Ơ... ĐM! Ta Thành Vương Phi Rồi!

Quyển 1 - Chương 25: Bà đây bắn chết các người! dám động vào thảo nhi của bà!



Cảm giác ánh mắt nam nhân với nữ nhân kia nhìn nàng thật kì dị!

"Ngươi làm sao thế?" Sắc Ca Thiên thấy Phương Mị Mị không ổn kéo qua hỏi, đầu Phương Mị Mị hiện tại rối loạn, mắt thành màu đỏ rực, miệng nói: "Thổ phi... các ngươi phải chết! Phải chết...!" Tay Phương Mị Mị quờ quờ không khí, Sắc Ca Thiên nhiu mày giữ chặt tay Phương Mị Mị rồi nói: "Mị Mị, ngươi tỉnh!"

Phương Mị Mị như chả nghe thấy gì cứ điên cuồng đánh không khí... Sắc Ca Thiên không chế ngự được nên đánh ngất Phương Mị Mị, Phương Mị Mị ngất ngả vào lòng Sắc Ca Thiên.

Đột nhién như vậy thật trở tay không kịp! Mà tại sao mới đụng một lần liền như vậy? Có nên gửi thư cho sư phụ của Phương Mị Mị? Ừm... mang cho đại phu khám trước rồi tính.

Sắc Ca Thiên bế Phương Mị Mị đi tìm đại phu.

"Xin lỗi công tử, y thuật lão phu thấp kém khám không ra bệnh của cô nương này." Giọng

đại phu thứ n buồn rầu vì vừa không khám được bệnh vừa khó hiểu nhìn Phương Mị Mị Đang bất tỉnh nhân sự.

Sắc Ca Thiên đau đầu... trong lòng quyết gửi thư cho sư phụ của Phương Mị Mị.

...

Ờ một hẻm vắng vẻ tối tăm nàng và Thảo Nhi mò đường ra thì một giọng nói khiến cả hai giật mình, "Ôi...Tình vương phi có cần thảo dân giúp không?"

Nàng nhìn người lên tiếng... mặt nạ đen, y phục toàn màu đen, ánh mắt đầy sát ý nhìn nàng tay hắn ta cầm thanh kiếm sắc bén.

Được rồi... bà đây bị một kế gọi là bị cướp phản ứng tự nhiên sẽ là đuổi theo và hiện tại gặp phải tên sát thủ ngầu lòi này!

Vừa lúc gặp hai người kia xong rồi nàng bị một kẻ ất ơ đụng vào tiếp lần này mất tiền nên nàng mới đuổi theo, người ta thường nói đồng tiền liền khúc ruột nàng đây dù là vương phi nhưng cũng là một kẻ hơi bị tham tiền nha.

Mà đến lúc phát hiện ra thì đã muộn, một góc có hẳn bốn lối đi thì cũng biết như nào rồi! Chưa kể nàng chính là kẻ mù đường... nói ra thật mất mặt.

Hắn ta nói xong rất nhiều người mặc áo đen khác xuất hiện... ánh mắt bọn chúng nhìn Thảo Nhi nóng bỏng, thẳng ra là dâm tà, thèm khát. Thảo Nhi cố gắng gồng mình, cho bản thân không ngã xuống cũng không sợ hãi.

Cuối cùng đôi chân vẫn chẳng đứng được mà ngã quỵ xuống, Thảo Nhi tay bám chặt vào nàng trong lòng khóc

Huhu.... bọn chúng nhìn nàng như vậy... cảm giác thân thể bị người sờ mó mặc dù bọn chúng chưa làm gì cả!

"Vương phi..." Thảo Nhi giọng run run, vẻ đầy cảnh giác cùng sợ hãi.

Nàng vỗ vỗ tay Thảo Nhi, mặt không cảm xúc nhìn tên sát thủ nói: "Mau thu mắt chó của các người lại cho bà!" Rồi tay rút ra 5 ngân châm, tay phi thẳng vào mặt tên sát thủ cả đồng bọn của hắn.

Tên sát thủ nhanh tay kẹp lấy ngân châm nàng phi... "Chỉ có thế này thôi à? Ta không thích chơi trò mèo vờn chuột đâu." Giọng nói tên sát thủ khinh thường nhưng khi hắn nói xong thì tai nghe thấy rất nhiều tiếng pằng cùng giọng nói của nàng, "Ngươi nghe qua câu khinh thường người khác là bản thân sẽ chết chưa? Hôm nay bà đây sẽ cho mày biết!" Tên sát thủ kinh ngạc nhìn viên đạn bắn xuyên qua người mình và những người khác.

Dám nhìn Thảo Nhi bằng ánh mắt trộm nhìn thấy ngọc quý? Bà đây cho tụi bay chết cmn hết luôn.

Không phải mấy tháng nay ngồi mát ăn bát vàng, mà nàng đang chế súng... ở hiện đại nàng có học được một chút gọi là có thể bắn, may mắn có thể trúng nhiều cái cùng một lúc, vừa rồi nàng đánh cược xem có thể bắn trúng năm tên sát thủ mà nàng cảm thấy võ công bọn họ cao hay không, chính cái kết quả khiến nàng bất ngờ, năm viên đạn trúng cả năm... tuy nhiên có chệch vị trí nàng nhắm

"Xem ra ta đã xem thường nữ nhân ngươi rồi..." Tên sát thủ nhìn bốn huynh đệ mình ngã xuống rồi nhìn nàng đầy vẻ căm hận.

Nữ nhân này giấu tài! Thứ ả ta dùng... nhỏ như vậy mà uy lực còn lớn hơn cả cung tên? Rốt cuộc đó là vũ khí gì chứ? Còn phát ra âm thanh kinh người như thế.

Nhất định phải bắt về!

Vù... tiếng vật gì đó bay qua, Thảo Nhi nhanh chóng đẩy nàng sang bên cạnh, bản thân đứng chỗ nàng vừa đứng.

"Đậu mé! Thảo Nhi, đồ ngốc!"

(Tác giả trở lại và ra lâu hơn xưa:v Khuyến mại thêm 1 chương.)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.