Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa

Chương 196: C196: Vừa chia tay lập tức nhớ ông bà ngoại của bọn nhỏ



Hai mắt Tô Thi Hàm cũng đỏ hoe, gật gật đầu.

Rốt cục, xe chuẩn bị rời đi, tài xế Lưu lập tức khởi động xe.

Phương Nhã Nhàn lại dặn dò Tô Thi Hàm nhớ thay tã cho bọn nhỏ, tránh để mông bé bị đỏ. Khi chuẩn bị xong thì bảo tài xế tiểu Lưu lái xe đi.

Phương Nhã Nhàn đi theo hai bước nữa sau đó bị Tô Vĩnh Thắng giữ chặt

“Được rồi! Nếu bà còn đi theo nữa thì con gái bà lại không nỡ rời đi cho xem, nếu còn chưa đi thì cháu của bà sẽ thức dậy mất. Khi đó mặt trời lên cao, thời tiết sẽ nóng hơn.đi lại càng thêm khó khăn." Tuy Tô Vĩnh Thắng nói như vậy nhưng ánh mắt của ông cũng nhìn theo đuôi xe không rời, mãi đến khi xe của Tần Lãng biến mất ở bãi đỗ xe thì cũng phải một lúc sau ông mới có thế dời mắt đi.

Phương Nhã Nhàn cuối cùng không thể nhịn được nữa, nước mắt bà rơi như mưa. Đưa tay lên lau nướ

Hai mắt Tô Thi Hàm cũng đỏ hoe, gật gật đầu.

Rốt cục, xe chuẩn bị rời đi, tài xế Lưu lập tức khởi động xe.

Phương Nhã Nhàn lại dặn dò Tô Thi Hàm nhớ thay tã cho bọn nhỏ, tránh để mông bé bị đỏ. Khi chuẩn bị xong thì bảo tài xế tiểu Lưu lái xe đi.

Phương Nhã Nhàn đi theo hai bước nữa sau đó bị Tô Vĩnh Thắng giữ chặt

“Được rồi! Nếu bà còn đi theo nữa thì con gái bà lại không nỡ rời đi cho xem, nếu còn chưa đi thì cháu của bà sẽ thức dậy mất. Khi đó mặt trời lên cao, thời tiết sẽ nóng hơn.đi lại càng thêm khó khăn." Tuy Tô Vĩnh Thắng nói như vậy nhưng ánh mắt của ông cũng nhìn theo đuôi xe không rời, mãi đến khi xe của Tần Lãng biến mất ở bãi đỗ xe thì cũng phải một lúc sau ông mới có thế dời mắt đi.

Phương Nhã Nhàn cuối cùng không thể nhịn được nữa, nước mắt bà rơi như mưa. Đưa tay lên lau nước mắt, nũng nịu nói với Tô Vĩnh Thắng: “Tôi mặc kệ, chờ sau khi hông tôi khỏi rồi thì tôi nhất định đi Thượng Hải chăm sóc cho con gái”

“Được” Tô Vĩnh Thắng đồng ý.

Hai người trở về nhà, nhìn những món đồ chơi mà bọn nhỏ hay chơi và chiếc chăn bông mà Tô Vĩnh Thắng đã làm cho bọn trẻ chơi trước ghế sô pha trong phòng khách.

Còn có trên bàn là những bình sữa đã được bọn nhỏ dùng.

Ngoài ra, trên ban công còn có một vài bộ quần áo nhỏ và tất mà bọn nhỏ đã thay và giặt vào buổi sáng.

Tuy nhiên, trong nhà đã không còn bóng dáng bọn nhỏ, cũng không còn tiếng khóc, tiếng cười và các loại âm thanh % y a a nữa.


Đột nhiên, Phương Nhã Nhàn cảm thấy căn phòng rộng lớn này quá trống trải và thiếu sức sống.

Hai vợ chồng ngồi trong phòng khách ăn tô bún do chị Trương mang đến, tô bún có ớt và dầu đỏ.

Đây là cách làm mà Tần Lãng đã dạy cho chị Trương.

Tô vĩnh thẳng ăn bún. Tuy rằng cũng là vị cay, so với trước ăn cũng ngon hơn rất nhiều, nhưng vẫn không giống vị mà Tần Lãng làm.

Phương Nhã Nhàn ăn hai miếng nhưng không thấy ngon miệng nên bà lau miệng và trở về trong phòng đi ngủ.

- ----

Bà Tần tên thật của là La Tĩnh, sáng sớm bà gọi người hàng xóm của mình là dì Hạ để đi ra trung tâm thương mại mua nôi cho bọn nhỏ.

