Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa

Chương 318: C318: Bà tân phải về nhà cả ba đứa nhỏ đều khóc



Dì Hạ cũng biết có áp lực vô hình đè nặng trên đôi vai con trai mình. Nếu ở thành phố lớn khó có thể trụ vững, vậy thì vẽ một quận nhỏ để phát triển. Cả nhà có thể sống một cuộc sống nhàn nhã, tự tại hơn.

Căn nhà mà gia đình bà đang ở khá rộng rãi thông không đông đúc. Sầm một chiếc xe hơn 100. ngàn tệ, trải qua những ngày tháng an nhàn sống cùng với vợ con.

Mặc dù bà cũng hy vọng con trai thành đạt, nhưng bà biết rằng hy vọng con trai mình có ngày thành đạt là quá mong manh. Con trai bà không có. ngoại hình xuất chúng, cũng không có tài năng thiên phú như Tân Lãng.

Vì vậy, khi con trai nói rằng cả đời cũng không có khả năng mua nhà ở Thượng Hải. Dì Hạ cũng tiện thể hỏi Tân Lãng về việc tuyển dụng của nhà máy.

Tân Lãng nhìn Chu Hướng Bằng. Chu Hướng Bằng hơi nhíu mày, kỳ thật anh ấy vẫn muốn ở thành phố lớn để phấn đấu. Tạm thời, chưa muốn về nhà sớm như vậy.

Tân Lãng nhìn ra suy nghĩ của Chu Hướng Bằng, hắn cười nói với dì Hạ: "Chuyện này hiện tại vẫn chưa. quyết định. Chúng ta sẽ nói chuyện này lại khi nhà máy thành lập. Lúc đó cháu sẽ giao việc quản lý nhân sự cho bố mẹ. Dì có thể nói chuyện với bố mẹ cháu. ”

Chu Hướng Bằng liếc mắt nhìn Tăn Lãng với vẻ mặt đầy cảm kích.

Nếu không nhờ Tần Lãng, anh ấy sẽ lại phải cãi nhau với mẹ về việc về quê tìm việc làm.

Dì Hạ mim cười, đồng ý.

Sau một hồi tán gẫu dì Hạ nhìn thời gian, thấy sắp đến giờ tàu chạy, phải qua kiểm tra an ninh.

Lúc này, bà Tần đang chơi với ba đứa nhỏ nghe thấy lời đì Hạ nói, trong mắt bà lộ ra vẻ bất đắc dĩ.

Tô Thi Hàm bảo ba đứa nhỏ hôn tạm biệt bà Tân.

“Thơm bà đi các con. Lần sau gặp lại nhau có lẽ Huyên Huyên, Vũ Đồng, Khả Hinh nhà chúng ta biết gọi bà rồi đúng không?”


"A a” Huyên Huyên vẫy một cái nắm tay nhỏ.

Vũ Đồng dường như biết rằng đã đến lúc phải chia tay, mắt cô bé đỏ hoe. Hôn tạm biệt bà Tần xong, cô bé xoay người nhào vào lòng của Tô Thi Hàm, sau đó quay mặt lại nhìn bà Tăn một cách miễn cưỡng.

Bà Tân không nỡ xa cháu, nhưng mà vẫn phải về.

Khi Khả Hinh nhìn thấy bà nội rời đi, cô bé òa khóc ngay lập tức.

Những đứa trẻ dường như không muốn rời xa người bà hết mực yêu thương chúng.

Đôi mắt bà Tăn cũng đỏ hoe, “Khả Hinh! Đừng khóc, chúng ta sẽ sớm gặp lại bà thôi.”

Bởi vì thời gian không còn nhiều, bà Tân đành. xoay người bước vào cửa soát vé lên tàu cao tốc với dì Hạ.

Người nhà đưa ra chỉ có thể đứng ở đây.

Tần Lãng an ủi Khả Hinh, vỗ nhẹ vào lưng cô bé. nói rằng chúng ta sẽ gặp bà nội vào Tết Trung thu.

Nhưng bọn chúng còn quá nhỏ, không biết Tết Trung thu là gì. Nó rướn người về phía bà Tần rơm rớm nước mắt.

Bà Tân cũng nghe thấy, nhưng sợ bà vừa quay đầu lại sẽ không nố rời đi. Nên chỉ có thể tiếp tục cứng rắn bước đi.

Sau khi bà qua cửa soát vé, đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

Khả Hinh càng khóc to hơn. Huyên Huyên và Vũ Đồng cũng bắt đầu khóc theo.

Ba đứa nhỏ thi nhau khóc.

Huyên Huyên đang được Chu Hướng Bằng bế. chặt, Chu Hướng Bằng đột nhiên không biết phải làm sao.

Vốn dĩ, ở cái tuổi này, đưa cha mẹ ra ga tàu, chỉ có một loại cảm giác thoải mái, cuối cùng thì cha mẹ. cũng vẽ. Thường sẽ không có cảm giác buồn thương của việc chia ly.

Nhưng giờ phút này, khi nhìn thấy ba đứa nhỏ khóc lóc thảm thiết, anh cũng có cảm giác ly biệt. Anh nhớ tới lần đầu tiên đi trường học khi còn bé, cảnh bản thân không cam lòng ở lại trường học, muốn vẽ với bố mẹ.

Anh chợt nhận ra hình như vừa rồi thấy tóc mai mẹ đã điểm bạc.

Mẹ của anh, cũng đã già rồi.

