Ở Đây Không Có Trai Ngoan Gái Hiền - Liễu Thuý Hổ

Chương 65: Món ăn Tô Châu



Ngày xưa, mẹ vì hạnh phúc của bản thân đã rời xa bố con, từ bỏ cuộc sống sung túc. Vậy mà bây giờ, tại sao con lại vì một cuộc sống sung túc mà từ bỏ hạnh phúc của bản thân, gả cho một người mà con không hề yêu thương?

Ngày hôm sau, La Mã đi làm như thường lệ.

Hàn Tô đến muộn hơn một chút, vừa vào công ty đã nhìn thấy bóng lưng cao lớn của La Mã. Lúc đi ngang qua, cô cố tình liếc nhìn cậu ấy. La Mã ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô, sững người một lúc rồi lịch sự gật đầu chào hỏi: “Chào buổi sáng, luật sư Hàn.”

Hàn Tô diễn thái độ của bậc tiền bối, qua loa mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ, trẻ thật là tốt, thức khuya cũng không bị thâm quầng mắt.

Một lúc sau, lúc đi lấy nước, Hàn Tô như chợt nhớ ra điều gì, cô dặn La Mã gửi CV cho cô để cô thêm vào danh sách liên lạc của dự án, nói dự án của Cao Bằng sắp vào nhà in lần thứ hai. Vừa hay trước đây lúc còn ở công ty luật C, cậu ấy cũng từng tham gia dự án này, lần này có thể nhập hội với tư cách là luật sư nước ngoài, học hỏi từ những góc độ khác nhau.

La Mã lập tức lịch sự bày tỏ sự hào hứng muốn học hỏi. Ngay sau đó, cậu ấy gửi CV vào email của Hàn Tô.

Hai người làm việc rất khách sáo, thậm chí để tránh mặt đối phương, buổi trưa họ đều đồng loạt gọi đồ ăn mang về, không muốn hùa theo mọi người đi ăn trưa bên ngoài. Lúc ăn cơm, Hàn Tô thầm nghĩ, hèn chi công ty cấm tình yêu công sở, họ còn chưa chính thức yêu đương, sau khi chia tay ngày nào cũng gặp mặt không khỏi cảm thấy lúng túng.

Cao Bằng nhìn thấy CV của La Mã vào buổi chiều. Công ty sắp niêm yết, anh ta cũng bận rộn, hơn nữa bố mẹ muốn anh ta tiếp quản công ty, không thể mãi làm công tử bột được. Trụ sở công ty được đặt ở Vọng Kinh, thuê nửa tòa nhà văn phòng. Cao Bằng vốn sống ở Hồng Kông, một phần vì Hàn Tô, một phần vì công ty, anh ta đã quay về Bắc Kinh. Bố mẹ anh ta mới mua một căn biệt thự ở ngoại ô, thấy hai ông bà già ở một mình quạnh hiu quá nên ngày nào cũng réo Cao Bằng về nhà. Cao Bằng thấy đi làm xa quá nên đã bao một căn hộ dịch vụ ở khách sạn Côn Thái, Vọng Kinh, ở đó mấy tháng, ngày nào cũng đi bộ đến công ty.

Theo lời của anh ta, mấy hôm nay anh ta bận đến mức không có thời gian chơi game, ngoại trừ những lúc lén lút đi tìm vợ. “World of Warcraft Classic” mới ra mắt, Cao Bằng ngứa ngáy khó chịu nhưng lại không có thời gian nên đành phải thuê studio cày thuê trên Taobao, cày chiến trường và phó bản cho anh ta 24/24. Những lúc rảnh rỗi, anh ta mới vào game xem trang bị mới, giải khuây.

Vốn dĩ, chuyện thêm một thực tập sinh vào dự án, anh ta không hề để ý, nhưng người gửi email là Hàn Tô nên không khỏi chú ý một chút. Nhìn kỹ, anh ta chợt nhớ ra - anh ta đã gặp cậu ấy rồi!

Cao Bằng khó lòng quên được La Mã.

Lúc ở nhà in, anh ta có tìm Hàn Tô vài lần đều bị cậu ấy chặn họng. Ấn tượng đầu tiên của Cao Bằng về La Mã là một anh chàng cao to, nhìn kỹ lại, ôi, còn đẹp trai nữa chứ. Càng khiến anh ta ghét.

