Người phụ trách cửa hàng trực tuyển vội nghĩ có nên trực tiếp đến cửa hàng để đặt hàng hay không. Kết quả vừa gọi điện thoại đến cửa hàng, trong cửa hàng âm thanh đang rất ồn ào, bên kia nói được một hai câu thì đã cúp máy. Đại khái nói là trong tiệm đột nhiên có rất nhiều khách hàng kéo tới, đang tranh nhau mua tác phẩm điêu khắc gỗ.
Sau buổi đấu giá, hai vị viện trưởng thắng lợi trở về, trên gương mặt hai người luôn nở nụ cười tươi rói.
Phạm Văn Hoa vỗ vai Tăn Lãng nói: “Tiểu Tần, hôm nay ít nhiều gì cũng cảm ơn cháu đã tới đây, nếu không chúng ta chịu thiệt vì mấy món đồ đồng đó rồi.”
Lê Hòa Thái nói: "Không chỉ cái này, những cái khác cũng là nhờ ánh mắt của Tăn Lãng tốt. Nhanh chóng kêu chúng ta ra giá, như vậy chúng ta mới có thể thật sự thuận lợi chiến thẳng.”
"Tần Lãng, cháu đúng là có thiên phú về giám định bảo vật. Chú hiếm thấy người nào giống như cháu, nhìn thoáng qua cũng có thể thấy được chỉ tiết ẩn chứa dấu vết lịch sử trong đó. Cháu thật sự không có ý định gia nhập viện bảo tàng hay sao? Với khả năng của cháu hắn là có thể trực tiếp chiếm một vị trí rong đó. Ước tính trong vòng hai năm, cháu sẽ có thể ngang hàng với lão Phạm:Lê Hòa Thái đã nghe Phạm Văn Hoa nói Tần Lãng từ chối ông ấy, nhìn thấy năng lực của Tần Lãng ngày hôm nay, ông không khỏi muốn thuyết phục Tần Lãng một lần nữa”
Tần Lãng nói: “Cám ơn lòng tốt của hai vị viện trưởng, nhưng cháu đã hạ quyết tâm rồi”
Phạm Văn Hoa khẽ thở dài nói: “Thôi quên đi, chú sẽ không ép buộc cháu, cháu còn nhỏ vẫn còn một chặng đường dài phía trước. Giám định đồ cổ chỉ là một trong vô số tài năng của cháu, tương lai của cháu nhất định sẽ rộng mở hơn, viện bảo tàng không nên hạn chế sự phát triển của cháu."
"Tần Lãng, chú vẫn nói như vậy, chú tôn trọng lựa chọn của cháu. Nhưng một ngày nào đó cháu quá mệt mỏi và muốn ổn định cuộc sống, cánh cửa của viện bảo tàng của chúng ta sẽ luôn rộng mở cho cháu.”
Cả ba người họ đến bên ngoài phòng nghỉ. Tài xế của Phạm Văn Hoa cầm trong tay một hộp quà tỉnh tế bước vào.
Phạm Văn Hoa nhận lấy hộp quà đặt trước mặt Tần Lãng.
“Tần Lãng, hôm nay nhờ có cháu mà chúng ta mới thuận lợi lấy lại những món cổ vật thuộc về đất nước của chúng ta. Đây là món quà nhỏ của viện bảo tàng chúng ta đã chuẩn bị cho cháu.”
Tần Lãng nói: "Viện trưởng không căn khách khí như vậy. Là một người con của đất nước, cháu cũng không muốn những cổ vật của đất nước chúng ta bị lưu lạc ra bên ngoài.”
"Chú biết, cháu là một người yêu nước. Nhưng món quà này chỉ là một chút tâm ý nhỏ của viện bảo tàng chúng ta. Lần trước khi chú đến nhà cháu, chú đã nghĩ ngay đến nó. Cháu hãy mở nó ra xem, chú tin chắc rằng sau khi mở ra xem cháu sẽ thích nó đấy!” Phạm Văn Hoa nói.
Tần Lãng mở hộp quà trước mặt ra, bên trong có ba cái hộp nhỏ. Hắn tiếp tục mở ba cái hộp ra, mỗi hộp bên trong đều có một mặt dây chuyền hình con trâu nhỏ bằng vàng.
