Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa

Chương 345: C345: Vợ kêu to bị huyên huyên nghe thấy ánh mắt này là sao



Nói xong, Tô Thì Hàm chụp ảnh thỏ trắng trên WeChat, hỏi bên chăm sóc khách hàng vẫn còn thứ này hay không

"Chồng à! Không còn nữa, hôm nay đã bán hết rồi, chờ lần sau nhập hàng còn phải chờ đến tận nửa tháng" Tô Thi Hàm vẻ mặt bật lực ngẩng đầu nhìn Tân Lãng nói.

Khả Hinh giống như là hiểu được lời cha mẹ nói vậy cho nên 'Oa Oa Oa' khóc càng lớn tiếng.

Nghe con gái khóc đến khàn giọng như vậy, Tân Lãng đau lòng. Hắn võ nhẹ Khả Hinh đang ở trong ngực, ôn nhu trấn an nói: "Khả Hinh không khóc nha! Baba làm búp bê biết bò giống thỏ con y như đúc cho con có được không?”

Nhóc con vẫn là khóc từng tiếng thút thít, nhưng mà sau khi được Tân Lãng trấn an một phen, tiếng khóc có hơi hạ thấp một chút. Nhóc con ủy khuất quay đầu nhìn về phía Huyên Huyên đang gặm thỏ con, gặm rất vui vẻ.

Tô Thi Hàm hỏi Tân Lãng biết làm loại búp bê biết bò này sao?

"Cũng có thể” Tân Lãng nói.

"Muốn làm giống nhau như đúc thì có chút khó khăn nha. Nhưng mà, em có thể vẽ con búp bê thỏ con này ra giấy, sau đó chúng ta làm một bản mẫu. Tiếp đó cắt bản mẫu này ra, rồi tiến hành cắt may. Sau khi làm xong bọc lại, tiếp đó nhét bông vào, chắc hẳn là có thể làm ra một cái giống như đúc” Tô Thi Hàm nói.

"Cũng được! Trước tiên để anh xem một chút video cách làm búp bê bò, xem thử coi cần nguyên vật liệu gì cần mua sẽ ghi lại, ngày mai sẽ ra bên ngoài mua về” Tần Lãng nói

"Để em mua trên mạng đi! Đi ra ngoài mua còn chưa chắc là ở một chỗ sẽ mua đủ, hơn nữa cũng không biết là phải mua ở đâu”

"Được."

Tân Lãng trước tiên ôm Khả Hinh trở về phòng ngủ chính, để cô bé không thấy Huyên Huyên đang chơi với thỏ con. Như vậy thì có thể dời đi lực chú ý của cô bé, vậy thì dễ dỗ dành hơn nhiều.

Tô Thi Hàm đẩy cửa đi vào nói với Tăn Lãng, cô tìm được trên mạng một cửa hàng có thế làm búp bê bò thủ công, hơn nữa còn có video hướng dẫn.


Vừa nói, Tô Thi Hàm vừa đưa điện thoại cho Tân Lãng xem.

Tần Lãng gật gật đầu đáp: "Được! Rất giống búp bê bò thỏ trắng của chúng ta, em chụp ảnh một con thỏ trắng cùng với kích thước đại khái của thỏ nhỏ cho người bán, để cho họ chuẩn bị nguyên vật liệu rồi ngày mai giao hàng cho chúng ta.

“Được” Tô Thi Hàm chạy về phòng khách, cầm thước da đo kích thước thỏ nhỏ màu hồng Vũ Đồng đang chơi.

Thỏ trắng trong tay Huyên Huyên làm thế nào cũng không dụ nhóc con lấy ra được, vừa động đến thỏ trắng nhỏ của nhóc thì nhóc con sẽ la lên.

Dĩ nhiên là đồ vật được cướp vào tay thì không muốn bị cướp đi mất.

Tô Thi Hàm cũng rất bất đắc dĩ.

