Ổ Chăn Cô Ấy Thật Ấm Áp

Chương 39: Chương 39





"Lần này, tổng thể lớp chúng ta làm bài khá tốt."
Nghe thấy lời này của Tôn Bình, các bạn học tạm thời thở phào nhẹ nhõm.
Tôn Bình lại nói: "Đặc biệt là có một số bạn học, đã tiến bộ rất nhiều trong kỳ thi này."
Trái tim của các học sinh lại được nâng lên, tất cả mọi người muốn biết, trong nhóm học sinh này có chính mình hay không.
Tâm trạng mỗi người đều có sự thay đổi rất lớn theo từng câu nói của Tôn Bình.
Tôn Bình ho khan rồi nói tiếp: "Bây giờ tôi sẽ đọc thứ tự từ dưới lên của top 10."
Ông bắt đầu từ vị trí thứ mười, mọi người càng ngày càng căng thẳng.

Những người được đọc tên cơ bản đều là người thường xuyên nằm trong top 10, thỉnh thoảng xuất hiện một con ngựa đen, mọi người đều nhịn không được kinh ngạc vỗ tay thán phục.
Lúc đọc đến vị trí thứ hai, Tôn Bình ngước mắt nhìn Thời Nhụy: "Vị trí thứ hai, Thời Nhụy, 962 điểm."
Thời Nhụy âm thầm thở ra một hơi, không phải cô không hài lòng với thứ hạng này.

Nhưng trong mắt các bạn cùng lớp khác, đã là thành tích không thể theo kịp rồi.
Đến giờ phút này, toàn bạn học đều hơi nghi ngờ, vị trí thứ nhất là ai? Mấy bạn học bình thường trong lớp có thành tích đứng đầu hình như đều đã được đọc tên.
Tôn Bình nói: "Bây giờ, lớp chúng ta xuất hiện một con ngựa đen khiến tất cả chúng ta đều bất ngờ, lần đầu liên đạt được vị trí thứ nhất."
"Ngựa đen? Ai vậy? Làm hồi hộp đến vậy chứ?"
"Không phải là tớ chứ, không hiểu sao lại cảm thấy hơi căng thẳng thế này?"
"Tự hiểu bản thân mình là tố, vẫn phải có."
Mọi người nhao nhao nhìn trái nhìn phải, rà quét xem xung quanh có ai có thể trở thành con ngựa đen kia không, nhưng xem xong đều cảm thấy không có ai có thể vượt qua những bạn học trước kia.
Tôn Bình: "Vị trí thứ nhất, Trình Trì, 968 điểm."
Mọi người:......
Không ai vỗ tay, không ai kinh ngạc, đúng vậy, mọi người tiếp tục nhìn chằm chằm Tôn Bình, chờ đợi ông sửa lại thông tin sai lệch mà ông vừa đọc vì bị hoa mắt.

Dù sao chuyện thái quá như vậy, trên cơ bản là sẽ không có ai tin.
Nhưng mà, Tôn Bình cũng không sửa lại, ông bắt đầu gọi các tổ trưởng phân phát thành tích và bài thi.
Tổ trưởng may mắn lấy được thành tích của Trình Trì dùng sức trợn to hai mắt xem đi xem lại, rồi lại xoa xoa đôi mắt lại xem, rồi tiếp tục lén lút đưa cho các bạn học khác cùng xem, sau khi xác nhận đây không phải là do mình hoa mắt, rốt cuộc mọi người mới tin tin tưởng sự thật mà so với heo mẹ biết leo cây còn khó tin hơn.

