Nụ cười của Trịnh Tố Linh chứa một tia thần bí, phất tay với Cao Mỹ Hà. "Đứa nhỏ, nói cho bà biết, sao con lại đến đây?"
"Con. . . . . ."
Cô lo lắng nhìn Nhiếp Quân, thấy anh gật đầu đồng ý, rụt rè nói: "Con đến cùng Nhiếp Quân."
Lời vừa ra khỏi miệng, con mắt tất cả mọi người trong phòng đều càn quét lên người Nhiếp Quân, bao gồm bệnh nhân nằm trên giường - Trịnh Tố Linh.
"Như vậy à, tốt lắm, tốt lắm."
Thì ra động tác Quân Nhi là nhanh nhất, Trịnh Tố Linh hài lòng gật đầu. "Đã đến đây rồi thì tâm sự với bà một chút được không?"
"Dạ được!"
Cô không hề nghĩ ngợi mà đồng ý.
"Vậy các con đi ra ngoài đi, để bà và Mỹ Hà trò chuyện." Trịnh Tố Linh phất tay, ý bảo “Những người không phận sự trong phòng”.
"Phu nhân, tôi đề nghị bà nên mời y tá chuyện nghiệp đến chăm sóc." Bác sĩ Đường vừa mới bị Nhiếp Quân kéo cổ áo đi trước bổ sung.
"Tôi không già đến mức đó, để sau hẵng nói."
Trịnh Tố Linh hiển nhiên không đồng ý đề nghị của anh.
"Bà nội, chuyện nhỏ đó để con giúp bà quyết định là được rồi, bà yên tâm nghỉ ngơi đi."
Nghiêm Hâm nói thêm một câu, sau đó đẩy bác sĩ Đường ra khỏi phòng.
"Mỹ Hà, anh ở bên ngoài chờ em." Nhiếp Quân đi sau cùng, lúc đi tới cửa không quên quay đầu lại nhìn cô.
"Ừ."
Cao Mỹ Hà đồng ý, nhìn bóng lưng anh rời đi khẽ mỉm cười.
Đợi trong phòng không còn ai nữa, Trịnh Tố Linh không thể chờ đợi mà nhắm thẳng vào trọng tâm. "Con và Quân Nhi đang quen nhau sao?"
"Vâng."
Cô ngồi xuống bên giường Trịnh Tố Linh, thân mật nắm tay bà. "Bà à, con thấy bác sĩ kia nói rất đúng, bà quả thật cần y tá chuyên nghiệp chăm sóc."
Tim bà giống như quả bom không hẹn giờ, không có việc gì sẽ phát bệnh, lần trước ở công viên, lần này ở nhà, không biết lần sau sẽ là lúc nào, có người ở bên thì yên tâm hơn.
"Không nói chuyện bà nữa ... chúng ta nói chuyện con và Quân Nhi, hai đứa quen nhau bao lâu rồi?"
So sánh chuyện trái tim không ổn định quanh năm của mình, Trịnh Tố Linh hiển nhiên cảm thấy hứng thú với tình cảm mấy đứa nhỏ hơn. "Sao nó biết con? Nó có đối xử tốt với con không?"
Vấn đề nhanh chóng được ném ra, Cao Mỹ Hà nghiêm túc trả lời câu hỏi của bà.
"Tụi con mới quen nhau thôi, nhưng mà anh ấy tốt với con lắm . . . . . ."
* Diễn đàn Lê Quý Đôn *
Bốn đại người đàn ông vừa đến phòng khách, nói xong chuyện tìm người chuyên nghiệp tới chăm sóc Trịnh Tố Linh, bác sĩ gia đình Nghiêm gia – Đường Nguyên Hạo về trước trước, mà ba người nối nghiệp, cứ như vậy ở trong phòng khách trình diễn giải đấu "Vật lộn".
"Tiểu tử này lợi hại thật, thậm chí ngay cả bạn gái cũng dẫn tới!" Mục Phong tiến lên ghìm chặt cổ Nhiếp Quân, tức giận nói.
"Lúc nhận được điện thoại thì em đang ăn cơm với cô ấy, vậy nên dẫn tới thôi."
Nhiếp Quân kéo tay anh đang nắm chặt cổ mình, lớn tiếng kêu oan. "Ai bảo các anh không dẫn bạn gái tới!"
"Còn dám nói nữa hả!"
Mục Phong giả bộ phát điên thưởng anh một cái gõ đầu.
"Phong, đừng như vậy, “giao nộp” bạn gái là chuyện của Quân, chúng ta không có quyền trách nó." Nghiêm Hâm nhỏ giọng hù dọa nói.
"Làm gì nghiêm túc vậy chứ? Đùa một chút không được sao?" Mục Phong lầu bầu, xấu hổ buông tay đang níu lấy Nhiếp Quân.
