Hắn đến chỗ Khả Hinh, Khả Hinh cũng hành động giống như Huyên Huyên.
Vũ Đồng cũng vậy, chúng thà để dì Vương ôm, cũng không để cho hắn ôm.
Tân Lãng sững sờ.
Tô Thi Hàm cũng sững sờ.
Tân Lãng vẫn tiếp tục trêu chọc Khả Hinh và Vũ Đồng, hắn nghĩ rằng hai cô con gái của mình bám hẳn nhất thì nhất định sẽ để cho hẳn bế.
“Vũ Đồng! Khả Hinh! nào để cho baba ôm nha.”
Hai đứa nhỏ nhìn hẳn một cái, sau đó quay đầu, nhìn về phía Tô Thi Hàm và dì Vương.
Bọn nhỏ không cho Tần Lãng ôm.
Hơn nữa, khi nhìn Tân Lãng chúng rất lạnh lùng, trong lòng Tân Lãng cảm thấy không thoải mái chút nào.
Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?
Con trai và con gái không để cho hắn ôm.
Còn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn?
“Vợ à! Chuyện này làm sao vậy?"
"Em cũng không biết, trước khi anh trở về, ba đứa. nhỏ vẫn giống như bình thường, chuyện này là sao vậy”
“Huyên Huyên! Vũ Đồng! Khả Hinh! Cười với baba một chút, được không?” Tô Thi Hàm chọc Huyên Huyên đang được cô bế, lại chọc Vũ Đồng đang được dì Vương ôm và Khả Hinh đang nằm trên đùi cô.”
Nhưng ba đứa nhỏ giống như đã bàn trước với nhau, chính là không thèm cười với Tân Lãng.
Dì Vương nhìn một hồi nói: "Chắc ba đứa nhỏ giận Tân Lãng rồi”
"Giận ư?" Tân Lãng sửng sốt nói.
"Hình như hôm nay cháu không làm gì cả”
"Văn như thường lệ”
Dì Vương suy nghĩ một chút rồi nói: "Tần Lãng! Cậu suy nghĩ thật kỹ, có phải hôm nay cậu có nói gì chọc phải ba đứa nhỏ không?”
"Tuy rằng mấy đứa nhỏ còn chưa tới năm tháng, nhưng chúng không ngốc, bọn chúng chỉ là nhỏ mà thôi”
"Lời mà chúng ta nói mấy đứa nhỏ đều có thể hiểu."
"Chọc mấy đứa nhỏ khó chịu, có thể chúng sẽ tức giận."
Tôi thấy tình hình của hai người...
Chắc hôm nay, mấy đứa nhỏ mới bắt đầu học cách tức giận, so với con gái nhà tôi tốt hơn nhiều. "Trước kia, lúc con gái tôi chưa đầy tháng, lúc tôi thay bỉm cho nó đã nói một câu, làm sao con đi vệ sinh nhiều như vậy. Sau đó nó lập tức giận, một ngày cũng không chịu uống sữa của tôi..."
"Lúc ấy chúng tôi còn tưởng con gái không chịu bú sữa có phải bị bệnh hay không, bế đứa nhỏ đến bệnh viện khám bác sĩ, bác sĩ nói đứa nhỏ chỉ là đang tức giận."
"Một đứa nhỏ như vậy, còn chưa đầy tháng mà đã biết tức giận.”
"Dỗ dành hai ngày và xin lỗi nó, cuối cùng nó mới chịu bú sữa của tôi, còn không đứa nhỏ chỉ bú sữa bình."
"Sau này chúng ta nói chuyện đều sẽ phải chú ý một chút. Phải nói chuyện với bọn nhỏ như nói chuyện với người lớn vậy”
“Như vậy mới khiến mấy đứa nhỏ không tức giận”
Tần Lãng và Tô Thi Hàm suy nghĩ cả đêm, Tần Lãng cũng không nghĩ được mình đã làm gì khiến ba đứa nhỏ tức giận.
Đến buổi tối đi ngủ, ba đứa nhỏ cũng không cho. hắn ôm, đều chỉ muốn mẹ ôm
Tô Thi Hàm ôm ba đứa nhỏ ngủ say, nằm bên cạnh Tần Lãng, thấy Tần Lãng còn mở to hai mắt nhìn trần nhà, cô dịu dàng nói: "Chồng à! Ngủ thôi."
"Anh không ngủ được” Con trai và con gái đột nhiên không để ý tới hẳn, hơn nữa lúc nhìn hắn, ánh mắt rất lạnh lùng. Điều này giống cảm giác bị người yêu chia tay vậy.
Thật khó chịu.
Trái tim như bị bóp nghẹt.
Tô Thi Hàm suy nghĩ một chút, hỏi: "Có phải hôm nay anh đi ra ngoài quá lâu không? Vì vậy, mấy đứa nhỏ mới tức giận? ”
"Mấy ngày trước anh đến Liêu Ninh để làm thẻ ngân hàng, anh cũng đi hơn nửa ngày, mấy đứa nhỏ cũng không tức giận.” Nói đến đây, Tần Lãng bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, nói với Tô Thi Hàm: “Trưa nay anh đang chơi cùng bọn chúng, còn chơi rất vui vẻ. Sau đó anh nhận được điện thoại của Thạch Hậu Vinh hẹn anh ra ngoài ăn cơm, giúp con trai ông ấy xem một chút."