Anh nhớ lại hành động xoa eo của mẹ vừa rồi khi xếp hành lý ở cửa soát vé. Mẹ anh thật sự đã già đi từ khi nào.

Dỗ dành Huyên Huyên, dường như anh cũng đang tự dỗ mình.

Anh nhận ra mình đã không hiếu thuận với cha mẹ. Làm việc ở Thượng Hải bốn năm sau khi tốt nghiệp, anh rất hiếm khi về nhà, chỉ về nhà vào dịp Tết Nguyên đán.

Trong bốn năm qua, cha mẹ anh đã dần già đi.


Nếu anh tiếp tục ở lại thành phố lớn này, dành phần lớn thời gian thuê nhà, ngồi xe buýt đi làm, anh sẽ không có thời gian để về nhà và báo hiếu với cha mẹ.

Nghĩ đến đây, Chu Hướng Bằng cũng rơi lệ ôm Huyện Huyên cùng nhau khóc.

Giống như bị Huyên Huyên làm cho cảm động đến rơi nước mắt.

Bởi vì Chu Hướng Bằng khóc, Huyên Huyên đang khóc lớn bị ngơ ra một lát, sau đó thì ngừng khóc. Hai mất to đong đầy nước mắt, ngơ ngác nhìn Chu Hướng Bằng đang khóc.

Dần dần, Vũ Đồng và Khả Hinh cũng ngừng khóc, nhìn Chu Hướng Bằng một cách đầy tò mò.

Cảm nhận được bản thân bị người khác nhìn, Chu Hướng Bằng cuối cùng cũng lấy lại tinh thần rồi ngừng khóc. Đối diện với ba đứa trẻ đều đang nhìn mình. Mặt anh đỏ bừng.

Tần Lãng nở nụ cười nói: "Anh Hướng Bẵng! Không ngờ phương pháp của anh lại có hiệu quả tốt như vậy. Khi bọn nhỏ khóc, chúng ta cũng khóc, vậy chúng sẽ không khóc nữa."

"Lần sau khi chúng khóc, em cũng dùng chiêu này.”

"Đi thôi, cả nhà ta cùng đi ăn tối.”

Chu Hướng Bẵng cảm kích vì Tân Lãng giúp giải vây. Vội vàng đặt Huyên Huyên vào trong xe đấy, lau đi nước mắt buồn bã, anh nói với Tăn Lãng, mình chỉ xin nghỉ ba tiếng cho nên bây giờ phải quay trở lại làm việc.

Trước khi đi, anh nói với Tần Lãng. Nếu sau này. mở nhà máy sản xuất đầu gội ở thành phố Thiệu, cần tuyển nhân viên IT, có thể xem xét tuyển dụng anh.

Nói xong, Chu Hướng Bằng vội vàng đi ngay.

Ông Tân nhìn bóng lưng Chu Hướng Bằng vội vàng rời đi, nói: "Chu Hướng Bằng có lẽ bị tiếng khóc của Huyên Huyên làm thức tỉnh rồi. Cha nghe nói trước đây cậu ấy không muốn về quê phát triển, nhưng bây giờ cậu ấy bỗng dưng thay đổi chủ ý, còn nói muốn về quê mình. Chớp mắt đã trưởng thành hơn rồi. ”

Có đôi khi, chúng ta có thể trưởng thành chỉ trong. tích tắc.

Tân Lãng nói: "Cha! Sau khi nhà máy đầu gội đầu ổn định, cha mẹ đến Thượng Hải sống củng chúng con nhé.”

Ông Tân cười nói: "Không cần! Con nghĩ nhà máy. có thể vận hành từ xa sao. Phải tự mình trông coi con ạ."


"Hơn nữa ngồi tàu cao tốc từ Thượng Hải đến thành phố Thiệu không xa lắm."

“Cha và mẹ con mấy năm nay đã quen sống ở quê rồi."

Con với Chu Hướng Bằng không giống nhau. Cậu ấy không thể ổn định cuộc sống ở Thượng Hải, vì vậy mới trở về thành phố Thiệu, thực sự đây là một lựa chọn tốt hơn cho cậu ấy."

Nói đến đây, ông Tân nghĩ đến giá của ngôi nhà mà con trai định mua ngày hôm nay.

Bốn mươi triệu!

Một nhân viên văn phòng lương tháng 15 ngàn tệ, phải tiết kiệm không ăn uống suốt 300 năm mới đủ!

Khi chúng ta có tiền thì chục triệu không phải là nhiều. Khi chúng ta không có tiền, cảm thấy hàng chục triệu là một ngọn núi mà chúng ta không thể leo lên đến đỉnh được.

Ông Tần thở dài.

Giá nhà đất ở những nơi phát triển quá đắt đỏ. Thực sự không hợp túi tiền của người dân bình thường.

Mở xưởng sản xuất đầu gội đầu, cố gắng vận hành cho tốt, kiếm nhiều tiền hơn. Cố gắng để năm sau khi mua nhà, con trai có thể thanh toán một lần tiền nhà.

Bởi vì lãi suất vay hiện tại quá cao...

Hiện tại, lãi suất vay mua nhà rất cao, cho dù đây. chỉ là căn nhà đầu tiên mà lãi suất đã lên tới 5,22%.

Tân Lãng vỗ vai cha mình nói: "Cha! Không căn phải áp lực, con có thể tự mình lo tiền mua nhà. Cha cứ yên tâm đi.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.