Lúc trước ở nhà Tân Lãng, trong tiệc sinh nhật lần thứ hai mươi của cô. Các thân thích nhà Tân Lãng tới chơi, có dẫn theo bạn nhỏ ngõi ghế lắc tự động của Huyện Huyên, nhóc con lập tức oa oa khóc.

Lúc đó cô đã nói với Huyên Huyên phải chia sẻ với các bạn nhỏ, mẹ cô còn nói với cô là Huyên Huyên còn nhỏ, cho nên không biết việc chia sẻ đồ chơi là chuyện bình thường, cũng không cần ép buộc nhóc con.

Hiện tại, Huyên Huyên bắt đầu cướp đồ chơi của em gái, hơn nữa sau khi đoạt được đến tay thì không chịu trả lại cho em gái chơi nữa.

Đây là ý thức sở hữu càng ngày càng mạnh nha.

Hơn nữa còn không thể cướp lại được từ trong tay nhóc.

Cô nghĩ, chờ Huyên Huyên lớn thêm một chút, hiểu chuyện hẳn là tốt rồi

Bởi vì không có thỏ nhỏ, trong khoảng thời gian này chỉ có thể để cho Huyên Huyên cùng Khả Hinh tách ra chơi. Nếu không, hai nhóc con ở cùng một chỗ, lại là một phen khóc nháo.


Tuy vậy, Huyên Huyên đối với thứ mà nhóc cướp. được nhớ tất sâu, buổi tối nhóc con còn phải ôm ngủ thì mới chịu ngoan ngoãn.

Khả Hinh là do Tân Lãng dỗ ngủ trước, sau đó lại để Tô Thi Hàm mang Huyên Huyên vào phòng dỗ ngủ sau.

Sau khi đem ba nhóc con đều dỗ ngủ, Tô Thi Hàm mệt đến cái eo có chút đau đớn mà ngã xuống giường.

Tần Lãng chú ý tới động tác xoa eo của Tô Thi Hàm, nói: "Vợ à! Để anh xoa bóp eo cho em một chút nhé."

“Được” Tô Thi Hàm nằm sấp trên giường, bảo Tần Lãng xoa bóp cho cô.

Trước đây bệnh đau thắt lưng sau khi sinh con đã chữa khỏi, nhưng bây giờ phần eo lại có chút đau nhức, có lẽ là do ôm theo em bé nên mệt mỏi.

Ba nhóc con tới bây giờ đã rất lớn, quả thật lớn rất nhanh. Mỗi ngày có thể nói là không giống nhau, Vũ Đồng cùng Khả Hinh hiện tại thì răng cũng đã mọc ra một cái.

Hai nhóc con này còn đặc biệt ưa thích cái răng nhỏ xinh xắn của mấy nhóc.

Cân nặng và chiều cao cũng tăng lên rất nhanh.

Đặc biệt là Huyên Huyên, phát triển nhanh hơn cả, hiện tại cậu nhóc đã nặng hơn 10kg.

Hơn nữa, nếu Huyên Huyện khóc, ngồi ôm dỗ dành nhóc con sẽ không chịu. Bắt buộc phải đứng ôm, còn phải vừa ôm vừa đi lại dỗ thì nhóc mới chịu nín.

Có đôi khi ở nhà dỗ cũng không được, còn phải ôm ra bên ngoài dỗ mới xong.


"Bên trái một chút! Đúng, ở nơi đó.”

"A.." Tân Lãng vừa vặn ấn tới chỗ Tô Thi Hàm đau, xoa xoa xuống, trực tiếp chạm vào chỗ đau khiến Tô Thi Hàm kêu lên.

"Vợ à! Nơi này rất đau sao, vậy phải cho thêm chút đầu hoa hồng xoa một cái. Anh xoa thêm vài lần sẽ không đau nữa, em đợi một lát đế anh đi lấy đầu hoa hồng” Nói xong, Tần Lãng mở tủ đầu giường ra, từ trong ngăn kéo lấy ra một lọ đầu hoa hồng.

Đổ một ít lên trên tay, sau đó Tân Lãng bắt đầu xoa xoa cho Tô Thi Hàm.

