“Phụt! Tiêu Tiêu à, cậu nằm mơ cái gì đấy, nếu như Tân Lãng có khả năng nghịch thiên như vậy thì nhà bọn mình đã giàu từ lâu rồi!" Tô Thi Hàm cười nói.
"Đùa tí thôi mà, được rồi! Mình hiểu ý của các cậu. rồi, mình sẽ để ý giúp, được chứ. Vậy bây giờ mình gọi điện thoại hỏi người ta đây, thực ra mình thấy chuyện này chắc cũng nhanh thôi vì không giống với lần trước."
Tô Thi Hàm nghỉ hoặc hỏi: “Sao lại không giống với lần trước vậy? Bọn mình vẫn không mua xe mới mà."
"Mình biết là không mua xe mới, nhưng mà lần này các cậu mua xe 7 chỗ, hơn nữa còn là Mercedes. Vốn đĩ Mercedes không phải là loại xe đại chúng cộng thêm người dùng loại 7 chỗ này cũng không phổ biến cho lâm, giá cả cũng không thấp. Cho nên có thể sẽ còn hàng tồn kho 1, 2 năm, chỉ cần không mua kiểu đáng mới năm nay thì không có vấn đề gì cả."
Nghe lời giải thích của Lâm Tiêu, cuối cùng Tô Thi Hàm cũng yên tâm hơn nhiều vẽ chuyện mua xe này rồi.
Lâm Tiêu phải gọi điện thoại cho bên đại lý ô tô thế nên Tô Thi Hàm trở về phòng khách.
Cô vừa mới đi tới hành lang đã nghe thấy tiếng nói đầy kích động của Phương Nhã Nhàn: “Ái chà chà, Huyện Huyên của chúng ta biết bò rồi này!"
- Tô Thi Hàm vừa mới nghe thấy câu này lập tức phấn khích chạy tới phòng khách, cô không muốn bỏ lỡ lần đầu tiên thấy con trai mình bò.
“Huyên Huyên biết bò rồi sao?" Tô Thi Hàm mừng rỡ nhoài người lên vai Tần Lãng, hưng phấn hỏi anh.
Tần Lãng đưa tay ra rồi nói: "Em tự nhìn đi”
“Huyên Huyên, qua đây với baba nào”
Lúc này bé con được bà ngoại bế sang một bên nghe thấy giọng của Tăn Lãng thì lập tức cười vui vẻ, đôi tay nhỏ chống xuống dưới đất, hai chân đạp không ngừng ra phía sau giống như đang bơi, cơ thể dần dân. di chuyển về phía trước.
“Em xem, chẳng phải bé con biết bò rồi sao” Tân Lãng nói.
“Thực ra thì tối hôm đó bé con đã biết bò rồi, lúc đó chỉ có anh nhìn thấy thôi. Sau đó có lẽ do anh kích động quá thế nên khiến con bị dọa sợ, cộng thêm mọi người lại cứ nhìn chằm chằm thẳng bé thế nên nó mới không dám thể hiện”
“Tối hôm đó thẳng nhóc cũng bò về phía anh giống như lúc nãy”
Tết trung thu lần trước Tân Lãng nói rằng Huyên Huyên biết bò rồi, nhưng mà lúc đó chỉ có một mình Tân Lãng nhìn thấy. Sau đó mọi người lại tập cho Huyên Huyên bò nhưng thẳng bé không chịu động đậy nữa.
Tô Thi Hàm vui vẻ ôm lấy con trai sau đó nói với bé con: “Nếu nói như vậy thì rất nhiều ngày trước Huyên Huyên nhà chúng ta đã biết bò rồi đúng không? Huyện Huyên giỏi quá nha!"
Nhận được lời khen của mẹ Huyên Huyên cười lên rất vui vẻ.
Dì Trần ở bên cạnh thấy mọi người vui vẻ như vậy, có mấy lần muốn nói nhưng lại thôi.
Vương Nghị để ý thấy vậy bèn hỏi: “Chị Trần, chị làm sao vậy?"
Thấy Tần Lãng và Tô Thi Hàm đều nhìn qua, chị Trần có hơi ngại ngùng nói: “Không có gì đâu, chỉ là cậu Tần cô Tân thực ra tôi muốn nói là cái này không phải là Huyên Huyên biết bò đâu”
"Không phải bò sao?” Tô Thi Hàm nghỉ hoặc hỏi.
Dì Trần gật gật đầu nói: “Ừm, nếu nói chính xác thì bây giờ Huyên Huyên đang ở trong giai đoạn “bò biệt kích, trước khi chúng biết bò đều sẽ trải qua giai đoạn này, đây cũng chính là quá trình bắt buộc trước khi trẻ học bò.”
“Thông thường trước khi trẻ biết bò bằng 4 chỉ thì sẽ nằm sấp và dùng cơ thể đẩy người về phía trước, thế nên đây không được coi là bò mà chỉ có thể được coi là "bò biệt kích", nhưng mà nếu như đã tới giai đoạn này thì không lâu sau trẻ sẽ biết bò”
Dì Trần nói như vậy khiến mọi người đều hiểu ra.
Nếu như bò thì cơ thể của bé sẽ ở trên không và dùng hai tay và đầu gối chống xuống đất rồi bò về phía trước, còn cơ thể vẫn còn nằm sấp xuống đất rồi đẩy người về phía trước thì được gọi là "bò biệt kích”.
Chính là ý này.