Ngày mai con trai sẽ đưa con dâu và bọn nhỏ về, cho nên hôm nay phải mua được nôi về.

Trên đường đi, hai người ngồi xe buýt đi tới trung tâm thương mại thành phố Thiệu.

Ngồi ở trên xe buýt, dì Hạ tò mò hỏi La Tĩnh muốn mua cái nôi như thế nào?

Tần Lãng nhà bà năm nay lên năm 2, cũng chỉ mới 20 tuổi.

Vài ngày trước La Tĩnh một mình đã đến xem nôi nhưng hôm nay bà nhất định phải mua cho được nôi. Bà muốn mua loại có chất liệu tốt nhất nên đặc biệt gọi cho bạn của bà là dì Hạ đến giúp.

La Tĩnh vừa cười vừa nói: "Ừm, Lãng Lãng năm nay là mới lên năm hai, chỉ là hắn có con rồi”

Dì Hạ nghe vậy thì vô cùng bất ngờ, lập tức hỏi thăm một hồi. Biết được Tần Lăng không chỉ có con mà còn là ba đứa, một con trai và hai cô con gái.

Điều này làm dì Hạ ghen tị không thôi

Còn nói La Tĩnh thực sự là có phúc lớn, làm gì giống như bà. Con trai năm nay đã 26 tuổi rồi mà ngay cả bạn gái còn chưa có thì chuyện kết hôn sinh con lại càng xa vời.

Sau đó lại nói tới chuyện sinh ba. Giỏi thật! Một lần mua luôn bà cái cái nôi, đúng là phải mua loại có chất liệu tốt nhất, phù hợp với bọn nhỏ nhất. Dù sao thì chuyện này cũng chỉ mua một lần.


Quan hệ của La Tính và dì Hạ rất tốt. Kể từ khi trở lại sống ở thành phố Thiệu thì hai người đã sống gần nhau, tuy không phải hàng xóm sát vách nhưng quan hệ giữa hai người vẫn luôn rất tốt.

Vào ngày thường, khi đì Hạ từ nhà mẹ đẻ về thì đều sẽ mang một ít gà và vịt cho La Tính.

La Tính cũng thường xuyên gửi rau quả đến nhà dì Hạ mỗi khi bà thu hoạch chúng.

Dì Hạ hỏi La Tĩnh có ảnh chụp của bọn nhỏ không. Ở tuổi của bọn họ thì rất muốn được bế cháu của mình, đặc biệt là rất thích nhìn bọn nhỏ.

La Tính tìm đoạn video của bọn nhỏ chụp vào đêm qua rồi đưa cho dì Hạ xem.

Dì Hạ nhìn cậu nhóc to béo trắng trẻo mũm mĩm ở bên cạnh hộp sữa bột đồ chơi đáng yêu. Hai mắt bà đều híp lại cười, còn nói cậu nhóc quá đáng yêu.

Sau đó, bà lập tức gọi cho con trai của mình.

Ngay sau khi cuộc gọi được kết nối, bà đã hỏi ngay con trai mình định đến khi nào mới để bà bế cháu nội.

Chu Hướng Bằng đang bắt xe buýt đi làm ngơ ngác hỏi: "Mẹ! mẹ đang nói cái gì vậy? Ở đây ồn ào quá, con không nghe rõ."

“Mẹ nói cái gì à! mẹ hỏi mày khi nào thì để cho mẹ mày được ôm cháu trai đây hả!" Năm nào khi con trai về nhà, bà đều giục việc lấy vợ sinh con nhưng con trai luôn lấy lý do là bận rộn với công việc và không có thời gian yêu đương. Năm nay con trai bà cũng đã 26 tuổi tồi mà bạn gái vẫn chưa có một ai thì nói gì đến chuyện để bà bế cháu nội.

Cho nên bà phải thúc giục!

Chu Hướng Bắng ngơ ngác: “Mẹ, con không phải đã nói với mẹ sao? Hiện tại công việc của con thực sự rất bận rộn. Mỗi ngày đều làm từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối 6 ngày trong tuần, về đến nhà là chỉ muốn nằm ở trên giường để ngủ, ngày hôm sau còn phải dậy sớm đi làm để được đánh giá chuyên căn. Thứ bảy và cuối tuần con còn phải tăng ca, xem như là để trước mặt con một tiên nữ thì con cũng không có sức để mà yêu đương!"

