Không giống như nàng, vẻ đẹp hoa sen thuần khiết mà giản đơn thì thiếu nữ trước mặt như cánh bướm màu tím đang bay lượn, lung linh, sắc sảo, quyến rũ lòng người.
Nàng vẫn cứ nhìn hắn, miệng trả lời thiếu nữ: "Thách đấu? Nhưng ta không muốn."
"Vậy không biết tiểu nữ có vinh hạnh được nhìn thấy tài nghệ của Tình vương phi hay không?" Thiếu nữ mặt không đổi.
"Ta cũng muốn xem tài nghệ của Tình vương phi." Mễ Mễ chen vào.
Đây là muốn dồn nàng? Nha... nàng đây toại nguyện cho họ!
"Được, nhưng ta muốn xem tài nghệ của vị tiểu thư này trước." Nàng chỉ vào thiếu nữ.
"Tài nghệ tiểu nữ thấp kém. " Nói rồi thiếu nữ ra giữa chỗ khoảng trống rộng rãi
Thiếu nữ trên tay cầm đàn... ngồi xuống, đôi tay kia như những con kiến con, nhanh lướt qua từng dây đàn.
Tiếng đàn trầm thấp không vang vọng, nhưng lại như bướm bay quanh đại điện, bay quanh trước mặt mọi người.
Điệp Khúc Hoa Lạc Tím.
Khúc đàn đã thất truyền, một khúc đàn khiến người ta chìm trong mộng tím, bướm tím quay quanh, là khúc đàn tuyệt diệu nhất các quốc.
Thiếu nữ này rốt cuộc là ai?
Tiếng đàn kết thúc, mộng cũng tan.
"Hay! Không biết ta có vinh hạnh được biết tên cô nương không?" Hoàng Thượng khen ngợi.
Thiếu nữ: "Tạ Hoàng Thương khen ngợi, tiểu nữ là Hạ Ánh Nhi. Tài hèn nghệ mọn, lọt được vào tai của Hoàng Thượng quả thật may mắn của tiểu nữ."
"Ồ... không ngờ là nữ nhi của đệ nhất mỹ nhân của chúng ta."
"Quả là tài sắc vẹn toàn!"
Những lời khen ngợi liên tiếp kéo đến, Hạ Ánh Nhi chỉ đáp cho có lệ.
Hạ Ánh Nhi là nữ nhi của Hạ Trấm, đệ nhất mỹ nhân của Hạ quốc, một mỹ nhân không ai có thể cướp được vị trí của bà.
"Ơ... Tình vương phi đi đâu rồi?" Có người phát hiện không thấy nàng đâu cả, lên tiếng mắt nhìn vòng quanh...
"Đến lượt Mộng Mộng rồi, phụ hoàng, Mộng Mộng mạn phép!" Tiếng nàng khắp đại điện.
Vèo...
Thứ gì đó bay nhanh mang theo dải băng đỏ, trúng mục đích, dải băng đỏ dài rộng che đi tầm mắt của mọi người.
Tiếng đàn nhẹ nhàng nhưng mang theo âm điệu mạnh mẽ, tàn bạo giống như đang nghe tiếng chém giết, trước mắt mọi người như một màn máu tươi nhuộm đỏ.
Nàng một thân y phục đỏ thắm, hở đôi vai trắng nõn mịn màng, đôi môi đỏ mọng, tóc dài, buộc cao như đuôi gà, mắt tô một chút phấn đỏ, kẻ mắt đen cong xuống, một thân đỏ chói, như hoa bí ngạn. Giọng nàng nhẹ nhàng, cao thấp theo tiếng đàn kia.
Một tay đánh một tay cầm đàn, miệng nhỏ thì nói như đang đọc thơ:
"Đóa Hồng Mau Tàn....
Nở Rộ Đêm Tuyết...
Huyền Ảo Như Mộng...
Mộng Hay Tàn Mau..
Nở Tàn Như Vòng Luẩn quẩn...
Sinh Mệnh Dài Ngắn...
Số Mệnh Như Đóa Hồng Kia..."
Nàng dừng một chút, dùng khinh công bay lên, hai dải băng đỏ dài từ hai hướng đồng thời xuất hiện, bay qua nhau, tạo thành chữ X, che đi thân hình nàng chỉ lộ đôi chân nhỏ nhắn không mang giày và gương mặt nàng, một lúc rồi rơi xuống nàng cũng rơi xuống theo... miệng nói tiếp:
"Máu Tươi Phủ Tuyết Trắng...
Ấm Nóng Hòa Lạnh Giá...
Hoa Hồng Nhuộm Máu Tươi."
Nàng kéo dài câu cuối, câu cuối hết, khúc đàn cũng hết. Lúc này những cánh hoa trắng từ cửa đại điện bay vào.
"Huyền Ngọc phải đối xử tốt với Mộng Mộng đó biết chưa?" Hoàng Hậu nãy giờ không lên tiếng nay nói, giọng Hoàng Hậu là giọng sinh ra đã dịu dàng rồi. Nên nghe rất muốn nghe nữa.
"Huyền Ngọc biết phải làm gì ạ." Hắn nói rồi đứng lên kéo nàng vào lòng, nhìn Hoàng Thượng, Hoàng Hậu cung kính nói: "Mộng Mộng chắc nàng ấy mệt rồi, Huyền Ngọc xin phép cáo lui trước."
"Ừ, đi đi."
...
(Mẹ ơi... xong đợt này rồi... sau này mấy ngày mị mới ra một chương đó nghe, đừng có giục a!)