Biết được vừa nãy mọi người quá hưng phấn rồi, mà thực ra Huyên Huyên mới chỉ biết “bò biệt kích” thôi chứ chưa thực sự biết bò, nhưng mà cho dù có như vậy thì mọi người vẫn hết sức vui mừng bởi vì bé con lại học được một kĩ năng mới rồi.
Tô Thi Hàm còn an ủi bé con: “Không sao đâu Huyện Huyên, mặc dù Huyên Huyên của chúng ta vẫn chưa thực sự biết bò nhưng mà đây là bước đầu tiên để học bò, mama tin con sẽ biết bò nhanh thôi, đúng không?”
Dì Trần ở bên cạnh nói: "Đúng vậy! Sau khi bé con bắt đầu biết “bò biệt kích” thì chúng ta có thể cho bé con luyện tập các bài tập hỗ trợ cho việc bò, như vậy thì chứng có thể học bò nhanh hơn”
Nghe dì Trần nói như vậy, trong phút chốc Tần Lãng và Tô Thi Hàm lập tức lên tỉnh thần, bèn đặt bé con lên trên tấm thảm. Tiếp đó bản thân cũng tự nằm bò trên thảm, Thi Hàm lấy đõ chơi ra thu hút sự chú ý của bọn nhỏ, sau đó cô bắt đầu dùng con thỏ con để “thị phạm” cho chúng xem.
“Huyên Huyên, Vũ Đồng, Khả Hinh!!! các con mau nhìn thỏ con nè, thỏ con đang bò đấy! Các bé con mau cố gắng học bò nào, sau này thi chạy củng với thỏ con được không?”
Tô Thi Hàm bắt lấy thỏ con rồi di chuyển chầm chậm bò về phía trước, ánh mắt ba đứa nhỏ cứ nhìn theo cô, Huyên Huyên động đậy đầu tiên, cơ thể nhỏ bé bắt đầu di chuyển về phía trước.
Mặc dù Vũ Đồng và Khả Hinh vẫn còn năm nguyên tại chỗ nhưng mà hai đứa nhỏ cũng hiểu ý của người lớn, thế nên đôi chân đôi tay nhỏ bé cố gắng không ngừng, thử di chuyển về phía trước giống như anh trai.
Khả Hinh nhìn thấy mẹ càng ngày càng cách xa mình, thế nên bé con có hơi nóng nảy. Cô nhóc chống hai tay xuống dưới tấm thảm, đột nhiên dùng lực thật mạnh chống một nửa người lên tạo thành tư thế quỳ.
Tân Lãng ở phía sau nhìn thấy cảnh này thì kích động không thôi, nhưng mà đồng thời anh cũng di chuyển tới bên cạnh Khả Hinh, lo lắng lực tay của bé con không đủ lát nữa sẽ bị ngã.
Quả nhiên vì lực tay của Khả Hinh còn quá yếu, không đủ chống cả cơ thể, thế nên mới chống dậy được có mấy giây lại đột nhiên ngã xuống. Cũng may là Tân Lãng luôn ở bên cạnh con gái, hắn đưa tay ra đỡ lấy con bé và ôm vào trong lòng.
Có lẽ đứa nhỏ bị giật mình thế nên vừa mới được ôm vào lòng đã khóc oa oa lên, Tô Thi Hàm ở phía trước lập tức quay đầu lại rồi hỏi: “Sao vậy? Sao Khả Hinh lại khóc vậy?”
Phương Nhã Nhàn chứng kiến toàn bộ quá trình, bà mỉm cười nói: “Bé con tự dọa mình sợ rồi, vừa nãy nhìn thấy con và Huyên Huyên bò về phía trước, thế nên Khả Hinh cũng di chuyển về phía trước được một chút, có lẽ là bé con quá nóng lòng thế nên chống hai tay lên trên thảm sau đó chống cả người dậy. Kết quả tay không đủ lực mà bị ngã xuống, may mà Tân Lãng vẫn ở bên cạnh đỡ được Khả Hinh, nhưng mà có lẽ còn bé bị dọa sợ rồi”
Tô Thi Hàm nghe được vậy trong phút chốc cũng bật cười.
Các bé con đáng yêu quá đi mất, như vậy cũng có thể bị dọa sợ, quả thực là quá đễ thương rồi.
Tân Lãng ôm lấy con gái một tay nhẹ nhàng vỗ sau lưng bé con, sau đó dịu dàng nói: “Khả Hinh không cần sợ, có baba ở đây rồi, baba sẽ bảo vệ Khả Hinh, Khả Hinh sẽ không bị ngã đâu nha”
Khả Hinh nằm trong lòng baba một lát, cảm xúc cũng dần dần hồi phục lại. Sau đó cúi đầu nhìn thấy anh chị mình đã có thể di chuyển được rồi, bé con không thể đợi được nữa, cơ thể cứ tuột xuống như thể muốn quay về tấm thảm dưới sàn.
Tần Lãng nhìn thấy vậy bèn đặt bé con xuống dưới thảm, lúc này Khả Hinh đã biết “bò biệt kích” rồi.
Bởi vì Huyên Huyên học được trước thế nên bây giờ đã có chút thành tựu, cậu nhóc làm gương cho các em mà xông về phía trước. Khả Hinh bị rớt phía sau Huyên Huyên một chút nhưng mà con bé cũng đã bò cách vị trí ban đầu được hơn nửa mét rồi.