Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa

Chương 310: C310: Ông tân dẫn tân lãng đi gặp bạn bè cũ



Biểu cảm của bọn nhỏ rất nghiêm túc, chọc cho Tô Thi Hàm cười, nói: “Cái này ăn rất ngon! Bây giờ các con không ăn về sau cũng phải ăn thôi.”

Thế nhưng ba đứa nhỏ đều là không muốn ăn.

Tô Thi Hàm cũng không tiếp tục cưỡng ép bọn nhỏ nên cô cùng Bà Tân, hai người cầm ba bát cháo ăn hộ.

Nhìn thấy người lớn ăn đồ mình không ăn, bà Tần lại còn ăn đến rất ngon miệng. Huyên Huyên nhìn lại, đôi mắt đen tinh khôi nhìn chằm chằm bà Tần, bộ, dạng có chút cẩn thận.

Bà Tần cầm muỗng cuối cùng đưa đến miệng của thằng bé.

Thắng bé nhìn về phía bà Tân sau đó miệng nhỏ nhấm nháp nếm thử một miếng.

Rất giống với vị sữa bình thường hay uống, nên cũng không nhả cháo ra. Bà Tần than lớn một tiếng: "A! Thi Hàm! Cháo gạo thật sự ăn rất ngon nha”

“Đúng vậy mẹ!"

Hai người ăn ý phối hợp cùng nhau.

Thắng bé thấy vậy, không phun ra mà thăm dò nuốt xuống.

Đây là lần đầu tiên Huyên Huyên ăn, nên Tô Thi Hàm cùng bà Tân nói chuyện nhưng vẫn chú ý tới thắng bé.

Thấy thẳng bé ăn xong mà không xuất hiện tình huống khó nuốt, hai người thở phào một c:

“Ăn ngon không Huyên Huyên?” Bà Tần đi tới cười hồi.


Mới vừa hỏi xong, Huyên Huyên phun ra, trực tiếp phun vào mặt của bà Tần.

Trên mặt, trên tóc, trên quần áo đều bị dính cháo gạo mà Huyên Huyên ngậm trong miệng không chịu nuốt.

Lúc đầu bà Tân có hơi sửng sốt một chút sau đó bất đắc dĩ mà cười.

Tô Thi Hàm vội vàng căm khăn giấy qua cho bà Tân lau. Bà Tân bảo cô đi lau miệng cho thằng bé trước, còn bà đi xuống lầu tắm rửa thay bộ quần áo rồi lại lên.

Bà Tần đi rồi, Tô Thi Hàm lau xong miệng Huyên Huyên nói: "Huyên Huyên! Lần sau phun ra không được phun vào người khác. Phun đây nước bọt vào mặt ông nội, giờ lại phun vào mặt bà nội một mặt toàn cháo gạo, con đúng là một đứa trẻ nghịch ngợm.”

“Phốc phốc” Thắng bé cười híp mắt tiếp tục phốc phốc. Có lẽ thấy bà nội không mắng nó, mẹ cũng không bày một mặt giận dỗi, nó tưởng đây là cùng nó chơi đùa.

Tô Thi Hàm là một người mẹ trẻ nhìn con trai làm chuyện xấu còn bày ra dáng vẻ hưng phấn. Vẻ mặt cô thể hiện sự bất đắc dĩ.

Nhưng nhìn thấy vẻ đáng yêu khả ái của thắng bé, cô không đành lòng bày ra bộ mặt giáo huấn.

Chỉ có thể nói tiếp: “Huyên Huyên! Lúc con phun vào người ông bà nội, làm ông bà nội phải đi rửa mặt gội đầu, còn phải thay quần áo, thay quần áo còn phải giặt quần áo.”

“Lúc con phun phốc phốc thì tuyệt đối không được phun về phía người lớn có biết chưa?”

“Huyên Huyên của chúng ta là ngoan nhất, đúng không nào?"

....

Buổi trưa, Tô Thỉ Hàm nhận điện thoại của Tần Lãng. Hắn nói đã đem tiền bảo hiểm xã hội đóng bổ sung đến 16 tuổi. Năm nay nộp xong nữa là trả xong bảo hiểm xã hội 5 năm, vậy là điều kiện mua nhà đã đủ.

Chỉ cần chờ đến tháng mười năm sau, hẳn đủ hai mươi hai tuổi cùng Tô Thi Hàm đi làm giấy kết hôn Cầm đến phòng phiếu là có thể đi mua nhà.

Tô Thi Hàm hưng phấn nói: “Tốt! Vậy trưa anh có trở về ăn cơm không?”

Nộp xong bảo hiểm xã hội, cô lập tức yên tâm.

Bằng không dù có giấy kết hôn, muốn cầm đến phòng phiếu Thượng Hải còn phải đợi nhiều năm, làm như vậy vừa mệt vừa tốn thời gian.

Tần Lãng nói cho Tô Thi Hàm trưa nay không ăn cơm. Lúc trưa cha hắn mời Tiền Hải Lượng, chính là người đã dẫn bọn họ đến phòng bảo hiểm xã hội nộp phí đi ăn.

Còn nói buổi tối mời một vài người quen đến để giới thiệu với Tân Lãng.

Mở rộng quan hệ giao tiếp của hẳn ở Thượng Hải.