Tiếng chuông tan học vang lên, Tôn Bình đi khỏi phòng học, cả lớp ngay lập tức bùng nổ.
"Lão đại thế mà xếp vị trí thứ nhất? Không phải tớ đang nằm mơ chứ?"
"Cũng không phải cậu xếp thứ nhất, cậu kích động cái gì?"
"Cái này làm cho chúng ta thấy được hy vọng học tra có thể biến học bá đó."
Nguyên Lượng kéo phiếu điểm của Trình Trì sang xem, sau khi cười như trò đùa xong, cậu trộm hề nhích đến gần, thấp giọng nói: "Người anh em, cậu lén lút hack máy tính của trường sửa lại điểm hả? Cậu thật không tử tế nha, sao không thuận tiện cũng giúp tớ sửa lại chứ?"
"Lão tử dựa vào bản lĩnh lấy lấy được vị trí thứ nhất." Tâm trạng Trình Trì rất tốt, cầm một cây bút ở đầu ngón tay linh hoạt xoay.
Nguyên Lượng rất không cam lòng, lại nhìn lướt qua bài thi môn Toán của cậu, chữ viết đúng là chữ của cậu, điểm cũng thật sự nằm trên bài thi của cậu.
"Người anh em, rốt cuộc là cậu dùng thủ đoạn gian lận gì hay thế, hiệu quả trâu bò như vậy, cậu vì Tiểu Nhụy cũng liều mạng rồi."
"Cậu cho rằng lão tử là cậu?"
"Nhưng mà chuyện này quá kỳ diệu, đúng không? Nói, rốt cuộc cậu là tên học bá nào hả? Lén lút nhập vào người anh em của tôi khi nào.

Thật ra, tôi cũng không ngại cho cậu mượn thân thể của tôi, thật sự."
Sau khi Nguyên Lượng lẩm bẩm thần kinh một lúc, rốt cục ủ rũ chống cằm, cười khổ nói: "Nói cùng nhau làm cặn bã, kết quả cậu lén lút biến thành học bá."
Mọi người tụm năm tụm ba kéo nhau đi ra ngoài ăn cơm trưa, tán gẫu về kết quả thi bùng nổ đầu tiên của Trình Trì, trong lớp chỉ còn lại rất một vài người.
Đồng Giai Giai cảm thán: "Sức mạnh tình yêu thật là tuyệt vời, bây giờ nếu có một nam thần học bá nói với tớ, vượt qua cậu ta là có thể làm bạn gái, có phải tớ cũng có thể thành học bá không?"
Đàm Thiến đã thu dọn xong, cười nói: "Cậu đã là học bé rồi, xếp thứ tám, thành tích khá tốt."
"Không không không, vẫn còn cách Tiểu Nhụy của chúng ta và nam thần của tớ khoảng cách rất lớn.

Đi, Tiểu Nhụy, đi ăn cơm."
Hai người đều đứng lên.
Thời Nhụy nhìn chằm chằm phiếu điểm của mình, vẫn luôn là ngây người, tiết học cuối cùng một chữ cũng không nghe vào.
Trình Trì xếp thứ nhất, là đang nằm mơ sao?
Đúng lúc này, Trình Trì chậm rãi đi đến trước bàn cô, đem phiếu điểm vỗ vào trên bàn, ý gì không cần nói cũng biết.
Thời Nhụy không thể tin được cầm lấy nhìn kỹ, rồi lại đặt xuống: "Chắc chắn là cậu gian lận, chép đáp án của người khác."
Trình Trì dở khóc dở cười, kéo ghế của Đồng Giai Giai ra ngồi xuống, nhìn Thời Nhụy: "Cậu có thể nói chuyện có lý một chút không, tớ chép bài của ai? Chép của Nguyên Lượng hả?"
Trong lớp không có ai thi tốt hơn cậu, cậu sao chép ai cũng không thể chép được đến điểm cao nhất.