Đàn ông luôn nhạy cảm với tình địch, khi biết La Mã theo đuổi người ta đến cùng một công ty luật, còn theo đuổi ngay dưới mí mắt anh ta, anh ta liền dặn dò phòng pháp chế của công ty, nhưng nói rất ẩn ý: đại loại là khi làm việc với thực tập sinh của công ty luật S,thì bất kỳ tài liệu nào gửi đi đều phải cho anh ta xem qua trước, còn những tài liệu cần nhận lại thì phải khẩn trương.

Dù sao thì khách hàng là thượng đế. Chàng trai trẻ da dày thịt béo, chịu đựng được.

Một tuần sau, Hàn Tô cũng phát hiện ra La Mã tăng ca nhiều hơn, rất nhiều email phải đến nửa đêm cậu ấy mới trả lời. Hàn Tô đặc biệt hỏi thăm mấy luật sư cùng khóa, phát hiện ra dạo này dự án của mọi người đều không gấp, Jennie cũng là thực tập sinh, cơ bản đều tan làm trước 10 giờ. Chỉ có La Mã là thường xuyên cày đến nửa đêm.

Cô không nhịn được chặn đường La Mã ở phòng pantry.

“Dạo này bận lắm à?”, cô dựa vào tủ lạnh, hỏi cậu ấy.

“Luật sư Hàn quan tâm đến tôi sao?”, La Mã đứng bên cạnh bàn, lấy một viên cà phê từ trong hộp, bỏ vào máy pha cà phê, bật máy, động tác không ngừng nhưng giọng điệu không khỏi mang theo chút cảm xúc.

“Ừ.” Hàn Tô gật đầu. Cô không thích cách nói chua ngoa của cậu ấy, nên thẳng thắn khiêu khích: “Tôi thấy dạo này cậu hay thức khuya, bị thâm quầng mắt, trông xấu hơn trước.”

La Mã khó chịu liếc nhìn Hàn Tô, phản dame: “Vậy thì tôi cũng là hy sinh vì công việc, làm việc chăm chỉ, kiếm tiền, sau này khi tỏ tình với con gái, mới không sợ bị từ chối: "À, xin lỗi, thứ tôi yêu nhất trên đời này là tiền".”

Cà phê rơi xuống, Hàn Tô im lặng.

Trong lòng La Mã chua xót, cậu ấy bưng cà phê định rời đi thì nhìn thấy Hàn Tô cũng đặt cốc trước máy pha cà phê viên nén, buông một câu vô duyên vô cớ: “Tôi cũng muốn uống.”

La Mã cạn lời, “Luật sư Hàn, chị đang làm nũng sao?” Cậu ấy nhìn thấy Hàn Tô đặt cốc xuống, rồi khoanh tay đứng đó, nhìn cậu ấy với vẻ mặt hiển nhiên. Cậu ấy bất lực đưa cốc cà phê cho Hàn Tô bảo chị cầm lấy, còn mình thì lục lọi trong đống viên nén, tìm một loại mà Hàn Tô hay uống lúc ở nhà in, bỏ vào máy.

Lúc cậu ấy nhấn nút khởi động, Hàn Tô mới nghiêm túc hỏi: “Cả tuần nay, cậu tăng ca đến muộn như vậy, có gặp khó khăn gì không?”

Cô nhận ra những email mà cậu ấy gửi cho cô vào nửa đêm, cơ bản đều là tài liệu của dự án niêm yết công ty của Cao Bằng. Đáng lẽ. vì Cao Bằng nên phòng pháp chế của công ty luôn phản hồi kịp thời, cũng hiếm khi thúc giục.

Cà phê rơi xuống, La Mã đưa cà phê cho Hàn Tô, hai người đổi cốc, qua loa mỉm cười, “Không.”

Cậu ấy là người đầu tiên bước ra khỏi phòng pantry.

Lúc về đến chỗ ngồi, La Mã mới nhớ ra mình chưa hỏi cô, thứ Bảy tuần này cô định làm gì. Nhưng suy nghĩ tiếp theo là, hỏi thì đã sao - sinh nhật, đương nhiên là có người lên kế hoạch cho cô rồi.

Trai tài gái sắc, không liên quan đến cậu ấy.