Hơn nữa, ba con trâu điều có điểm đặc sắc riêng. Con trâu ở hộp thứ nhất ôm một thỏi vàng siêu lớn trong ngực, trên người cũng được điêu khắc hoa văn đồng tiền.
Con trâu ở hộp thứ hai ngậm trong miệng một quả hồng, sau lưng có một cái rổ nhỏ đựng đầy quả hồng.
Hộp thứ ba là một con trâu rất oai hùng. Trên thân mặc áo giáp, trông nó giống như một con thần thú thời viễn cổ vậy.
Phạm Văn Hoa ở bên cạnh giới thiệu: "Đây là sản phẩm hợp tác năm nay giữa Viện bảo tàng Quốc gia và công ty Vàng Bạc Đá Quý Trung Quốc. Phong cách thiết kế của mỗi con trâu đều có nguồn gốc, ba món này đều dựa theo đồ cổ do chúng tôi sưu tâm mà thiết kế ra nó đó:
“Lần trước đến nhà cháu, nhìn thấy ba nhóc con siêu đáng yêu của cháu, chú liền nghĩ món quà này chắc hẳn rất hợp với cháu vì ba nhóc con của cháu đều sinh ra vào năm con Trâu."
Món quà này là quả thực chạm tới đáy lòng của Tân Lãng. Mà đây còn là lễ vật tặng bọn nhỏ, ý tưởng lại mới như vậy. Hắn làm sao có thể không nhận đây.
“Cảm ơn ông Phạm, vậy cháu sẽ nhận món quà này!"
Ba người họ đợi một lúc, cuộc phỏng vấn ngắn cuối cùng kết thúc, họ cùng nhau đi ra ngoài.
Lê Hòa Thái vừa rồi vẫn luôn nói chuyện với Tần Lãng, đây là lần đầu tiên ông nói chuyện với một người trẻ tuổi mà kiến thức của hẳn hoàn toàn ngoài sức tưởng tượng của ông. Khi nói chuyện với Tần Lãng, ông thậm chí còn cảm thấy mình giống như sinh viên đến để nghe giảng dạy vậy.
“Tần Lãng! Như vậy đi, bây giờ trời cũng gần tối rồi, chúng ta cùng nhau đi ăn cơm tối đi, vừa ăn vừa tiếp tục chủ đề vừa rồi." Lê Hòa Thái hưng phấn nói.
Tần Lãng có chút khó xử, Phạm Văn Hoa bên cạnh cười nói: "Lão Lê à, bản thân ông là một người tham công tiếc việc, không thể nghĩ người khác cũng giống như ông chứ!"
"Hôm nay là ngày 31. Ngày mai là năm mới rồi, lăn này cháu Tăn đưa gia đình đến Tam Á nghĩ lễ ăn tết. Hôm nay là ngày quan trọng như vậy, cả nhà cùng nhau đón năm mới còn quan trọng hơn!"
“Tôi biết ông đánh giá cao tài năng của cháu Tần, nhưng về sau vẫn còn cơ hội để tán gẫu nói chuyện Vào ngày trọng đại như hôm nay, chúng ta hai người già không nên quấy rầy gia đình người ta sum họp chứ."
Lê Hòa Thái cười gật đầu nói: "Vâng, vâng, hôm nay đêm giao thừa đúng là dịp trọng đại. Tôi vừa trò chuyện vui vẻ với cháu Tân đến nỗi quên mất chuyện đó.”
“Cháu Tần, cháu làm tốt lắm. Cháu còn trẻ đã có năng lực, còn lượng kiến thức khổng lồ mà người khác không ngờ tới. Không nghĩ rằng cháu lại là một người đàn ông tốt, biết quan tâm đ ến gia đình. Cháu làm chú không thể không khâm phục nha!"
"Vậy thì chúng ta hôm nào sẽ tiếp tục chủ đề vừa rồi nhé. Chú cùng lão Phạm sẽ đưa cháu về để cháu cùng gia đình đón giao thừa. Trên đường chúng ta còn có thể nói chuyên thêm một lát."