Theo lý là như vậy, nhưng Thời Nhụy cảm thấy khó có thể tin được.
"Cậu là Văn Khúc Tinh hiện thân sao? Sao có thể tiến bộ thần tốc như vậy? Lần trước cậu thi Ngữ văn chỉ có 89 điểm."
Đầu ngón tay Trình Trì gõ nhẹ mặt bàn, nhàn nhạt nói: "Đó là bởi vì, tớ không viết luận."
Thời Nhụy: "......"
Đồng Giai Giai và Đàm Thiến: "......"
Vài vị quần chúng lén lút ăn dưa: "......"
Viết bài luận được 60 điểm, cậu không viết được 89 điểm, nói cách khác cậu chỉ bị trì một điểm cho các phần cơ bản.
Thời Nhụy cảm thấy như mình đã chịu sự xúc phạm trí mạng: "Vậy vì sao cậu lại không viết?"
"Bởi vì lười."
"Vậy trước kia cậu còn chỉ nộp giấy trắng."
"Vẫn là bởi vì lười."
"......" Thời Nhụy suýt chút nữa đã phun ra một ngụm máu già.
Này cũng quá chân thật rồi!
Trình Trì gõ gõ bàn, chậm rãi nói: "Hình như đó không phải là trọng điểm, còn nhớ rõ cậu đã đồng ý cái gì không?"
"Cái gì? Tớ không nhớ rõ." Thời Nhụy dời tầm mắt, quyết định chơi xấu.
"Ồ, không sao, tớ biết có thể trí nhớ của cậu không tốt, tớ đã ghi âm lại giúp cậu."
"......" Cậu là quỷ sao?
Trình Trì chậm rãi tiến đến gần cô, Thời Nhụy căng thẳng liên tục lui về phía sau, cho đến khi lưng chạm vào vách tường.

Các bạn học khác đều không nhìn chằm chằm mà che mắt, nhưng sau đó lại lén lút nhìn trộm từ kẽ ngón tay.
"Làm người phải thành thật." Trình Trì nói ở bên tai cô.
Thời Nhụy vẫn nghĩ không ra, không hiểu sao mình lại bị một tên cặn bã vốn cho là học tra nghiền ép, còn bị ép nói đến chuyện yêu sớm? Rõ ràng lúc trước còn tự cho là mình đặt ra điều kiện tương đương với Thiên Phương Dạ Đàm (1).
(1) Thiên Phương Dạ Đàm: "Thiên Phương" là tên Các tiểu Vương quốc Ả Rập thời xưa, "dạ" là buổi tối, "đàm" là lời bàn luận, lời nói.


Từ nghĩa gốc là tên tập hợp truyện cổ tích, thành ngữ "Thiên Phương dạ đàm" chỉ những lạ lùng, chuyện không có thật, hoặc chuyện không thể xảy ra, không thể thành công.
Thật ra lúc ấy cô rất bất ngờ, sao cậu lại đồng ý sảng khoái như vậy, cho nên cậu súy chút nữa cười ra tiếng đúng không?
Nghe nói thành tích của cậu khiến toàn bộ giáo viên trong trường khiếp sợ, bọn họ nghi ngờ cậu đã dùng thủ đoạn gian lận công nghệ cao gì đó, cho nên Tôn Bình gọi cậu đến văn phòng, mấy giáo viên ba trăm bao vây quanh cậu 360 độ, bảo cậu làm lại môn Toán một lần nữa, làm xong toàn bộ đề thi Toán và Ngữ văn, các thầy cô truyền cho nhau xem, rốt cục cũng tin tưởng tính chân thực thành tích của cậu.
Chuyện khiến Thời Nhụy cảm thấy thần kỳ là, từ khi thành tích của người nào đó tăng vọt, cô bị ép chấp nhận quan hệ hai người, tốc độ tiến triển theo hướng xấu hổ của người nào cũng rất nhanh, thỉnh thoảng lại muốn ôm một cái, nắm lấy bàn tay của cô vân vân, cậu còn gọi đó là sự tương tác hợp pháp giữa bạn trai và bạn gái.
Thậm chí là ở nhà, cậu vẫn cứ không kiềm chế được quyền lực của bạn trai, ví dụ như ở trên bàn ăn gắp đồ ăn cho cô, thổi nguội canh, lúc xem TV thì gọt táo cho cô, còn cắt thành những miếng nhỏ vừa miệng cô......
Thời Nhụy chú ý tới hai vị phụ huynh càng ngày càng nhìn họ bằng ánh mắt quỷ dị, nhưng không muốn nói ra, lại không nhịn được nhìn bọn họ bằng ánh mắt thâm tình.
Cô muốn nói chính là, có thể đường biểu hiện rõ ràng như vậy ở trước mặt phụ huynh hay không? Yêu sớm có cái gì hay rêu rao? Hơn nữa còn là loại quan hệ phức tạp như vậy.
Cô có chột dạ không sao?