"Sau đó anh đưa ba đứa nhỏ cho dì Vương rồi lập tức đi ra ngoài”
"Trước khi đi ra ngoài, anh có nói với mấy đứa nhỏ, anh muốn đi ra ngoài không?" Tô Thi Hàm hỏi.
Tân Lãng suy nghĩ một chút rồi nói: "Không có! Anh chỉ là nói với đì Vương, anh đi ra ngoài ăn cơm trưa”
"Đó! Có thể bọn nhỏ cho rằng anh chỉ là đi ra ngoài một chút. Nhưng mà, chờ thật lâu cũng không. đợi được anh nên đã giận chăng? Trước kia anh đi ra ngoài, anh đều sẽ nói với bọn nhỏ là anh đi công tác, đi học hoặc là lúc em ở nhà, cũng sẽ nói với mấy đứa nhỏ anh đi làm việc. Hôm nay em về cũng tương đối muộn, chỉ sớm hơn anh nửa tiếng, cho nên em chưa kịp nói với bọn nhỏ là anh đi học chưa trở về” Tô Thi Hàm nói
Tần Lãng nói: " Có thể là như vậy! Bọn nhỏ nghĩ răng anh không muốn chơi cùng chúng, vì vậy họ đã giận dỗi."
"Sáng mai anh sẽ nói chuyện với mấy đứa nhỏ”
"Sau đó xin lỗi bọn nhỏ, nói với chúng lần sau anh đi ra ngoài nhất định sẽ nói cho bọn nhỏ biết trước, chứ không phải là không muốn chơi với chúng."
"Được” Tô Thi Hàm gật gật đầu.
Vấn đề đã nghĩ ra giải pháp, Tần Lãng trong lòng đã thoải mái một chút, hơn nữa anh rất chờ mong sáng mai cùng mấy đứa nhỏ nói chuyện.
Anh xoay người, ôm Tô Thi Hàm, ôn nhu hỏi:" Vợ tước kia lúc em mang thai, ba đứa nhỏ có thường xuyên đá em không?”
Hôm nay dì Vương nói với họ, khi các em bé trong bụng mẹ, đã có cảm xúc.
Sẽ tức giận.
Ví dụ, em bé đói, sẽ đá bụng mẹ, nói với mẹ là chúng đang đói.
Hãy để mẹ ăn thì họ cũng sẽ hấp thụ chất dinh dưỡng theo.
Đứa nhỏ bắt đầu ăn bổ sung, nếu nói với đứa nhỏ, món bí ngô đang ăn kia nhìn giống như phân thì chúng sẽ thay đổi sắc mặt, vứt thìa đi và không bao giờ ăn bí ngô nữa.
Tô Thi Hàm nói: "Lúc đầu còn chưa có hiện tượng cử động của thai nhỉ, bọn chúng cũng rất ngoan, lúc 17 tuần bắt đầu khi thai nhi cử động, lúc đầu còn đỡ. Sau đó, bọn nhỏ cử động rất thường xuyên. ”
"Thỉnh thoảng còn đạp em một cái."
“Nhất là đến cuối thai kỳ, lúc bọn nhỏ đạp một chân, bụng đều sẽ phình ra, còn có thể nhìn thấy chân của bọn nhỏ.”
"Khi đó làm em sợ, sợ bọn nhỏ đạp vỡ bụng mất.”
“Bọn nhỏ còn lăn lộn trong bụng, giống như sóng biển, lăn qua lăn lại”
Lần kiểm tra cuối cùng, dây rốn của ba người bọn họ đều quấn lại nhau, may mắn chúng ta lựa chọn sinh mổ, nên dễ sinh hơn một chút”
Tần Lãng hôn lên trán Tô Thi Hàm một cái đầy yêu thương. Chính mình tưởng tượng một chút, trong bụng đột nhiên bị đấm, đá, lăn lộn, hắn nghĩ lại cảm giác sẽ rất khó chịu.
Mà từ lúc Tô Thi Hàm mang thai tuần thứ mười bảy, thai nhi đã bắt đầu cử động.
Toàn bộ thai kỳ đến mấy tháng, không chỉ phải ưỡn bụng to đi lại bất tiện, còn thỉnh thoảng bị mấy đứa nhỏ trong bụng đá.
Tô Thi Hàm ôm lấy Tần Lãng: "Hiện tại mấy đứa nhỏ đều đã sinh ra. Nghĩ lại, cũng không cảm thấy mang thai ba vất vả lầm”
"Vất vả cho em rồi.”
"Nhìn thấy bọn nhỏ đang yêu như vậy, em cảm thấy không vất vả chút nào.”
"Ừm”
Ngày hôm sau, sáng sớm Tần Lãng ôm ba đứa nhỏ ra ban công phơi nắng, mấy đứa nhỏ vẫn rất tức giận, vẫn không để ý tới Tần Lãng, không cho Tần Lãng ôm.
Tần Lãng muốn ôm bọn nhỏ, chúng lập tức vặn vẹo người.
Tân Lãng cười trong lòng, thời gian mấy đứa nhỏ tức giận rất dài, xem ra trí nhớ rất tốt
Trên mặt, hắn không cười, nghĩ đến lời đì Vương nói với bọn họ ngày hôm qua, cần phải đối xử với mấy đứa nhỏ như người lớn