*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Triệu Lộ Lộ càng nghĩ càng thấy hối hận, nếu như ban đầu cô ta không chia tay với Tân Lãng thì tất cả những gì Tô Thi Hàm được hưởng hiện giờ, đã là của cô ta rồi...
Đáng tiếc, trên thế giới này không có cái từ nếu như.
Hội chợ triển lãm điêu khắc lần này rất thành công, vì Tăn Lãng đã mua được khối gỗ mình muốn trong buổi đấu giá. Cho nên ngày hôm sau hắn chỉ tới xem qua một chút, rồi sau đó tới tham quan viện bảo tàng điêu khắc cùng Khang Hòa Bình.
Trong viện bảo tàng điêu khắc gỗ có rất nhiều tác phẩm xuất sắc, nhưng Tân Lãng cảm thấy nếu tác phẩm “Tam anh chiến Lữ Bổ' mình sắp hoàn thành được đặt ở đây, có lẽ cũng chiếm được một chỗ đứng
Buổi chiều, Tân Lãng đưa cả nhà đi tham quan các địa điểm du lịch nổi tiếng của thành phố Đông Dương, sau đó khoảng hơn 5:00 thì bắt đầu xuất phát quay về Thượng Hải.
...
Thứ hai, ngày 8 tháng 11.
Bởi vì tối hôm qua gia đình Tân Lãng về tới nhà đã hơn 11:00 đêm rồi, cho nên hôm nay mọi người đều dậy khá muộn.
Buổi sáng, bà Tần gọi video cho Tân Lãng hỏi hắn lần này tới thành phố Đông Dương chơi thế nào.
Tối qua khi về đến nhà, Tần Lãng và Tô Thi Hàm đã gửi tin nhắn báo bình an tới cha mẹ hai bên. Con cái ở xa cha mẹ lo lắng, mặc dù không ở cùng cha mẹ nhưng bình thường cha mẹ vẫn luôn quan tâm đ ến gia đình Tân Lãng.
Phương Nhã Nhàn ngủ khá muộn nên tối hôm qua đã gọi điện thoại tới hỏi thăm rồi
Tối qua ông bà Tân đã gửi tin nhắn tới, nói là sáng mai sẽ nói chuyện sau.
Sau khi video được kết nối, đập vào mắt bà Tân là một khuôn mặt phóng to đang nhìn vào ống kính và toét miệng cười, để lộ ra 5 chiếc răng nhỏ mới mọc.
Bà Tần lập tức cảm thấy trái tim mình được lấp đầy, trong vô thức nhoẻn miệng cười, bà nói: "Khả Hinh, cháu đang khoe cho bà xem răng mới mọc hả?”
“À... nội!” Khả Hinh nhìn vào điện thoại kêu lên.
“Ái chà! Cháu gái nhà ta thật ngoan, tiếng “bà nội” này nghe thật êm tai nha!"
Gần đây, dưới sự dạy dỗ hết lòng của Tần Lãng và Tô Thi Hàm, mấy đứa nhỏ đã có thể gọi được gần hết mọi người trong nhà rồi.
Ông bà nội thì nói rất lưu loát, ông bà ngoại khó hơn một chút, nên bọn nhỏ tự đổi thành ông bà. Mặc dù nghe có hơi kỳ lạ thế nhưng Phương Nhã Nhàn và Tô Vĩnh Thắng vẫn cực kỳ vi vẻ.
“Khả Hinh, cháu đưa điện thoại cho cha được không? Điện thoại nặng lầm, cháu không căm được đâu. Hơn nữa cháu cầm điện thoại thì bà nội sẽ không thể nhìn thấy anh và chị cháu.”
Vừa nãy Tần Lãng đặt điện thoại ở trên sofa, lúc bà Tân gọi video tới, Tân Lãng còn chưa kịp cầm thì Khả Hinh đã nắm điện thoại trong tay rồi.
Con bé cầm rất chặt, Tân Lãng muốn lấy lại nhưng cô bé không đưa, không còn cách nào khác Tân Lãng đành phải giúp con bé ấn nút nghe, thế nên mới có một màn vừa rồi.