Cậu ấy nghĩ ngợi một hồi, khó thở, bực bội, mở điện thoại, lại thấy một đống lời mời kết bạn. Cậu ấy không tham gia hội sinh viên, ngày thường cũng hạn chế giao tiếp, Wechat chỉ có chưa đến 300 người bạn. Lời mời kết bạn mới nhất là một cô gái, tên Wechat là Athena, chỉ có một câu: “Chú La giới thiệu.”

Cậu ấy nhớ ra, là em gái, con gái của bạn bố cậu ấy, hình như cũng muốn đến công ty luật S thực tập. Tối qua, bố cậu ấy có nhắc nhở. Cậu ấy không do dự, đồng ý kết bạn. Còn chưa kịp tán gẫu với Athena thì phòng pháp chế của công ty Cao Bằng lại tìm đến, gọi cho cậu ấy mấy cuộc điện thoại, chuyện bé xé ra to, lải nhải gần hai tiếng đồng hồ.

La Mã khó chịu, phàn nàn với Athena trên Wechat: “Hèn chi làm việc lâu, ai cũng chê khách hàng ngu ngốc.”

Đầu dây bên kia, cô gái lanh lợi, nhanh nhảu trả lời: “Ai chọc giận anh đẹp trai vậy? Nào, nào, nào, cuối tuần này, em mời anh đi ăn, xoa dịu trái tim tổn thương của anh!”

Lại là hai chữ cuối tuần, nghĩ đến Hàn Tô, La Mã không khỏi cười khổ: Trái tim cậu ấy đúng là tổn thương thật. Cậu ấy gõ chữ, trả lời:

“Được.”

Sáng thứ Bảy, Cao Bằng quả thực đã chuẩn bị một bất ngờ cho Hàn Tô - sáng sớm, anh ta đã cho tài xế lái xe đến đợi dưới nhà cô, nói: “Mau dậy đi, anh đưa em đi ăn món ngon.”

Hàn Tô nói: “8 rưỡi, trung tâm thương mại nào mở cửa?” Cao Bằng cười, không nói gì, chỉ nói: “Em đến đó là biết.” Cho đến khi xe chạy về phía Đông, phía Bắc, lên đường cao tốc đến sân bay, Hàn Tô vẫn chưa hiểu chuyện gì, cô lo lắng, thầm nghĩ, chẳng lẽ là đi đến biệt thự nhà anh? May mà, cô không phải lo lắng lâu, xe chạy càng lúc càng xa, cuối cùng dừng lại ở nhà ga T2.

Hàn Tô trợn mắt nhìn Cao Bằng - “Đến sân bay? Ăn gì?”

Cao Bằng mỉm cười: “Ban đầu, anh định đưa em đi ăn món ăn Tô Châu mà em thích nhất. Anh đã nghĩ rất lâu, những nhà hàng Tô Châu ở Bắc Kinh, cho dù có ngon đến đâu cũng không bằng ở Tô Châu.” Anh ta lắc lắc hai tấm vé máy bay trên tay, “Hơn nữa, sinh nhật mà, đương nhiên là phải đón cùng mẹ.”

Đại gia lại diễn kịch bản tình cảm sao? Trên gương mặt luôn lạnh lùng của Hàn Tô hiếm khi xuất hiện vẻ kinh ngạc như vậy. Cao Bằng không nhịn được, trêu chọc cô: “Ngốc rồi à? Nói thật đi, em đã bao lâu rồi chưa về nhà?”

Vì dự án niêm yết của công ty Cao Bằng, nên Tết năm ngoái cô đã ở lại Hồng Kông. Ban đầu, cô định đợi dự án xong sẽ xin nghỉ phép về nhà, không ngờ khách hàng lại đưa cô về nhà trước.

Đúng vậy, cô nhớ mẹ. Trong lòng không khỏi cảm động, Hàn Tô mím môi, nói với Cao Bằng: “Cảm ơn anh.”

Nhân lúc Hàn Tô vẫn còn xúc động, Cao Bằng vội vàng ôm cô, tranh thủ thân mật một chút, hào phóng nói: “Đi thôi, chúng ta về nhà.”

Giang Nam vào tháng 3 âm lịch là đẹp nhất.

Không nhất thiết phải gió êm, sóng lặng, mưa phùn mới là quê hương. Không khí ẩm ướt, thoang thoảng mùi hương của cây cỏ và đất, chồi non nhú lên, hoa mơ, mưa bụi, những viên gạch xanh được xếp ngay ngắn, dính cái lạnh ẩm ướt của đầu xuân.