"Bà nội bây giờ còn nằm bên trong, nếu không sợ quấy rầy đến bà, em còn có thể tiếp tục.”
Nghiêm Hâm liếc Mục Phong, chuyển lực chú ý tới trên người Nhiếp Quân. "Còn em nữa, cô gái này là bạn gái em thật sao? Hay là làm cho qua loa với bà nội?"
Bọn họ đều biết Nhiếp Quân luôn không có lòng tin gì với phụ nữ, có lẽ là chịu ảnh hưởng từ tính tình kiêu căng của mẹ mình – Nghiêm Ngọc San, cho nên đối với mỗi đoạn tình cảm luôn dùng thái độ chơi đùa, tuyệt không thật lòng.
Thật không nghĩ đến hôm nay Nhiếp Quân dẫn một cô gái tới, thiếu chút nữa hù bọn họ ngạc nhiên đến rớt mắt.
"Mẹ nó! Anh có ý gì?"
Nghe vậy, Nhiếp Quân trở nên nóng tính: “Em giống người dối trá lắm sao?”
Nghiêm Hâm và Mục Phong nhìn nhau, ánh mắt khiêu khích giống như đang nói "Giống! Em chính là vậy!", anh nhìn thấy càng thêm phát điên.
"Cô ấy thật sự là bạn gái em! Hơn nữa em vất vả lắm mới theo đuổi được, các anh không cần nói bậy!" Giống như sợ Mỹ Hà nghe được, Nhiếp Quân nhanh chóng sửa cho đúng lại.
"Cha cha cha ~ vậy là em nghiêm túc sao?" Mục Phong chế nhạo nói, không xem trọng từ “theo đuổi” mà Nhiếp Quân dùng.
"Nói nhảm! Nếu không em dẫn cô ấy tới chỗ bà ngoại làm gì?"
Nhiếp Quân mặt đỏ tía tai kêu gào.
"Nếu nghiêm túc là tốt rồi, nếu không nhìn vào việc bà và cô ấy quen biết nhau, chỉ sợ em muốn bội tình bạc nghĩa cũng rất khó." Nghiêm Hâm phân tích nói.
"Ở trên người em, không có chuyện “bội tình bạc nghĩa”!" Anh không vui nhìn chằm chằm Nghiêm Hâm.
"Được, vậy nếu cô ấy muốn, em cho cô ấy danh phận gì? Em làm được không?"
Nghiêm Hâm sắc bén ném ra vấn đề, thấy sắc mặt Nhiếp Quân trở nên xanh mét, cả nụ cười quen thuộc bên môi Mục Phong cũng nhanh chóng biến mất.
Đây thực sự là vấn đề nghiêm túc lại chính xác!
Tất cả mọi người đều biết tử huyệt của Nhiếp Quân chính là kết hôn, Nghiêm Hâm không sợ phá hư tình cảm anh em mà nói rõ, không thể nghi ngờ chính là rắc muối lên vết thương Nhiếp Quân, nhất định đau đớn khó nhịn.
Nhưng vấn đề này lại không thể không hỏi.
Có cô gái nào không muốn mặc váy cưới? Yêu tới một mức nào đó, kết hôn nhất định phải đối mặt với thực tế, nhưng nếu Nhiếp Quân không cách nào cho đối phương một hôn lễ, vậy thử hỏi, có cô gái nào đồng ý cả đời không danh không phận đi theo hắn?
Cho dù yêu chết đi sống lại, một khi không có chung nhận thức với Nhiếp Quân, chỉ sợ nhiệt tình hừng hực như lửa lớn, cũng sẽ nhanh chóng bị hai chữ "Không cưới" làm dập tắt.
". . . . . . Em nói rồi đời này em sẽ không kết hôn." Nhiếp Quân cắn răng, ánh mắt tức giận như muốn đốt cháy Nghiêm Hâm.
"Bọn anh biết em là người theo chủ nghĩa “không cưới”, nhưng cô gái đang nói chuyện với bà ngoại bây giờ, em nói chuyện này với cô ấy chưa?"
Mục Phong mở to mắt, sao lại hại não thế nhỉ, nghe mãi cũng không ra trọng tâm vấn đề Nghiêm Hâm? Anh tốt bụng lên tiếng nhắc nhở.
"Em có suy nghĩ và cách làm của mình, không cần nói nhiều với cô ấy như vậy!" Nhiếp Quân giận, biết rõ các anh nói đều là sự thật, nhưng chỉ là không cách nào kìm nén sự bực bội trong giọng nói.
