Đồng Ngọc Trâm nằm trên ghế dài ở bãi biển. Trước mắt cô là một bãi cát trắng trải dài quanh bờ biển. Mùi gió biển mang theo hơi thở của đại dương phả vào trong không khí.
Nắng vàng ươm như đang nhảy nhót trước mắt cô.
Tuần trăng mật của cô và Trần Khải Trung là một hòn đảo nhỏ ở Thái Bình Dương. Nơi này vẫn nguyên vẹn nét hoang sơ vì vừa mới được khai thác được vài năm.
Đồng Ngọc Trâm với tay lấy quả dừa ở trên bàn, cô khẽ nhíu mày.
Đau eo quá.
Rốt cuộc chị cả đã lừa cô vào bẫy. Giờ cô có ngốc đến mấy cũng biết mình ngu ngốc rơi vào tròng của chị cả.
Sáng hôm qua sau khi đích thân thử nghiệm việc Trần Khải Trung có thích đàn ông hay không thì kết cục của Đồng Ngọc Trâm là nằm bẹp trên giường đến tối.
Cơ thể cô đau nhức rã rời đến mức không thể xuống giường.
Hôm nay là ngày xuất phát đi nghỉ tuần trăng mật. Mới sáu giờ sáng mà cô đã bị Trần Khải Trung đánh thức.
Đồng Ngọc Trâm quấn mình trong chăn vẫn còn đang mê man ngủ mệt mệt thì thấy trên mặt mình có cái gì đó cứ chạm vào. Cô phụng phịu muốn đuổi nó đi nhưng không muốn mở mắt dậy. Hình như là con mèo cô nuôi đang muốn đùa cho cô tỉnh dậy.
Đồng Ngọc Trâm lẩm bẩm.
“Đừng nghịch, đi tìm em út bảo nó cho mi ăn đi. Chị mệt lắm, đừng nghịch.”
Trần Khải Trung bật cười, anh vẫn tiếp tục hạ những nụ hôn vụn vặn lên trên gương mặt trắng hồng của vợ mình. Anh luồn tay vào trong chăn làm xằng làm bậy trên người cô.
“Dậy thôi. Sáng nay chúng ta phải đi hưởng tuần trăng mật ở ngoài đảo.”
“Em mà cứ lười như con mèo thế này thì máy bay không chờ đâu.”
Đồng Ngọc Trâm lập tức nổi nóng.
Anh ta còn có mặt mũi mà chê cô lười biếng, ngủ cả ngày không chịu thức dậy sao.
“Tại ai mà tôi ra nông nỗi này.”
Cả buổi sáng hôm qua mặc cho cô có khàn giọng cầu xin như thế nào anh cũng không chịu tha cho cô. Nghĩ đến cô vẫn còn cảm thấy tức cái lồng ngực.
Trần Khải Trung nghĩ lại khung cảnh hương diễm hôm qua, ánh mắt anh tối lại. Nếu không phải nhìn thấy cô khóc dữ quá thì anh còn muốn ở trên giường với cô cả ngày.
Cô vợ nhỏ của anh đã xù lông nhím lên rồi, thân là chồng anh phải xuống nước dỗ dành. Để cho vợ anh giận thì đều là lỗi của anh.
“Lỗi của anh.”
Đồng Ngọc Trâm thấy anh xuống nước nhanh như vậy thì cũng không hề hết giận. Cô thò chân từ trong chân ra đạp cho anh một cái.
“Không đi đâu hết. Anh muốn đi đâu thì cứ tự mà đi một mình.”
Chân cô còn đang run lên đây, giờ làm sao có thể xuống giường đi bộ được. Người khác nhìn vào cũng sẽ biết ngay là cô vừa bị người ta yêu thương quá mức.
Nghĩ đến những ánh nhìn soi mói của người khác cô đã cảm thấy mất mặt lắm rồi.
Trần Khải Trung lắc đầu với suy nghĩ của vợ mình. Làm gì có tuần trăng mật nào mà chồng đi một mình. Anh nhìn cô vợ đã cuộn mình trong chăn chặt như con tôm ngẫm nghĩ.
Anh đột ngột khom người lột tung chăn của cô ra rồi bế thốc cô lên. Đồng Ngọc Trâm giật mình bám vào bả vai rắn chắc của anh.
“Anh làm cái gì thế hả?”
“Mau bỏ tôi xuống, tôi đã nói là không muốn đi rồi cơ mà.”
Trần Khải Trung phớt lờ lời gào thét bên tai của vợ mình, sải bước ra khỏi phòng, nhấn thang máy lên trên tầng thượng.
“Em không muốn đi thì anh bế em đi là được.”
Anh luôn là người chồng biết nghe lời vợ đấy nha.
“Không…”
Đồng Ngọc Trâm vùng vằng, cô không muốn. Cô vẫn còn mặc nguyên bộ đồ ngủ trên người, dáng vẻ như thế này thì làm sao dám nhìn mặt người khác.
“Yên nào, có người đang nhìn.”
Đồng Ngọc Trâm hốt hoảng vùi đầu vào trong lồng ngực rộng lớn của anh, tai cô đỏ bừng lên. Cứ như là làm thế này thì người mất mặt sẽ là Trần Khải Trung chứ không phải cô.
Trực thăng chuyên dụng đã đậu sẵn trên tầng thượng của khách sạn. Trần Khải Trung dễ dàng mang được cô vợ nhỏ của mình vào trong khoang máy bay.
Máy bay lập tức cất cánh cao vút lao vào tầng mây xanh.
…
Đồng Ngọc Trâm thở dài uống một ngụm nước dừa. Sao tình cảnh của cô lại thành ra như thế này.
Đồng Thùy Trâm, chị cứ đợi đấy cho em.
Trần Khải Trung thong thả đi đến bên cạnh cô, anh lấy chiếc khăn tắm phủ lên cơ thể trắng nõn chỉ mặc một bộ áo tắm mỏng manh của cô.
Tuy ở đây ít người nhưng anh vẫn không muốn kẻ khác nhìn thấy thân hình của vợ anh. Trần Khải Trung hỏi cô gái đang thất thần.
“Em đang nghĩ gì thế?”
“Nghĩ giờ về nhà đòi đổi người thực hiện hôn ước có được không?”
Rõ ràng nhà cô có bốn chị em gái, tại sao cô lại ngu ngốc dâng mình vào miệng sói thế này.