Ở Chung Thì Có Làm Sao Đâu

Chương 11



Phần 1

"Anh. . . . . . có gấp không?"

Mặc dù hai người đã yêu nhau một thời gian, nhưng cô không cách nào miễn dịch với nụ hôn của anh, mỗi lần đều bị anh hôn đến đầu óc choáng váng.

"Chúng ta đã lâu lắm không có làm rồi. . . . . ."

Lúc đàn ông muốn luôn có rất nhiều lý do, anh cũng thế, thân thể cao to trực tiếp đè lên thân thể mềm mại của cô, bàn tay bắt đầu dao động khắp nơi.

Ở chung mấy ngày nay qua, đã đếm không hết số lần hoan ái, anh rõ ràng biết từng chỗ nhạy cảm trên người cô, mỗi lần luôn có thể khiến cô thỏa thích thỏa mãn, đây là kiêu ngạo lớn nhất khi thân là người đàn ông của cô.

"Chúng ta hôm trước mới làm. . . . . ."

Hơi thở của cô bắt đầu dồn dập, thân thể nhạy cảm không tự chủ được sinh ra phản ứng, tình dục nhanh chóng bị anh khơi lên.

"Ba ngày, ba ngày là giới hạn lớn nhất anh có thể chịu đựng."

Nhiếp Quân nói nhỏ, nhẹ nhàng cởi nút thắt áo ngực cô ra, bàn tay to lạnh nhanh chóng đặt lên ngực cô.

Anh đã nhớ không nổi mình đã gặp gỡ cô, yêu thương cô như thế nào, bởi vì có cô dịu dàng làm bạn, khiến anh tìm được điều quan trọng của cuộc sống, cũng rất lâu rồi không nhớ đến cuộc hôn nhân giả dối của ba mẹ.

Mỹ Hà đối với anh mà nói rất quan trọng, thật sự thật sự rất quan trọng, anh hoàn toàn không thể tưởng tượng một ngày không có cô sẽ có bao nhiêu đau khổ, khó khăn …

Vì không để cho chuyện đó xảy ra, anh phải càng thêm ra sức lấy lòng cô, cho dù phải dùng thân thể và dục vọng của bản thân để khiến cô tham hoan mà không để bỏ được anh, anh đều không quan tâm.

. . . . . .

"Mỹ Hà, nói cho anh biết sẽ không rời xa anh."

Không biết sao, trái tim anh giống như không cách nào yên ổn đợi ở một chỗ, cho dù giờ phút này hai người hòa làm một, thế nhưng anh lại có cảm giác sẽ mất đi cô.

"Sao vậy? Sao lại đột nhiên nói như vậy. . . . . ."

Cô nhíu mày lại, hơi thở rối loạn, lo âu nhìn anh - đây là lời ngon tiếng ngọt lúc kích tình mà buột miệng thốt ra sao, hay là đang ám hiệu cô cái gì?

Chẳng lẽ. . . . . . Chẳng lẽ gần đây báo chí viết đều là thật, anh quả thật làm quen với những người mẫu, nghệ sĩ nữ nổi tiếng đó sao?

Nghĩ đến khả năng này, lòng của cô nhói lên, hốc mắt bất ngờ đỏ lên.

Nhưng báo chí viết không phải giả mà là thật, vậy. . . . . . Cô nên làm cái gì?

"Không có chuyện gì, anh chỉ muốn em đồng ý với anh, bất cứ chuyện gì xảy ra cũng không được rời xa anh."

Anh cúi người, hôn qua loa mặt cô, môi cô, thật giống như sợ hãi cố chỉ một giây sau sẽ biến thành bọt biển biến mất trong ngực mình. "Đồng ý anh, Mỹ Hà!"

"Nhiếp Quân. . . . . ."

Giọng nói mắc kẹt ở cổ họng, cô đưa tay kéo cổ anh xuống, vùi mặt mình vào bên trong, không để cho nhìn anh đôi mắt đầy lệ của mình. "Em sẽ không, sẽ không rời xa anh."

"A. . . . . . A a. . . . . ."

Sự cam đoan của cô kèm theo khoái cảm tê dại từ sống lưng vọt lên, anh gào thét một tiếng, đem nhiệt tình toàn thân phát tiết trong cơ thể cô …

Kích tình đi qua, thân thể hoàn toàn được phóng thích, cộng thêm thời gian dài làm việc, Nhiếp Quân vừa mới ôm cô vào hõm vai, điều chỉnh tư thế tốt, rất nhanh chìm vào mộng đẹp.

Mỹ Hà dán vào lồng ngực anh, bên tai truyền tới hơi thở đều đều, nhưng cô một chút buồn ngủ cũng không có.