Anh vừa nghĩ tới nếu Mỹ Hà biết được quyết định không cưới của anh, không biết có lựa chọn buông tay cho tình cảm vừa nảy nở này không, nói hay không nói đang đấu tranh, mâu thuẫn trong đầu anh.
"Quan trọng là, yêu hay kết hôn không phải là chuyện của một mình em.”
Nghiêm Hâm nói ra trọng tâm một lần nữa, muốn anh thấy rõ tình huống bây giờ. "Một tiền đồng sẽ không vang, em là tổng giám đốc ngân hàng Nhiếp Thị, không thể nào không hiểu đạo lý này."
". . . . . ." Nhiếp Quân cắn răng, quay đầu không nói.
"Dù sao đây là chuyện của em và cô ấy, em tốt nhất nên suy nghĩ một chút. Nhớ, suy nghĩ cũng như kết quả, em muốn kết quả như thế nào, vậy suy nghĩ như thế ấy."
Phần 2
Nghiêm Hâm uống cạn ly nước, vừa mới giơ tay lên nhìn đồng hồ thì đột nhiên một nữ giúp việc đi tới, nhìn ba người trong phòng khách rồi nói: "Thiếu gia, phu nhân nói giờ đã khuya lắm rồi, hôm nay mọi người nên ở lại đây."
"Tôi biết rồi."
Nghiêm Hâm trả lời, thoải mái vắt chéo hai chân."Anh có thể ngủ lại, hai em thì sao?"
Trong đại trạch của bà nội đã chuẩn bị phòng của bọn anh, quần áo tắm rửa bên trong, đồ dùng cá nhân đều có đủ, trên căn bản chuyện ở lại không thành vấn đề.
"Em không được, em còn phải xử lý công văn." Mục Phong lắc đầu, cảm thán bản thân mệnh khổ, bảy tám giờ tối còn phải chạy về nhà xử lý công việc.
"Ừ, Quân thì sao?" Anh ngược lại hỏi thăm Nhiếp Quân.
"Em còn phải đưa Mỹ Hà về." Nhiếp Quân cúi đầu nói.
"Cô, đi sửa sang lại phòng của tôi và Quân thiếu gia, ngoài ra chuẩn bị thêm một phòng khách nữa." Nghiêm Hâm giống như không nghe thấy câu trả lời của anh, ra lệnh với nữ giúp việc.
"Này! Em nói em phải đưa Mỹ Hà về!"
Nhiếp Quân sững sờ, đợi nữ giúp việc rời đi, anh lập tức nổ súng.
"Anh nghĩ ý Nghiêm Hâm là, nếu bà ngoại muốn chúng ta ở lại, chắc hẳn Mỹ Hà của em cũng bị bà yêu cầu vậy."
Mục Phong nhếch môi cười, cầm áo khoác lên mặc vào, anh tuấn đi ra cửa chính. "Đi thôi, không nhanh làm xong việc, sẽ không có thời gian tán gái, không đem bạn gái về sau 3 tháng thì có chuyện lớn thật rồi!"
Nghiêm Hâm cười khẽ lắc đầu, mà Nhiếp Quân mặt không thay đổi nghiêng người sang, nhìn phòng bà ngoại, trong lòng đủ loại mùi vị.
Nghiêm Hâm quả thật hiểu rõ Trịnh Tố Linh, Cao Mỹ Hà cũng giống như anh, bị Trịnh Tố Linh yêu cầu ngủ lại một đêm, cho nên Nghiêm Hâm muốn người giúp việc đi dọn dẹp lại phòng khách đúng là đã có tính toán từ trước.
Nói chuyện với Trịnh Tố Linh tới gần nửa đêm, Cao Mỹ Hà dưới sự hướng dẫn của nữ giúp việc đi vào phòng khách.
Cả người cô mệt mỏi không còn sức đi thưởng thức căn phòng xinh đẹp trang hoàng theo kiểu Victoria, đi vào phòng lập tức gọi điện thoại cho Gia Gia nói hôm nay không về nhà, sau đó vọt tới phòng tắm tắm nước nóng cho đến khi thơm phức, cảm thấy toàn thân thoải mái, một ngày mệt mỏi cứ như vậy mà biến mất.
Cao Mỹ Hà ngồi trước bàn trang điểm lau tóc ướt, mấy phút sau truyền tới tiếng gõ cửa, cô để khăn lông xuống, soi gương chỉnh lại tóc rồi mới đứng dậy đi mở cửa.
"Nhiếp Quân? Em tưởng là anh ngủ rồi."
Thấy Nhiếp Quân đứng ngoài cửa, tim cô đập thình lình lỡ một nhịp lớn.
Bây giờ đã khuya lắm rồi ư! Lúc này tới gõ cửa phòng cô gái độc thân, anh muốn làm cái gì?