“Chuyện ôm cháu trai thì mẹ hãy đợi thêm một thời gian. Mẹ yên tâm, đây là chuyện chắc chắn, trước ba mươi tuổi con nhất định sẽ để mẹ được ôm cháu.

Được rồi! Xe buýt con đến rồi, con không nói nữa. Con phải lên xe trước đây”

Chu Hướng Bằng vừa nói xong lập tức cúp điện thoại.

Sau đó nghĩ tới việc mỗi ngày mình đều bận đi làm như chó mà còn phải dỗ dành bạn gái và chăm một đứa bé. Vừa nghĩ đến viễn cảnh đó thôi, toàn thân hắn đều rung cả lên.


Khi xe buýt đến, hẳn nhanh chóng leo lên xe cầm tay vịn. Lúc này, điện thoại di động của anh lại đổ chuông, là tin nhắn của mẹ anh.

{Ba mươi tuổi là đã quá muộn rồi. Giờ mày đã 28 tuổi, mẹ cho mày thêm hai năm. Lúc đấy mẹ nhất định phải được bế cháu trai. Để mẹ nói cho mày biết con trai của dì Lưu chính là Tần Lãng. Mày biết không, người ta vẫn học đại học đã sinh em bé rồi! Là sinh ba! Một nam hai nữ đấy! ]

Tin tức này thực sự khiến Chu Hướng Bằng bị sốc

Hắn biết Tân Lãng. Khi Tần Lãng tới Thượng Hải, lúc còn là sinh viên đại học năm nhất cả hai người còn ăn cơm chung với nhau. Sau này hẳn thật sự là quá bận rộn nên chỉ cùng Tăn Lãng liên hệ qua điện thoại và chỉ gặp nhau vào ngày lễ tết khi họ đã về nhà.

Hắn thật sự không biết là Tân Lãng đã sinh con, hơn nữa còn một lần sinh ba đứa! Mang thai ba!

Chu Hướng Bằng một tay giữ lấy tay cầm trên trần của xe buýt, một tay nhanh nhẹn trả lời tin nhẳn của mẹ: “Mẹ! mẹ cũng đừng quá ghen tị, mẹ không biết việc nuôi con bây giờ tốn kém như thế nào đâu. Đó là ba đứa bé đó! Không biết chừng dĩ La phải trông cháu mà mệt mỏi đến mức già đi cả mười tuổi đó.”

“Còn nữa, sau này mẹ cũng đừng có muốn con sinh 3 đứa. Con sẽ chỉ sinh một đứa thôi!”

Nếu như không phải sợ mẹ hẳn bị huyết áp cao thì hẳn đã nói với mẹ rằng hắn không muốn có con, thậm chí không kết hôn mà chỉ muốn độc thân đến già...

Không có cách nào khác, ai bảo bây giờ kết hôn sinh con áp lực quá lớn.

Không cần nói gì khác, chỉ cần nói đến việc đầu. tiên là mua nhà thì đã có thể khiến hắn bị áp lực đè chết rồi.

Chưa nói đến vấn đề học hành của con cái, chỉ cần không có hộ khẩu ở Thượng Hải thì việc đến trường cũng là một vấn đề. Không thể học trường công, chỉ có thể học trường tư. Mà trường tư không chỉ đắt mà giáo viên cũng không tốt như các trường công lập.

Đến lúc đó thì thi đại học cũng là một vấn đề rắc

Bên này hai người La Tĩnh đã đến trạm xe buýt. Dì Hạ không trả lời tin nhản của con trai, mà đóng điện thoại lại và mắng: "Thằng nhóc này, bây giờ đất nước đã ban hành chính sách cho phép sinh ba mà nó chỉ muốn có một con thôi."

“Lần sau khi nó trở về sau kỳ nghỉ, tôi phải véo lỗtai của nó. Bắt nó phải nghiên cứu thật tốt chính sách sinh ba con, phải là người có tư tưởng tiến bộ mới được."

La Tĩnh ăn ủi dì Hạ khuyên bà đừng nóng vội dục tốc bất đạt. Sau đó bà đưa ra đề nghị nên để Chu. Hướng Bắng chịu kết hôn trước đã, kết hôn xong thì mới có cháu trai ôm.

Dì Hạ vỗ vỗ đầu nói: "Đúng đúng đúng. Bà nhìn tôi này, vì quá muốn nhanh chóng được ôm cháu mà quên mất chuyện ở giữa rồi. Tiểu La, nếu bên bà có cô gái tốt lại đến tuổi lập gia đình thì nhớ kỹ phải giới thiệu cho Hướng Bằng nhà tôi nha”

“Nhất định rồi” La Tĩnh gật đầu.