Tháng 5, vào mùa hè.
Cởi bỏ trang phục mùa đông cồng kềnh, thay bằng áo sơ mi ngắn, cả người đều nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Sau khi tan học, Trình Trì và Nguyên Lượng ở sân bóng rổ chơi một lúc, Thời Nhụy ngồi ở bên cạnh sân bóng rổ chờ cậu.
Nguyên Lượng chuyền bóng cho Trình Trì: "A Trì, rốt cuộc ngày 18 có đi hay không?"
Trình Trì giơ tay, một tư thế ném bóng đẹp mắt, bóng rổ chuẩn xác rơi vào rổ.
"Còn phải hỏi, A Trì chắc chắn muốn đi." Ngô Thiệu Châu nói.
Trình Trì hất hất mồ hôi trên đầu, hỏi: "Ngày đó hình như không phải cuối tuần?"
"Đúng vậy, ngày đó không phải cuối tuần, là thứ ba." Nguyên Lượng gật đầu, lại khó hiểu xoa eo, "Không phải, cậu có ý gì? Bây giờ, sau khi trở thành học bá, quyết định làm người một lần nữa, không trốn học? Không chơi đùa vui vẻ cùng mấy anh em sao?"
Tô Trà ném một quả bóng rổ bay tới, may mà Nguyên Lượng phản ứng nhanh, kịp thời bắt được.
"Em gái Trà Trà, làm gì vậy? Mưu sát hả?"
Tô Trà không khách khí mắng: "Tớ nói cậu có phải là heo không? Đây rõ ràng không phải là vấn đề A Trì trốn học hay không, cái này cũng đều không hiểu?"
Sau khi Tô Trà nhắc nhở như vậy, cuối cùng Nguyên Lượng cũng phản ứng lại, cậu ta đưa mắt nhìn Thời nhụy ngồi ở bên sân, lại nhìn Trình Trì: "A Trì không phải là cậu muốn dẫn Tiểu Nhụy nhà cậu đi cùng chứ? Chỉ sợ hơi khó, nếu cậu có thể thuyết phục Tiểu Nhụy nhà cậu trốn học, thì cậu thật sự lợi hại."
Trình Trì nhìn đưa mắt Thời Nhụy ngồi ở bên cạnh sân bóng rổ, trên đùi cô đặt một quyển sách, một tay chống đầu, vừa đọc sách vừa ngoan ngoãn chờ cậu.
"Trong từ điển của lão tử không có từ khó này, huống chi......" Cậu cong môi, "Cậu ấy rất ngoan, cái gì cũng đều nghe theo tớ."
"Này này này, thật lợi hại, chúng tớ ở đây từ từ đợi tin vui của cậu?" Nguyên Lượng ôm cổ Ngô Thiệu Châu, cười, bộ dạng như đang chuẩn bị được xem một vở kịch vui.
Thật ra Thời Nhụy đã loáng thoáng nghe được bọn họ nói chuyện trốn học gì đó, cho nên ở trên xe về nhà, cô hỏi cậu: "Lúc nãy các cậu nói gì vậy?"
Trình Trì nhìn cô, ho khan nói: "Ngày 18, Đại học B và Đại học thể thao có một trận đấu bóng rổ liên trường, bên đại học B có đàn anh sơ trung của bọn tớ, chúng tớ chuẩn bị đi xem, cổ vũ đàn anh, cậu có muốn đi xem cùng không?"
Thời Nhụy lấy điện thoại ra nghiêm túc nhìn thoáng qua: "Ngày 18, là thứ ba, phải đi học."
"Bỏ học một lần đi với tớ, hửm?"
"Không được."

Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ bị bệnh không thể không xin nghỉ, thì cô chưa bao giờ nghỉ học, theo quan niệm của cô, trốn học là chuyện chỉ có học sinh hư không học vấn không nghề nghiệp mới làm ra.
Thấy cô trả lời gần như không có chút do dự nào, lại nghĩ đến da trâu mình thổi ra, Trình Trì gãi gãi đầu, buồn bực nhắm mắt dựa vào lưng ghế.
Buổi tối, lúc Thời Nhụy làm bài tập vật lý, làm được đến đề cuối cùng, hơi đau đầu, không biết ý nghĩ của mình có đúng hay không.

Vì thế, cô quyết định mang vấn đề này khiêm tốn đến hỏi anh trai học bá Trình Trì mới được thăng chức một chút.
Điểm thi Vật lý lần này của Trình Trì cao hơn cô năm điểm, lại đứng nhất lớp, có thể nói là rất giỏi.

Rốt cụộc khi nhận ra cậu thật ra là một học bá tàng hình, lại nghĩ đến lúc trước mình khinh bỉ cậu, Thời Nhụy cũng hận không thể đào một cái hố chôn mình.
Lúc cô cầm bài thi đi qua Trình Trì vừa còn đang tắm rửa, trong phòng tắm truyền ra tiếng nước ào ào, vì thế Thời Nhụy ngồi trước bàn học của cậu đợi một lúc.
Vừa mới ngồi xuống, đột nhiên cô nghĩ đến, con trai nhà người ta đang tắm rửa, cô cứ như vậy ngồi ở trong phòng người ta, có phải không hay lắm không? Vì thế liền đứng lên, định về phòng ngồi ngây ngốc một lát rồi lại qua đây.
Nào ngờ cô vừa đứng lên, tiếng nước trong phòng tắm dừng lại, cửa lập tức được mở ra.
Trình Trì quấn một chiếc khăn tắm màu trắng bước ra, nhìn thấy cô thì hơi bất ngờ, cậu lập tức cúi đầu nhìn thoáng qua, Thời Nhụy có loại ảo giác, trong nháy mắt đó cậu có cảm giác như mình đang khỏa thân chạy hay không.
Cô mất tự nhiên mà quay mặt đi: "Cái kia, tớ có một câu muốn hỏi cậu một chút."
"Câu nào?" Trình Trì tự trấn định mình đi tới, vừa dùng khăn lông xoa đầu, vừa thăm dò nhìn về phía cô câu hỏi cô chỉ kia.
Cơ bắp trên người cậu vô cùng săn chắc, phía trên còn có bọt nước.

Lúc cúi đầu, đầu tóc ướt sũng rũ xuống, che giấu gương mặt anh tuấn của cậu.
Thời Nhụy dời ánh mắt đi, ánh mắt không biết nên đặt ở đâu.
"Câu này không khó." Cậu nói.
Thời Nhụy còn chưa kịp vui vẻ, lại nghe thấy cậu nhàn nhạt nói: "Tớ có thể giảng cho cậu, nhưng cậu phải đồng ý, ngày 18 cùng tớ đi xem trận thi đấu bóng rổ.
"Vậy tớ vẫn nên trở về tự mình suy nghĩ thôi."
Thời Nhụy thu lại bài tập rồi xoay người đi, Trình Trì nắm lấy tay cô.
Bàn tay cậu ướt nheo, còn mang theo hơi nóng sau khi tắm xong......
Tác giả có lời muốn nói:
Lớp không phân chia, tổng cộng là chín môn, ngữ văn, toán và ngoại ngữ mỗi môn 150 điểm, các môn còn lại mỗi môn 100 điểm, tổng cộng là 1050 điểm.
Sau khi lên 11, chính là 3+3, tổng điểm là 750.
Chỗ chúng tôi là như vậy, nghe nói các địa phương không giống nhau, không biết tiểu thiên sứ nhóm nơi đó có phải hay không cũng là như thế này.
Cái này không phải trọng điểm! Trọng điểm là Trì ca và Tiểu Nhụy Nhuỵ đều là học bá là đủ rồi!
_Hết chương 39_.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.