Nghi ngờ một khi nảy nở sẽ không dễ dàng bị xóa sạch như vậy.

Lúc mới đầu Cao Mỹ Hà quả thật không coi chuyện viết trên báo là quan trọng, dù sao cô cũng từng có kinh nghiệm tương tự, biết rõ chưa chắc là sự thật.

Nhưng phản ứng lạ của anh khiến cô không thể không sinh ra nghi ngờ, nghĩ thầm nói không chừng chuyện trên báo mình không biết có thể đang lặng lẽ diễn ra.

Tục ngữ nói, thà gánh hành bán rau cũng không muốn chia sẻ chồng với người.

Cô có thể không cần kết hôn, cũng có thể không lộ diện, nhưng không thể chia sẻ với người khác người đàn ông mình yêu thương.

Nếu như Nhiếp Quân thật sự gạt cô mà câu kết làm bậy với người phụ nữ khác, vậy nghĩa là trái tim anh đã không còn trên người cô, cô sẽ chọn buông tay, sẽ không sống chết dính lấy anh, dù sao phụ nữ tội gì phải làm khó nhau? Cô tình nguyện bỏ đi cũng không muốn làm khó một người phụ nữ khác yêu anh . . . . . .

Cô đột nhiên nhớ tới chuyện Trịnh Tố Linh tối nay gọi tới muốn mời cô đến Nghiêm thị đại trạch ở mấy đêm.

Có phải bởi vì cô và Nhiếp Quân quá thân thiết, làm ảnh hưởng đến công việc của anh?

Cao Mỹ Hà ngẩng đầu cái cằm có những sợi râu ngắn, nghiêm túc cân nhắc đề nghị của Trịnh Tố Linh.

Sáng sớm hôm sau, sau khi Nhiếp Quân rời giường, phát hiện bóng dáng người yêu bên cạnh đã không còn, anh nhíu chân mày lại, theo thói quen đưa tay lên tủ đầu giường lấy điện thoại, phát hiện có một tờ giấy nhắn.

Quân, thấy anh ngủ sâu, không nỡ đánh thức anh, em đi làm trước, chờ anh ngủ đủ sẽ tỉnh lại, bù đủ sức lực rồi đến công ty, tối nay gặp.

Mỹ Hà

Đọc xong tờ giấy nhắn, môi anh tự động mỉm cười, đứng dậy đi tới phòng tắm rửa mặt, sau đó về phòng thay tây trang, thắt cà vạt xong ra cửa đi làm, qua bận rộn một ngày, sau đó buổi tối khoảng 9 giờ về đến nhà, ngoài ý muốn phát hiện trong nhà đen như mực, ngay cả một ngọn đèn nhỏ cũng không bật.

Mỹ Hà đi đâu rồi? Sao không nói cho anh một tiếng đã đi ra ngoài?

Anh đột nhiên cảm giác như bị ai đánh, từ trong túi lấy ra điện thoại di động, nhanh chóng gọi cho trợ lý Tiểu Vương. "Tiểu Vương, hôm nay cậu có đến phòng thư ký không?"

"Có!" Tiếng Tiểu Vương từ đầu kia điện thoại truyền tới.

"Vậy. . . . . . Cao thư ký có tới công ty đi làm hay không?"

Lúc trước Mỹ Hà có kháng nghị với anh, anh liền dừng việc có chuyện gì cũng bảo cô đi làm, thư ký nào rảnh thì phải xử lí công việc anh giao, vì vậy lời đồn đãi cũng biến mất không lâu.

Không trực tiếp tìm cô làm việc cũng có khuyết điểm, có lúc công việc bận rộn, cả ngày, anh ngay cả một cái liếc mắt cũng không nhìn thấy cô, giống như hôm nay. . . . . .

Nhiếp Quân ngẩn người, đột nhiên trong đầu có một suy nghĩ …

Lần đầu tiên cô không có gọi anh dậy, về đến nhà cũng không thấy bóng dáng cô, làm anh đột nhiên không xác định được hôm nay rốt cuộc Mỹ Hà có đến công ty đi làm hay không?

"Cao thư ký hả. . . . . . Không có, lúc em đi phòng thư ký, chỗ ngồi cô ấy trống không, còn được dọn dẹp lại rất sạch sẽ, giống như là không có sử dụng qua vậy."

Tiểu Vương nhớ lại, chuyện to chuyện nhỏ nói hết.

"Cậu có hỏi những đồng nghiệp khác tại sao cô ấy không đi làm không?"

Đáng chết! Chẳng lẽ mình thật quá xem nhẹ cô sao? Xem nhẹ đến nỗi cô có đến công ty đi làm hay không cũng không chú ý! Anh không khỏi ở trong lòng thầm mắng mình mấy trăm lần.