Khả Hinh nghe thấy giọng nói của bà Tân thì ngẩng đầu lên nhìn cha mình đầy vé tò mò.
Hiện tại mấy bé cưng đã được gần 7 tháng tuổi rồi, cả ba đứa nhỏ đều rất thông minh. Bất kể là biết bò hay biết nói thì đu sớm hơn những bạn nhỏ đồng trang lứa một chút, nhưng dù vậy thì các nhóc con cũng rất khó để hiểu được hết lời nói của người lớn.
Nhưng chúng rất thích “nghiên cứu”, từ lúc bắt đầu biết sử dụng ngôn ngữ để biểu đạt thì mấy đứa nhỏ càng thích nghe người lớn nói chuyện hơn, bởi vì chúng có thể học được rất nhiều thứ từ đó.
Mỗi khi Tân Lãng và Tô Thi Hàm hoặc là các dì trong nhà nói chuyện với chúng, ba đứa nhỏ đều vô cùng chăm chú nhìn người lớn. Chúng đang cố gắng lí giải lời người lớn nói, nhưng mà cảnh này ở trong mắt người lớn thì lại cực kỳ đáng yêu!
Tần Lãng bị đôi mắt đen láy to tròn của con gái nhỏ nhìn chẩm chẩm thì lòng mềm nhũn ngay lập tức.
Hắn biết Khả Hinh không hiểu lời nói vừa rồi của mẹ mình, thế nên đưa tay ra khẽ giật điện thoại trong tay con bé, sau đó đưa tay chỉ về phía anh chị của Khả Hinh.
“Khả Hinh à! Anh chị cũng muốn nói chuyện với bà nội nha. Con đưa điện thoại cho baba, để baba giúp con cầm thì cả ba đứa mới có thể cùng nói chuyện với bà nội.”
Dường như Khả Hinh cũng hiểu được một chút, lần này Tần Lãng cầm điện thoại đi thì cô bé cũng buông tay ra.
Tần Lãng đặt điện thoại xa hơn một chút, rồi để cả ba đứa nhỏ trong lòng, như vậy thì cả ba đều lọt vào ống kính.
Trong phút chốc một đứa nhỏ đáng yêu biến thành ba đứa, ánh mắt bà Tân lại càng dịu dàng như nước.
“Huyện Huyên, Vũ Đồng, Khả Hinh ơi, hai ngày nay các cháu đi chơi có vui không hả?”
“Cha mẹ dẫn các cháu đi thăm quan các thắng cảnh đúng không?”
“Bà nội biết các cháu còn mặc đồ thái từ và công chúa, còn chụp ảnh trên ghế rồng nữa đấy nha”
“Còn có Huyên Huyên nhà chúng ta có thể diễn vai khách mời trong một bộ phim nữa, các cháu của bà giỏi quá nha!”
Bà Tân vô cùng thích ba đứa cháu của mình, tự nói một mình cũng có thể nói cả nửa ngày. Huống chỉ cả ba đứa nhỏ còn liên tục trả lời bà.
Lúc này mấy đứa nhỏ vừa mới bập bẹ học nói thế nên chỉ có thể nói được một vài từ đơn giản, nhưng chúng đều rất muốn được nói chuyện.
Lúc người lớn nói chuyện với chúng, cả ba đứa nhỏ đều sẽ trả lời với họ.
Ba đứa nhỏ đáng yêu nghe thấy giọng nói của bà nội ở trong điện thoại thì cứ tranh nhau "i i a a”, có lúc sẽ bập bẹ nói ra một chữ nhưng mà rất khó để nghe ra rốt cuộc là chúng đang nói cái gì.
Nói chuyện với trẻ nhỏ thì không thể coi là cuộc nói chuyện bình thường được, nhưng người lớn vẫn luôn thích thú khi nhìn thấy mấy đứa nhỏ đáng yêu nói chuyện với mình. Điều này đôi khi còn thú vị hơn cả nói chuyện với người khác.
Sau khi nói chuyện với ba đứa nhỏ một lúc, ông Tần cũng hỏi đến thu hoạch của Tân Lãng ở hội chợ triển lãm điêu khắc lần này.