Vừa hạ cánh xuống quê nhà, lại trúng ngày âm u, Hàn Tô không khỏi vui vẻ, mỉm cười, hai tay đút túi, thảnh thơi đi bộ, nói với Cao Bằng, “Anh biết không, em thích nhất là những ngày mưa ở Bắc Kinh. Bắc Kinh mưa, đâu đâu cũng ẩm ướt, có người rất ghét kiểu thời tiết này, nhưng em lại rất vui, cảm giác như được trở về nhà.”

Cao Bằng cười hì hì, nói: “Vậy thì em chắc là thích Hồng Kông lắm, cũng ẩm ướt như vậy cả ngày.”

Hàn Tô nói: “Đúng vậy. Tiếc là luật sư Hồ sắp về Bắc Kinh. Sự nghiệp mà, chắc chắn là quan trọng hơn. Con người không thể sống theo ý mình mãi được.”

Cao Bằng vội vàng bày tỏ: “Cũng đúng! Nhưng anh lại cảm thấy con gái nên vui vẻ, sau này nếu anh lấy vợ thì anh hy vọng cô ấy ngày nào cũng được sống theo ý mình, vui vẻ là được.”

Câu này rõ ràng là thả thính. Nhưng Hàn Tô lại nghe ra sự tiếc nuối.

Cô đáp lại: “Ai lấy được anh chắc chắn là có phúc lắm.” Nhưng trong lòng cô lại nghĩ: Nếu thực sự lấy anh thì đó mới là sự không sống theo ý mình lớn nhất.

Cho đến khi hai người đến dưới nhà Hàn Tô, Cao Bằng vẫn không có ý định rời đi. Hàn Tô cũng khó xử - người ta đã đưa cô về tận nhà, cô không thể vứt anh ta ở cửa được. Không lịch sự thì thôi đi, anh ta còn là khách hàng cao quý của cô. Nhưng nếu thực sự mời anh ta vào nhà… Không hiểu sao, chỉ cần nghĩ đến thôi, cô đã thấy lúng túng.

Cuối cùng, cô dừng bước dưới nhà, hỏi: “Anh… có kế hoạch gì khác không?” Hàn Tô ôm hy vọng mong manh, phú nhị đại như anh ta, chắc là bạn bè đầy ra đấy?

Đáng tiếc, Cao Bằng đáp: “Không.”

Hàn Tô lại do dự vài giây, nghĩ xem có nên lấy cớ mẹ ốm nên không tiện gặp người lạ hay không. Thì nhìn thấy Cao Bằng lấy từ trong túi ra một túi quà, chân thành và ân cần nói: “Đây là một ít đặc sản mà anh đặc biệt chuẩn bị cho bác gái, rất tốt cho sức khỏe. Anh sẽ không vào nhà làm phiền, anh đi dạo xung quanh một lát, ngày mai anh sẽ đến đón em về Bắc Kinh. Em ở nhà tâm sự với bác gái nhé, phiền em chuyển đặc sản cho bác gái.”

Người ta đã làm đến mức này, cô không khách sáo một chút thì đúng là bất lịch sự. Vì vậy, Hàn Tô cứng đờ tay, tiếp nhận túi đặc sản, cười gượng gạo, do dự hỏi: “Sao… khách sáo thế… Ờ… Ừm, hay là… anh… vào nhà… ừm… ăn cơm?”

“Được!”, Cao Bằng vui vẻ đồng ý.

Hàn Tô vẫn sống trong khu tập thể cũ, được sơn lại một lần cách đây 10 năm. Đến nay, lớp sơn đã bong tróc gần hết. Tòa nhà có 6 tầng, ban công nhà nào cũng có hoa cỏ, quần áo phơi phóng, hoa giấy vươn ra ngoài, xanh mướt một vùng. Hành lang cũng bị người dân chiếm dụng, chất đầy những đồ điện cũ không dùng nữa và những chậu hoa cũ kỹ mọc đầy cỏ dại, khiến không gian càng thêm chật hẹp, bức bối. Bước lên cầu thang xi măng, trên đường đi có thể nghe thấy tiếng trẻ con nô đùa và tiếng TV vọng ra từ các căn hộ. Thiết kế truyền thống, một tầng hai căn hộ. Hai người leo lên tầng cao nhất, Hàn Tô dừng lại trước cánh cửa chống trộm cũ kỹ, bong tróc sơn, gõ cửa, gọi bằng tiếng địa phương: “Mẹ ơi, mẹ ơi, con về rồi.”