Bởi vì đây là đâu đến xương cốt, nếu như không dùng sức xoa, đầu hoa hồng không thấm vào được xương cốt bên trong, như vậy sẽ không có tác dụng thư giãn gân cốt.

Cho nên Tân Lãng dùng lực tay rất lớn, nhưng cũng không phải quá mạnh, chỉ là vừa đủ mà thôi.

Nếu nơi đó không đau, sử dụng lực tay thế này để xoa là rất thoải mái, rất có cảm giác thư giãn.

Nhưng do là nơi đó bị đau, dùng sức tay thế này xoa sẽ trực tiếp khiến Tô Thi Hàm phải bị đau đến kêu la.

Cô cũng không muốn la lên, nhưng nó thực sự đau đớn.

La lên như vậy thì thoải mái hơn một chút.

Cơn đau lan ra đến nỗi cả người cô căng cứng, còn muốn chạy trốn khỏi Tân Lãng, không muốn để anh xoa nữa, thật sự là quá đau đón.

"Vợ à! Gáng nhịn một chút sẽ tốt hơn."

Hơn hai mươi giây sau, Tân Lãng mới ngừng lại. Lúc này Tô Thi Hàm thở ra một hơi, mềm nhũn năm sấp trên giường, chỗ đau đớn ở thắt lưng lúc này có cảm giác rất nóng và ấm áp.

"Thế nào rồi? Em có cảm thấy gì không? Tân Lãng hỏi.


"Ừm Có chút nóng, nhưng mà đã tốt, có thể chịu được."

"Cái này là tốt rồi, có cảm giác ấm áp là tốt rồi, bình thường sẽ kéo dài hơn mười phút. Em cứ năm sấp rên giường nghỉ ngơi một lúc đi, anh phải đi rửa tay” Tần Lãng đi rửa tay ở chỗ bồn rửa mặt, sau đó trở về đắp khăn mặt lên chỗ đau cho Tô Thi, sau đó thì lại đắp chăn cho cô.

Đắp khăn mặt chủ yếu là tránh chăn bị dinh đầu hoa hồng. Nếu không, chăn dính đầu hoa hồng rồi bị dính lên mặt hoặc là vào mắt một chút thôi thì sẽ bị nóng đến phát bực.

Sau khi đắp chăn cho Tô Thi Hàm, Tần Lãng theo bản năng liếc mắt nhìn ba tên tiểu bảo bối đang nằm ở bên cạnh trong nôi.

Sau đó, hắn ngạc nhiên!

Bởi vì hẳn nhìn thấy Huyên Huyên đang nhìn về phía hẳn. Sau đó cho Tân Lãng một ánh mắt giống như là đang nói 'con hiểu mà, sau đó thì ngoan ngoãn nhắm mắt lại, ngủ.

Trong lòng Tần Lãng khẽ nói: Cái gì thế này....

Ánh mắt của thằng nhóc kia là sao vậy???

Nó nghĩ rằng baba của mình vừa làm một điều gì xấu sao??

“Con thức dậy sao?" Tô Thi Hàm thấy Tần Lãng không nhúc nhích, còn đang nhìn bọn nhỏ, cho nên cô khẽ hỏi.

"Không có” Tân Lãng thu hồi tăm mắt, nhìn về phía hai cô con gái, hai đứa đang ngủ rất ngoan.

Hắn vốn định đi tâm rửa, nhưng thấy trên sàn nhà có chút bụi băm, nghĩ đến hôm nay mình còn chưa lau nhà. Cho nên hắn vào phòng vệ sinh lấy cây lau nhà, tiếp đó bắt đầu lau trong phòng.

"Chồng ơi! Anh đang làm gì vậy?" Tô Thi Hàm.

quay đầu nhìn Tân Lãng, sau đó nhìn thấy Tân Lãng đã cầm cây lau nhà đến gần bên giường.

Mắt thấy Tân Lãng muốn thả cây lau nhà dưới dầm giường, cô vôi vàng hô lên: "A!! Chồng ơi...



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.