"Không có, hay là anh gọi điện thoại hỏi thư ký trường thử đi?"

Nói chuyện với Tiểu Vương xong, anh nhanh chóng gọi cho thư ký trưởng, nghe được tin Mỹ Hà xin nghỉ ba ngày, nhưng không có nói là chuyện gì.

Lúc anh đang mù mịt, không có chút đầu mối nào, không hiểu cô sao lại đột nhiên không chào mà đi, điện thoại di động đột nhiên vang lên.

Nhiếp Quân ngay cả số gọi tới cũng không nhìn liền vội vàng ấn nút nghe, nói: "Alo? Mỹ Hà sao?"

"Mỹ cái đầu em á! Là anh, Mục Phong." Bên đầu điện thoại kia truyền đến giọng nói tức giận của Mục Phong.

"Làm gì vậy, ăn bom à? Tức giận dữ vậy." Anh đè xuống cảm giác bất an trong lòng mà nói.

"Em cứ tiếp tục vẻ mặt tươi cười đi, nếu biết bà ngoại sắp xếp cô gái của em làm cái gì, anh xem em còn có cười nổi không."

Phần 2

Mục Phong trợn mắt lên, cẩn thận núp sau cột nhà của khách sạn 5 sao, lén chú ý phía trước 500 mét, có một đôi nam nữ đang dùng bữa.

"Có ý gì?"

Lòng anh sợ hãi, đốt ngón tay cầm điện thoại di động trở nên trắng bệch.

Ngày hôm qua bà ngoại nói với anh biết nên làm thế nào, hôm nay Mục Phong bất ngờ gọi cho anh, chẳng lẽ bà ngoại thật sự làm gì Mỹ Hà sao?

"Ý là cô gái của em sắp bị bà ngoại bán đi rồi!" Mục Phong tức giận trả lời.

Anh vô tình bắt gặp cảnh này, không phải dự tính trước cũng không phải đồng lõa với bà ngoại, tuyệt đối không phải.

Vừa lúc bạn nước ngoài đến Đài Loan nghỉ phép, ở trong khách sạn 5 sao này, anh và bà xã đi thăm bạn, bất ngờ thấy bà ngoại Trịnh Tố Linh dẫn theo Cao Mỹ Hà vào trong khách sạn.

Trịnh Tố Linh không có chú ý tới anh, vẫn lôi kéo Mỹ Hà đi tới phòng ăn, anh trong lúc hiếu kỳ gọi bà xã lên lầu tìm bạn trước, mình thì lén núp sau cột nhà, không ngờ như vậy lại để cho anh nhìn thấy một âm mưu động trời!

Bà ngoại vậy mà giới thiệu con nhà danh môn cho Cao Mỹ Hà biết, ý tác hợp quá rõ ràng. Lòng anh hoảng sợ, vội vàng gọi điện thoại thông báo Nhiếp Quân.

"Bà ngoại sắp xếp cho Mỹ Hà quen con trưởng nhà họ Hạng?!"

"Anh đang ở đâu? Em lập tức chạy tới." Nhiếp Quân cất cao âm lượng, không nói lời gì liền xoay người cầm chìa khóa lên, kéo cửa chính ra, nhanh chóng chạy về phía bãi đỗ xe.

Anh biết người đàn ông họ Hạng kia, nghe nói cuộc sống cẩn thận, biết tự kiềm chế mình, là một thanh niên tiêu chuẩn, vả lại gần đây còn có tin đồn nói nhà họ Hạng đang tìm con dâu cả. . . . . .

Chẳng lẽ bà ngoại muốn Mỹ Hà rời xa anh, gả cho người nhà họ Hạng?

Một cảm giác bị phản bội nhanh chóng tràn ra toàn thân, anh mở cửa xe ngồi vào ghế lái, đeo tai nghe, tiếp tục nói với Mục Phong – xin – đừng – gác – máy, nhưng trong đầu lại rối một nùi.

Tại sao? Tại sao bà ngoại muốn làm như vậy?

Nội tâm anh đang cuồng liệt gào thét, nhưng trên mặt lại không có vẻ kích động.

"Anh nghĩ bà ngoại không muốn để Mỹ Hà chịu uất ức?"

Nói xong tên khách sạn, từ xa xa Mục Phong nhìn thấy bóng lưng Cao Mỹ Hà, mơ hồ đoán trúng tâm tư bà ngoại. "Nếu trí nhớ của em đủ tốt sẽ nhớ được lời anh và Hâm đã nói với em."

Trên đời không có bất kỳ một cô gái bình thường nào không ước mơ về một hôn lễ, ước mơ về chiếc áo cưới lụa trắng.