“Tới đây, tới đây~” Là giọng nói vui vẻ của một người phụ nữ, vừa ngọt ngào, vừa dịu dàng, như đang hát.

Cao Bằng lập tức đứng nghiêm, nuốt nước bọt đầy căng thẳng.

May mà mẹ Hàn Tô rất hiếu khách, nhiệt tình với Cao Bằng. Suốt cả bữa ăn, bà ân cần gắp thức ăn cho anh ta, hỏi han đủ thứ. Cao Bằng cũng không phụ sự kỳ vọng của bậc trưởng bối, anh ta sửa lại tư thế ngồi uể oải, bệ vệ thường thấy của đàn ông Bắc Kinh, giữ lưng thẳng, trả lời những câu hỏi của mẹ Hàn Tô một cách rõ ràng, tròn trịa, cũng rất khéo léo.

Ví dụ như, mẹ Hàn Tô hỏi: “Tiểu Cao làm nghề gì vậy?” Cao Bằng khiêm tốn trả lời: “Sau khi du học về, cháu chưa có công việc ổn định, công ty nhà cháu vừa niêm yết, cháu đang giúp đỡ gia đình.” Mẹ Hàn Tô vội vàng nói: “Ôi chao, giỏi quá!”

Ví dụ như, mẹ Hàn Tô hỏi: “Tiểu Cao có bạn gái chưa?” Cao Bằng cười hì hì, liếc nhìn Hàn Tô đang vùi đầu vào ăn, ẩn ý đáp: “Để sau ạ, hì hì, để sau ạ.” Mẹ Hàn Tô lập tức hiểu ý, tâm linh tương thông.



Sau khi tiếp đãi chu đáo, cuối cùng cũng tiễn được Cao Bằng.

Hàn Tô nằm vật ra ghế sofa, nũng nịu nói: “Con mệt quá, mẹ ơi.” Mẹ cô cúi đầu dọn dẹp bát đĩa, mỉm cười nhìn cô, dịu dàng nói: “Vậy thì con đừng làm việc vất vả như vậy nữa. Nhìn con, mẹ thấy xót lắm.”

Hàn Tô sững người, không hiểu ý mẹ, cô nghe thấy mẹ chậm rãi nói tiếp: “Con cũng thật là, rõ ràng là người con không hề thích mà lại còn dẫn về nhà.” Mấy chữ cuối cùng nhỏ dần, mang theo sự trách móc.

Hàn Tô cười gượng, ngồi thẳng dậy trên ghế sofa, yếu ớt giải thích: “Con tưởng mẹ sẽ thích. Anh ta gia đình tốt, lại thật thà, đối xử với con cũng rất tốt.”

Mẹ cô không nhịn được, ngắt lời, hỏi ngược lại: “Đâu phải mẹ lấy chồng, mẹ thích hay không thì có liên quan gì?!”

Hàn Tô nghiêm túc nói: “Gia đình anh ta giàu có, nên sau này con có thể cho mẹ một cuộc sống tốt. Nếu như lấy anh ta, cả đời này mẹ sẽ không phải lo lắng cơm, áo, gạo, tiền.”

Không ngờ, mẹ cô lại nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ, vẻ mặt có chút buồn bã, bà đến ngồi bên cạnh cô, nghiêm túc hỏi: “Tô Tô, có phải con oán trách mẹ? Oán trách mẹ không nên ly hôn với bố con. Khiến cho hai mẹ con mình phải sống chật vật?”

“Sao có thể chứ?!”, Hàn Tô trợn mắt, “Con… con vẫn luôn thấy mẹ làm như vậy rất ngầu, bố đã phụ lòng mẹ thì mẹ dứt khoát ly hôn, không dây dưa!”

“Nhưng vì ly hôn nên bây giờ bố con làm ăn phất lên, sống nhàn nhã, còn mẹ lại phải lấy tiền sinh hoạt phí của con…”

Hàn Tô vội vàng giải thích: “Mẹ, bây giờ con kiếm được rất nhiều tiền, con có thể nuôi mẹ. Chẳng phải hai mẹ con mình vẫn luôn tự lực cánh sinh sao?!”