“Phải buổi tối mới trở vẽ sao?” Tô Thi Hàm có chút nhớ Tần Lãng hỏi.


“Ừm! Ngoan, ở nhà đợi anh về” Đi ra ngoài cả một buổi sáng, Tân Lãng cũng nhớ vợ con vô cùng.

Nhưng làm đàn ông trụ cột trong gia đình, có một số việc hắn phải đi.

Không thể ở nhà với vợ con mãi được.

Nhưng nghĩ đến chính mình ở bên ngoài ăn cơm uống rượu là vì để gia đình mình ngày càng thêm tốt. Hắn cảm thấy xứng đáng cùng với tràn ngập nhiệt tình.

Buổi tối, Tần Lãng cùng bạn của ông Tân ăn cơm nói chuyện trời đất. Ông Tần giới thiệu một người bạn của mình tên Ngô Bác, từng làm đầu gội đầu mà sản phẩm lại không được ưa chuộng, cho nên tài chính bị hao hụt không thể tiếp tục sản xuất, dẫn đến phá sản.

Tại thời điểm kiếm tiền khó khăn, thời đại thì thay đổi liên tục, việc buôn bán sản phẩm trực tiếp cũng dần đổi sang bán trên mạng

Những nhà kinh doanh đầu gội đầu khác đều đã chuyển sang bán hàng online. Nhưng ông ta lại cho rằng bán đầu gội online không phải kế lâu dài nên vẫn lựa chọn bán trực tiếp. Mở nhiều chỉ nhánh hoặc là cùng các siêu thị trung tâm thương mại hợp tác, vân vân.

Thế nhưng việc bán hàng online ngày càng phổ biến, mà giá cả so với siêu thị lại còn rẻ hơn, dẫn đến việc nhiều người lựa chọn đặt hàng trên mạng. Vừa không tốn thời gian lại còn giao tận nhà, tiện nghĩ, nhanh chóng.

Dẫn đến lượng tiêu thụ sản phẩm của ông ta càng ngày càng thấp. Thêm việc sản phẩm không có gì đặc sắc lại càng không có tiền chạy và thị trường giá cả cạnh tranh đè ép nhau, một đạp trực tiếp gạt ông ta ra khỏi thị trường.

Hiện tại đang chuẩn bị đem nhà xưởng cùng phân xưởng máy móc thiết bị đi gán nợ.

Ông Tần uống mấy ngụm rượu rồi hỏi Ngô Bác nơi xuất xứ của những thiết bị máy móc đó cùng với vấn đề của phân xưởng

Phân xưởng của Ngô Bác là xưởng không bụi theo tiêu chuẩn GMPC 10.000, thiết bị toàn toàn được làm bằng inox hơn nữa còn được nhập khẩu nguyên bộ từ nước Đức.

Uy tín an toàn như thế vậy mà vẫn không tránh được cảnh phá sản.

Ông Tân bảo ngày mai dẫn ông đi xem một chút.

Trong đầu Ngô Bác lập tức nhạy bén, hỏi ông Tân không lẽ định mở cửa hàng đầu gội?

Ông Tần gật đầu.


Ngô Bác lập tức nói với ông Tân lời thật lòng, nói thiết bị của mình là đồ tốt, phân xưởng cũng rất tốt Ông ta không ngại ông Tân bước vào nghề này, nhưng mà...

"Anh Tân! Đúng là hiện tại em đang rất cần tiền trả nợ nên mới bán những thiết bị đó nhưng em không thế qua loa với anh. Mặc dù nói thị trường đầu gội đầu rất lớn nhưng muốn ở chỗ này kiếm tiền thì rất khó khăn. Procter & Gamble và Unilever là hai công ty kinh doanh lớn của nước ngoài. Đã chiếm 70% thị phần và còn có các nguồn khác vô tình tạo thành rào cản vô hình cho ngành này. Bước vào một cái, đều là bị bọn họ ép đến không còn gì”

“Anh nhìn xem, em chính là một ví dụ điển hình”

“Cũng may, em mở công ty trách nhiệm hữu hạn. Nếu công ty phá sản cũng sẽ không thanh lý toàn bộ. rên đầu em, chỉ thanh lý số vốn góp ban đầu."

“Anh Tần! Nếu anh muốn mở lại công ty trách nhiệm hữu hạn, đừng mở công ty như lần trước. Nếu không anh phải chịu trách nhiệm toàn bộ, trả toàn bộ tiền đó”

Ông Tần sờ đâu cười nói: “Ừm! Lần này khẳng định thành lập công ty trách nhiệm hữu hạn”

Bởi vì thời điểm mở quán ăn chỉ có hai cố đông, một cái là của ông một cái là của bà Tân, mỗi người 50% cổ phần.

Không thêm nhiều người vào.

Bọn họ từng bước đem công ty phát triển, có tiền lập tức mở chi nhánh sau đó tiếp tục kiếm tiền, mở chỉ nhánh.

Không có cho ai vào đầu tư góp vốn.

Bởi vì hai người cảm thấy an toàn hơn khi tự tay mình quản lý.

Thế nhưng, khi phá sản thì hai người họ mới biết, Cho dù công ty là do vợ chồng hai người mở nhưng chịu trách nhiệm thì chỉ có một người, chịu toàn bộ trách nhiệm liên quan.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.