Hai người vừa nói vừa cười đi vào trung tâm mua. sắm rồi bắt đầu đi chọn nôi.

Buổi trưa, La Tĩnh và dì Hạ đi khắp nơi bán nôi ở thành phố Thiệu. Sau đó ngồi trong một nhà hàng bán mì hoành thánh, vừa ăn hoành thánh vừa thảo luận về chất lượng của từng chiếc nôi, bảo gồm chất liệu gỗ, mùi, tay nghề, kiểu dáng và các loại giá cả ưu đãi


“Không biết lúc này Lãng Lãng tới chỗ nào rồi, tôi phải gọi video call cho nó để hỏi thăm mới được”

“Đúng rồi! Nhà bà có 3 đứa cháu. Nếu Lãng Lãng nhà bà lái xe thì con dâu bà làm sao ôm bọn nhỏ?” Dì Hạ bỗng nhiên nghĩ tới điều này bèn hỏi.

"Đúng nha! Vậy thì tôi sẽ không gọi video nữa mà tôi sẽ gửi tin nhản cho Thi Hàm trước, hỏi bọn họ tới chỗ nào rồi có thể gọi video được không” Nói xong, La Tĩnh gửi cho Tô Thi Hàm một tin nhắn WeChat.

- -

Đúng lúc này, nhóm Tăn Lãng vừa vào trạm dừng chân, ở một phòng thuê ngắn hạn để nghỉ ngơi.

Tô Thi Hàm nhìn thấy tin nhắn lập tức nói với Tần Lãng, Tân Lãng lập tức gọi video call cho La Tĩnh.

Nhìn thấy bối cảnh phía sau Tân Lãng, La Tĩnh kinh ngạc hỏi: "Con trai! Con đang ở khách sạn sao?"

"Vâng, buổi trưa bọn con nghỉ ngơi một chút rồi buổi chiều lại đi tiếp. Mẹ, mẹ đang ở bên ngoài sao?"

“Ừ, mẹ cùng dì Hạ đang đi xem nôi, lát nữa sẽ mua về để khi bọn nhỏ về đến đây sẽ có nôi để ngủ.” Nói xong, La Tĩnh đem ống kính chuyển hướng tới di Hạ rồi quay lại.

Tần Lãng không ngờ rằng mẹ mình đã bắt đầu chuẩn bị nôi. Hắn cũng không nói nhiều, định cúp điện thoại rồi chuyển cho mẹ một khoản tiền.

Dù sao hẳn vẫn biết một chút về tình hình tài chính của gia đình mình.

“Mẹ, giờ bọn nhỏ đều ngủ cả rồi, con cho mẹ xem một chút nha." Tân Lãng điều chỉnh ống kính, cho La Tính nhìn bọn nhỏ đang ngủ ở trên giường.

Vì đây chỉ là phòng nghỉ tạm thời, không giống như khách sạn có nôi dành cho trẻ em, cho nên ở đây không có cái nôi.

Hắn chỉ kê thêm một chiếc giường bên cạnh để tránh bọn nhỏ bị ngã xuống. Hắn chuyển chiếc giường lớn đến vị trí cạnh cửa sổ rồi đặt bọn nhỏ lên giường lớn. Sau đó, hắn và Tô Thi Hàm sẽ nằm trên chiếc giường nhỏ ở phía cuối, làm như vậy thì bọn nhỏ sẽ không bị rơi ra khỏi giường.

Hai người bọn họ cũng có chỗ nghỉ ngơi.

La Tĩnh nhìn ba đứa nhỏ đang ngủ say như thiên thăn, lòng bà như tan chảy thành nước, thấp giọng nói “Tốt, đúng rồi! Con và Thi Hàm suốt chặng đường lái xe đi như thế nào? Thi Hàm một người ôm bà đứa nhỏ sao? Vậy thì làm sao mà ôm được?”

"Bây giờ đứa nhỏ còn chưa được ba tháng, ngồi ở ghế dành cho trẻ em lâu quá cũng không được đâu”

La Tĩnh cũng rất yêu thương con trai, con dâu và các cháu của mình.

Tần Lãng nói: “Mẹ! Mẹ yên tâm, chuyện này chúng con đã cân nhắc kỹ lưỡng rồi. Cha mẹ của Thi Hàm đã sắp xếp cho chúng con một người giúp việc và một tài xế. Con không phải lái xe, con và Thi Hàm còn có một bảo mẫu, mỗi người sẽ ôm một đứa."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.