“Vậy thì mẹ không hiểu. Tô Tô…”, mẹ cô nhìn vào mắt cô, “Ngày xưa, mẹ vì hạnh phúc của bản thân đã rời xa bố con, từ bỏ cuộc sống sung túc. Vậy mà bây giờ, tại sao con lại vì một cuộc sống sung túc mà từ bỏ hạnh phúc của bản thân, gả cho một người mà con không hề yêu thương?”

“Khi đã có thể tự lo cho bản thân, được sống tự do, hạnh phúc, tại sao con lại muốn dựa dẫm vào người khác? Tham lam hưởng bóng mát của cây to?”

Hàn Tô sững người, bỗng nhiên câm nín.

Đúng vậy, mẹ cô thà từ bỏ cuộc sống ăn sung mặc sướng, cũng phải thoát khỏi cuộc hôn nhân bất hạnh. Còn cô lại vì cơm áo gạo tiền mà quyết tâm bước vào một cuộc hôn nhân bất hạnh.

Hàn Tô bỗng chốc rối bời. Cô vẫn luôn cho rằng mình mục tiêu rõ ràng, nắm chắc sự nghiệp và tình yêu sẽ nhanh chóng nhắm vào con mồi, rồi tìm đường tắt để tóm gọn. Cô tham vọng và tin tưởng vào tham vọng của mình, cô muốn thành công và sẵn sàng trả giá. Nhưng ngay lúc cô quyết tâm dùng hôn nhân, thứ vô nghĩa đối với cô, để đổi lấy tấm vé thăng tiến trong sự nghiệp, khi nhớ lại quyết định của mẹ ngày xưa, cô bỗng nhiên do dự.

Hai mẹ con ngầm đồng ý gác lại chủ đề này. Lúc đi ngủ, Hàn Tô mặc bộ đồ ngủ hồi cấp ba, chui vào chăn, là mùi hương quen thuộc của nước xả vải oải hương. Mùa xuân miền Nam ẩm ướt, chăn đệm ban đêm vẫn còn lạnh. Mẹ Hàn Tô đến gài chăn cho cô, hỏi cô có muốn uống một cốc sữa nóng trước khi ngủ không. Ban đầu, Hàn Tô định lắc đầu, nói con đánh răng rồi, nhưng cô dừng lại rồi gật đầu nói được.

Uống sữa xong, mẹ cô đến lấy cốc, vuốt ve tóc cô, cảm thán: “Lúc nhỏ, mẹ luôn nói, không cầu giàu sang phú quý chỉ mong con cả đời bình an, hạnh phúc…”

Hàn Tô lại mỉm cười, nói: “Bố mẹ nào cũng vậy. Nhưng thực ra, đây là ước mơ tham lam nhất đấy mẹ. Bệnh tật đến bất ngờ, ai có thể kiểm soát được? Còn hạnh phúc là một thứ huyền bí, không liên quan đến bất kỳ điều gì. Những người giàu sang phú quý nhất trên đời, cũng không thể đảm bảo bản thân sẽ khỏe mạnh và hạnh phúc, mẹ nói xem, ước mơ này của mẹ có phải là tham lam không?”

Cô biết con người sống trên đời sẽ phải đối mặt với muôn vàn điều không như ý, bất đắc dĩ, chỉ nói đến hạnh phúc thì quá xa rời thực tế.

Mẹ cô sững người, suy nghĩ một chút rồi nói: “Cũng đúng. Nhưng mẹ hy vọng, khi phải lựa chọn con sẽ đặt hạnh phúc lên hàng đầu. Đừng vì bất kỳ điều gì mà hy sinh hạnh phúc của bản thân. Con luôn trưởng thành hơn bạn bè cùng trang lứa, làm việc gì cũng lý trí, bình tĩnh. Mẹ hy vọng thỉnh thoảng con cũng có thể sống theo ý mình một chút. Dù sao thì con người cố gắng cả đời, chẳng phải là để có đủ ‘tư bản’ để sống theo ý mình sao?”

Nhưng có những thứ, mẹ Hàn Tô cuối cùng cũng nói với cô, “Khi đã qua cái tuổi đó, khi đã qua cái thời đẹp nhất của bản thân, cho dù có nhiều tiền, địa vị đến đâu, con cũng không thể trải nghiệm, sống theo ý mình được nữa.”

“Ví dụ như?”

“Ví dụ như tình yêu.”

Nguồn: Sưu tầm

Editor: Bỉ Ngạn Đỏ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.