Mặc dù nghi ngờ nhưng cô cũng không có bất kỳ cảm giác sợ hãi hoặc không thoải mái, ngược lại cảm thấy có chút. . . . . . mong đợi?
Trời ạ! Lúc nào thì cô biến thành Tiểu Sắc Nữ rồi?
"Anh có thể vào không?"
Anh không trả lời vấn đề của cô, chỉ là mở miệng hỏi thăm. "Anh muốn nói chuyện với em một chút."
"Hả?"
Cô sững sờ, có chút xấu hổ đồng ý: "Vâng."
Nhiếp Quân đi sau đóng cửa phòng, đứng bên cạnh cửa một lúc lâu.
Lời Nghiêm Hâm và Nhiếp Quân nói tối nay còn quanh quẩn trong đầu anh, hại anh hoàn toàn không ngủ được, suy nghĩ kỹ một lát vẫn nhảy xuống giường, vô tình đi đến trước phòng cô ngủ.
Nên nói với cô cái gì mới được?
Có lẽ anh có thể thử dò xét xem quan điểm của Mỹ Hà về hôn nhân, nói không chừng cô và anh có đồng tư tưởng, nhưng không nói làm sao biết trong lòng cô nghĩ như thế nào, cho nên cũng chỉ có thể cưỡi lừa xem nhạc, vừa đi vừa nhìn.
"Nhiếp Quân, lại đây ngồi đi!"
Nếu đã để anh vào phòng rồi, Cao Mỹ Hà cũng không muốn mất tự nhiên để làm không khí căng thẳng, cô vỗ vỗ nệm, lên tiếng gọi anh. "Đang suy nghĩ gì à? Chăm chú như vậy."
"Không có."
Anh lắc đầu, chậm rãi đi về phía cô, bước chân có chút nặng nề. "Anh đang suy nghĩ, em và bà ngoại quen nhau như thế nào? Cả đêm nói những chuyện gì?" Anh phát hiện niềm tin của mình còn chưa đủ, hít sâu để lấy can đảm nói những đề tài tương đối an toàn.
"Em và bà ngoại biết nhau trong công viên, lúc ấy bệnh tim bà tái phát, đứng bên ghế đá công viên, thoạt nhìn rất đau đớn."
Cô kể lại đơn giản chuyện mình và Trịnh Tố Linh gặp mặt. "Mới vừa rồi bà hỏi chuyện về hai chúng ta, hơn nữa. . . . . ."
"Hơn nữa cái gì?"
Bộ dạng muốn nói lại thôi của cô khơi lên lòng hiếu kỳ mãnh liệt trong anh.
"Hơn nữa bà còn nói với em chút chuyện liên quan tới anh. . . . . ."
Cô trộm nhìn anh, không biết có nên nói thẳng hay không.
"Có liên quan đến chuyện của anh? Em nói thẳng đi, không sao." Lòng anh sôi sục hỏi.
"Bà nói anh là một đứa nhỏ khổ cực, bị hoàn cảnh ép phải lớn trước tuổi, còn nói chuyện có liên quan đến ba mẹ anh. . . . . ."
Cô càng nói càng nhỏ tiếng, cẩn thận chú ý sắc mặt anh, chỉ sợ chạm vào vết thương lòng của anh.
Những điều bà ngoại nói là về một Nhiếp Quân mà cô không hề biết, hơn nữa giống như cô suy đoán lúc trước, tình cảm tốt đẹp của ba mẹ anh quả nhiên là giả bộ.
"Cho nên, em biết tình cảm bọn họ tất cả đều là đóng giả?"
Trong lòng Nhiếp Quân đủ loại mùi vị, nói ra bối cảnh gia đình khó xử này của mình, anh không biết nên khóc hay nên cười.
Có lẽ anh nên cảm tạ bà ngoại giúp anh tóm tắt trình tự khó chịu này, nhưng có lẽ anh căn bản không muốn cho cô biết được gia đình mình còn có một mặt u ám này …
"Xin lỗi anh, em cũng không biết vì sao bà ngoại lại nói với em những thứ này. . . ."
Nhìn vẻ mặt căng thẳng kia, cô đột nhiên rất muốn khóc.
Mặc dù cô không có gia thế hiển hách, nhưng đối với tình cảm thắm thiết của cha mẹ, không giống song thân Nhiếp thị cố ý xây dựng nên sự lãng mạn giả dối, mà là tình cảm chân thật và hai bên đều yêu thương nhau, cô đã lớn lên trong cuộc sống tràn ngập tình yêu đó, vì vậy hoàn toàn không thể hiểu được rốt cuộc Nhiếp Quân đã trải qua tuổi thơ như thế nào? Nhìn người trước người sau đều là cha mẹ, trong lòng anh có cảm tưởng gì?