Ơ... ĐM! Ta Thành Vương Phi Rồi!

Quyển 1 - Chương 22: Dở dang dang dở



Trích Liên đang suy nghĩ xem đi nơi nào yên tĩnh nhất thì nghe thấy Thảo Nhi nói: "Tuyết băng thất tình hả?" Trích Liên quay đầu, "Hài tử không nên hỏi nhiều!" Mới mười mấy tuổi mà đã biết thất tình, chắc chắn là bị dạy hư rồi!

"...Hài tử em gái ngươi!" Thảo Nhi giận dỗi, Thảo Nhi một lúc sau mới phát hiện, từ khi nào nàng học từ này của Vương Phi rồi?

"Hắt xì" Nàng đang ngắm hoa tự dưng ngứa mũi, hắt xì xong đưa tay gãi mũi trong lòng nghĩ: ai nhắc đến nàng?

Trích Liên khó hiểu, cái gì em gái? Cảm giác nha đầu này đang chửi hắn...

"Không phải chửi ngươi... mà chuyện này đâu quan trọng! Ngươi thất tình thật à?" Thảo Nhi cảm thấy cuộc nói chuyện này bị chính mình làm rối loạn, cũng chính mình rối loạn theo.

Tự nói rồi tự bảo không quan trọng... chưa tỉnh ngủ hả? Trích Liên nghĩ thế, tay giơ lên một ngón hỏi Thảo Nhi: "Số mấy?" Thảo Nhi ngơ ngơ trả lời, "Số hai."

"Xem ra rất tỉnh." Trích Liên nói xong mới chú ý, hình như sai sai gì đó... Hắn hình như bị lẫn gì rồi...!

"Ý gì?! Tuyết băng! Ngươi nói đầu óc ta có vấn đề?" Thảo Nhi mồm há ra mắt tức giận nhìn Trích Liên, Trích Liên theo thường lệ gật gật đầu tỏ vẻ đúng rồi đó rồi lại lắc đầu...

"Ngươi... ngươi... ta... ta véo chết ngươi!" Thảo Nhi nói là làm, tay véo vào hông Trích Liên.

"Nha đầu! Ngươi không biết ngại ngùng à? Ta là nam nhân đó!" Trích Liên bị sự đụng chạm này mà sửng sốt, có nữ nhân nào như này không? Chẳng kiêng nể gì mà véo vào hông của nam nhân! Quy củ đâu hết rồi! Vương phi kia đã dạy hư nha đầu này rồi! Chắc chắn!

"Hắt xì!" Nàng lại hắt xì phát nữa, lần này đang thêu nên tay bị kim đâm, nàng tức giận trong lòng chửi rủa, đậu má! Đứa nào thương thương nhớ nhớ bà đây quái vậy? Bà đây đang thêu túi thơm cho phu quân mà cứ thương nhớ! Làm bà mất mọe nó giọt máu! Phịt mợ tổ tông mười tam đứa ý lộn, mười tám đời nó!

"Ta không cần biết! Ngươi đừng có chạy!" Thảo Nhi và Trích Liên đuổi nhau vòng tròn trong hoa viên...

Lúc sau hai người vẫn còn đuổi nhau thì Trích Liên nghe thấy tiếng khóc sụt xịt quen thuộc, Trích Liên dừng lại Thảo Nhi ở sau không kịp phanh đâm thẳng vào lưng Trích Liên.

Bóng dáng Dung Phiên Phiên dần xuất hiện trước mặt Trích Liên. Dung Phiên Phiên che mặt, cứ như mũi tên lao về phía trước, mũi tên này lại mang tiếng khóc bi ai khiến lòng người dâng lên cảm giác đượm buồn.

Dung Phiên Phiên lao vào lòng Trích Liên, tiếng khóc không còn sụt xịt nữa mà là tiếng khóc thật sự rồi. "Liên... ta cần người... Mang ta đi." Trích Liên không nói gì lặng lẽ ôm Dung Phiên Phiên rồi dùng khinh công bay đi.

Thảo Nhi ngơ ngơ ngác ngác nhìn...

Chàng đi rồi đến

Chàng tìm đến ta lúc buồn

Rồi rời đi khi chàng vui.

Chàng bên ta khi chàng cô đơn

Nàng ta cô đơn thì có chàng

Ta cô đơn cơn mưa ở cạnh.

Trớ trêu tình duyên này

Nguyệt lão se ba duyên

Tơ chàng bên nàng ta

Tơ ta bên chàng

Nàng ta nửa tơ dang dở

Chẳng tơ nào trọn vẹn...

...

Trên ngọn núi, Trích Liên nhìn Dung Phiên Phiên ở trong lòng, tiếng khóc bên tai dần dần biến mất. Trích Liên lên tiếng: "Khóc đủ?" Dung Phiên Phiên lấy khăn tay lau khóe mắt rồi thoát khỏi lòng Trích Liên, "Cảm ơn..."

Trích Liên nhìn đến tay Dung Phiên Phiên thì cau mày, "Tay nàng... là Vương gia làm sao?" Trích Liên cảm thấy lời này sai, Vương gia làm sao có thể chính tay làm, chắc do thuộc hạ nghe theo lệnh vương gia làm... Những vết thương này chắc do vương gia nói rồi để thuộc hạ thực hành.

Dung Phiên Phiên đột nhiên cười to, "Ha... haha..." Nhìn thấy những vết thương này... chính như sự vô tình cùng ghét bỏ của hắn.

Thà hắn chính tay gây ra những vết thương này nàng còn cảm thấy dễ chịu hơn, vì ít ra như thế nàng mới biết được hắn không ghét bỏ nàng.

"Trích Liên, ngươi còn thích ta không?" Dung Phiên Phiên đột nhiên hỏi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.