vài vụ khả nghi khác. Nếu hắn đang lảng vảng ở Quảng Tây, chúng tôi sẽ tóm cổ hắn trong vòng 72 giờ.
Trần Phách như được tiếp thêm nguồn năng lượng từ người đồng nghiệp. Những lo âu về sự nhiệt thành hợp tác của nước bạn đã được giải tỏa.
- Tôi muốn ông cùng với tôi đi Poshan. – Lou ân cần nhìn Phách. - Nếu hắn qua ngả Lạng Sơn thì không thể không qua thị trấn Poshan. Chúng tôi sẽ cử một đội chuyên án xuống cắm chốt ở đó. Còn bây giờ xin phép ông ngồi chờ tôi một lúc. Thiếu Tá Lou đứng dậy tiến về bức tường kim loại màu đen gần đầu xe sát sau ghế lái. Ông ta ấn bảng số trên tường và một ngăn tủ tự động nhô ra một chiếc máy tính màn hình lớn. Ông lấy một trang từ tập hồ sơ của Trần Phách đặt lên một chiếc máy quét bên cạnh rồi bắt đầu gõ xuống bàn phím. Có mấy tiếng bíp vang lên, trong vòng một phút, chiếc ngăn kéo tự động thu về. Lou rút chiếc máy điện thoại gắn trên xe nói như hét vào mic mấy câu gì đó mà Trần Phách không hiểu nhưng ông lờ mờ đoán rằng một mệnh lệnh nào đó từ người đứng đầu interpol này đã được phát đi. Gác máy lên tường, vẫn nguyên khuôn mặt lạnh như tiền, ông ta uy nghi tiến về phía Trần Phách. Căn phòng khá hẹp và thấp làm cho vóc dáng thấm lùn của Lou bỗng dưng trở nên đồ sộ lạ thường. Ngồi xuống cạnh Trần Phách đang vẻ trầm tư, Lou lại nở ra một nụ cười nhẹ nhõm làm mùi cồn phả ra thoang thoảng.
- Hãy yên tâm, mọi việc đâu sẽ vào đây! Chưa đi LanVu chưa đến Nam Tu. Đã đến đây thì phải biết thưởng lãm rượu ngon và cảnh sắc. Vụ này xong tôi đích thân lái xe mời ông đi Hồ Lan Vu, chính nơi đây Quan Vũ ngày xưa câu cá ba ngày ba đêm quên cả ăn đấy.
Viên thiếu tá lại cười lên khoái trá trong khi tay kia thò xuống gầm bàn tìm lại chiếc chai. Trần Phách mắt nhìn chăm chăm về thành xe đối diện, qua những ô cửa sát nhau ông dõi mắt ra ngoài phố. Chiếc xe đang chạy với tốc độ chóng mặt, những cột đèn đường, khu phố hòa nhoáng, những hàng cây đính đèn màu kéo những vệt sáng nhòa vào nhau trong đêm. Lúc này đã quá 20 giờ.