Mặc áo cưới đi qua thảm đỏ, đầu dựa vào ngực người đàn ông mình yêu nhất, là mơ ước lãng mạn nhất trong lòng mỗi cô gái.

Huống chi trong quan niệm thế hệ trước, chỉ có hôn nhân mới đảm bảo cho phụ nữ, giống như Nhiếp Quân níu kéo thanh xuân Mỹ Hà, lại trì trệ cho cô một danh phận, khiến người yêu thương Mỹ Hà như cháu gái - Trịnh Tố Linh không thể nào chấp nhận được, không khỏi thay cô bất bình, sắp xếp mai mối.

"Bà ngoại là muốn buộc em cưới Mỹ Hà." Nhiếp Quân dùng âm thanh khàn khàn nói.

"Vậy cũng chưa chắc, có lẽ bà ngoại chỉ là muốn giúp cô ấy tìm nhà chồng tốt thôi."

Mặc dù nhà họ Hạng lấy nghề dệt vải lập nghiệp, tài lực không hùng hậu như nhà họ Nghiêm, nhưng dù sao cũng là danh môn, cộng thêm con trai trưởng nhà họ danh tiếng bên ngoài không tệ, bà ngoại tám phần là muốn giới thiệu Mỹ Hà cho cậu ta, xem thử có ghép thành một đôi được không.

"Em sẽ không để Mỹ Hà gả cho người khác!" Anh nghiến răng, trong tròng mắt hiện lên ý muốn giết người.

"Em dựa vào cái gì? Nếu như em không thể cho cô ấy một danh phận, tại sao không để cô ấy gả cho người khác?" Mục Phong cười châm biếm, cười vì thấy anh không thấy rõ vấn đề.

"Em bảo đảm tuyệt đối sẽ không ——" ầm!

Nhiếp Quân chưa nói xong, đột nhiên một âm thanh lớn truyền vào tai Mục Phong, sau đó không ai trả lời, làm anh thấy vô cùng lo lắng

"Quân? Nhiếp Quân? Này ~~ em đừng đùa nữa. . . . . . Nhiếp Quân trời đánh! Trả lời anh đi!"

Đầu kia điện thoại di động truyền tới, chỉ có tiếng sột soạt ……

Không để ý có phá hư buổi xem mắt này hay không, Mục Phong sau khi nghe trợ lý báo cáo, xác nhận tình hình Nhiếp Quân và tên bệnh viễn, liền vội vã chạy thẳng tới hiện trường xem mắt, không nói hai lời kéo Trịnh Tố Linh cùng Cao Mỹ Hà đi.

Hai người phụ nữ chỉ biết nhìn anh, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra.

Mục Phong chở họ chạy thẳng tới bệnh viện, lo lắng nói rõ chuyện anh và Nhiếp Quân đang nói chuyện điện thoại thì ngoài ý muốn xảy ra tai nạn xe cộ.

Vừa nghe thấy người đàn ông mình yêu xảy ra tai nạn phải vào bệnh viện, Cao Mỹ Hà nước mắt giọt ngắn giọt dài thi nhau chảy, mà vẻ mặt Trịnh Tố Linh cao tuổi trông rất nặng nề, nhìn không ra bà đang suy nghĩ gì.

"Bà ngoại, lần này bà ra tay quá nặng, có chút quá tay." Xuyên qua kính chiếu hậu nhìn thấy khuôn mặt đầy nước mắt của Cao Mỹ Hà, Mục Phong không nhịn được, giọng mang oán trách.

Anh và Nghiêm Hâm đều rất rõ ràng, bà ngoại đều ở "Thời khắc mấu chốt" ra tay đẩy bọn họ, vì vậy bọn họ mới có thể phát triển tình cảm với nửa kia, nhưng lúc này thật có chút quá mức, hại Nhiếp Quân bây giờ gặp phải nguy hiểm như thế.

"Bà có làm sai sao?"

Trịnh Tố Linh ngang ngược cãi lại, hai tay nắm chặt, toàn thân không cách nào khống chế run rẩy. "Là Quân Nhi vẫn chưa nói rõ ràng với Mỹ Hà, bà mới có thể giới thiệu đối tượng ưu tú cho Mỹ Hà, như vậy bà sai chỗ nào?"

"Động cơ của bà không sai, nhưng bà đoán sai sự quan tâm Quân dành cho Mỹ Hà."

Mục Phong nhìn Cao Mỹ Hà, thấy cô khóc đến gần như ngất xỉu, lòng anh có cảm giác xúc động, thở dài. "Không kết hôn không có nghĩa là không yêu Mỹ Hà, nó chỉ là không cách nào vượt qua được nỗi đau mà dì với dượng đem lại thôi."

~~~ HẾT CHƯƠNG 11 ~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.