O Giả A Sao Lại Có Thể Tìm A

Chương 48



Rennes cẩn thận ôm cánh tay kia như đang cầm sản phẩm có một không hai của nhãn hiệu cao cấp nào đó, đi đến bên Lâm Kính Dã. Hắn còn cố ý mở giáp ra, dùng đôi tay bên trong cẩn thận giúp anh nối lại tay giả. Chiếc áo sơmi cổ chữ V khoét sâu giúp cho quá trình trở nên thuận lợi hơn, xong việc còn được ai đó ân cần kéo lại cho.

Thông qua video liên lạc vẫn chưa bị ngắt, hai vị phó quan bên kia cùng nhau biến thành tượng đá.

Teval há hốc: “Hạm trưởng của tụi tôi mà cũng nghe lời thế á?”

Lưu Tuấn cũng dại ra: “Nguyên soái của tụi tôi mà cũng dịu dàng thế á?”

Bốn con mắt quay sang nhìn nhau, thấy rõ mấy chữ “Có phải trưởng quan nhà tui bị vong hố đen nhập rồi không” viết trên mặt đối phương.

Trong lúc đó, Callis đang nằm sõng soài trên đất – dưới sự hỗ trợ của Nova – cuối cùng cũng tránh khỏi nắm đấm thép của Lưu Hoàn.

Ả Nova này tuy không có tiếng tăm như Langdon nhưng cũng là thủ lĩnh nòng cốt của phản quân, tất nhiên được Liên Bang lập hồ sơ theo dõi. Căn cứ vào tình báo, ả tuy là Alpha cấp S nhưng khả năng chỉ huy chỉ ở mức trung bình, thích dùng nắm đấm hơn đầu óc. Em trai song sinh của ả, cũng là chỉ huy thứ ba của phản quân, mới thật sự là người leo lên vị trí này bằng trí tuệ, nhưng tiếc thay cấp bậc chỉ dừng lại ở A-. Dựa theo tính nết bọn phản quân, địa vị của hắn ta hôm nay chính là nhờ có người chị chống lưng, vì vậy cả hai hợp tác với nhau mới có thể miễn cưỡng đấu lại Langdon.

Nguyên nhân Nova xuất hiện tại đây không cần nói cũng biết: ả muốn nhanh chóng đề cao cấp bậc của em trai mình, để hắn ta trở thành một chỉ huy được kẻ khác thật lòng phục tùng. Còn với Langdon, loại thuốc này không giá trị đến mức gã phải tự thân mạo hiểm.

Nhưng vào lúc này, có thù oán gì cũng phải dẹp sang một bên, đồng lòng chống lại kẻ thù. Nova vừa giúp Callis phản kích vừa truyền lệnh cho những tinh hạm phản quân đang neo ở vòng ngoài.

Có điều mấy tên Liên Bang phách lối trước mặt chúng lại không hề tỏ ra nao núng. Cái tên vệ sĩ kia ban nãy vừa dịu dàng giúp thiếu gia nhà họ Lâm gắn tay giả xong, giờ lại ân cần giúp người ta tháo kính áp tròng là thế nào? Nhưng rồi Nova nhanh chóng hiểu được vì sao những người này có thể không đặt phản quân vào mắt.

“Chỉ huy! Toang rồi, chúng ta bị chọc hậu rồi!” Tiếng kêu hoảng hốt của cấp dưới biến mất trong tiếng chập điện chói tai.

Một đội tinh hạm chậm rãi trút đi chiếc áo choàng trùng màu với màn đêm, tuy chỉ có năm chiếc nhưng tất cả đều được khắc huy hiệu sao trời lộng lẫy vờn quanh lưỡi kiếm bên sườn. Một huy hiệu mà không ai có thể nhận nhầm.

Thanh Kiếm Bầu Trời.

Thật sự là Thanh Kiếm Bầu Trời.

Trong tiếng hú inh ỏi của còi báo động, tên phản quân đang điều khiển tinh hạm tập đoàn không ngừng tự vả miệng.

Ai cũng biết Lâm Lộ có giàu nứt đố đổ vách đến đâu đi nữa cũng không thể mời được Thanh Kiếm Bầu Trời, vì vậy ngay từ đầu tất cả đã nằm trong kế hoạch của Quân đoàn này. Tổng giám đốc Lâm chỉ là một tấm khiên đỡ đạn mà thôi, có khi ông ta còn chẳng hay biết gì.

Âm thanh không thể truyền đi trong chân không, vì vậy khi chủ pháo phun ra những làn đàn chói lòa nung chảy kim loại, hàng loạt tinh hạm phản quân chỉ có thể lặng lẽ chìm nghỉm trong ánh lửa. Chúng vốn đã phải dỡ bớt vũ khí để không bị phát hiện trên đường đến đây, nay đối mặt với tinh hạm chủ lực của Thanh Kiếm Bầu Trời thì hoàn toàn không có khả năng chống trả.

Tay vệ sĩ tên Sở Ân cuối cùng chịu dứt mắt khỏi gương mặt ửng hồng của Lâm Kính Dã. Hắn chậm rãi xoay gót, cất những bước đi ngạo mạn, xác nhận hệ thống thông gió đã hút hết chất lạ trong không khí đi rồi mới tháo mũ bảo hộ ra, để lộ một gương mặt rất đỗi bình thường, thậm chí có phần xấu xí bên dưới. Nhưng khi hắn lần xuống cổ áo, kéo một thiết bị ngụy trang ba chiều hình vòng cổ ra, Callis và Nova đều muốn chửi thề.

Gương mặt thật của hắn xinh đẹp hơn lớp ngụy trang kia không biết bao nhiêu lần, mái tóc trắng rối loạn vốn nên điểm thêm chút mềm mại, nhưng lại không thể giấu đi sát khí lẫm liệt rét buốt trên người hắn.

Trên đời này có rất nhiều người họ Sở, nhưng đã họ Sở mà còn tên Rennes, biệt danh là Thanh Kiếm Bầu Trời thì chỉ có thể là một người.

Cởi bỏ ngụy trang, cả người hắn như vì tinh tú chói mắt, đôi mắt xanh lam chứa đầy sự khôi hài nhìn sang Callis: “Lần trước gặp nhau mày còn gọi tao hai tiếng ‘họ Sở’ cơ mà, lần này vẫn vậy mà lũ cấp dưới ngu xuẩn của mày vẫn không nhận ra là thế nào?”

Sự chân thành lan tràn trong giọng hắn như biển cả, tựa như thật sự đang lấy làm tiếc cho phản quân, nhưng Callis đã hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng.

Đây là một cái bẫy.

Thanh Kiếm Bầu Trời thường chỉ dùng sức mạnh nghiền nát tất cả chướng ngại vật, rất ít khi dùng đến mưu mô, không có nghĩa là Rennes không biết bày mưu tính kế.

Gã Tiến sĩ Tần Mạc đã ngã ngồi ra đất khi thấy Louis bị dần ra bã, nay thấy Rennes bỏ lớp ngụy trang đi thì trực tiếp trợn mắt hôn mê. Nhưng Louis lại không được may mắn như vậy.

Một người đã ẩn nấp nhiều năm tại Liên Bang, thậm chí leo lên vị trí quản lý cấp cao trong tập đoàn họ Lâm như gã sao có thể là hạng hữu dũng vô mưu, vì vậy gã đã hiểu ra tất cả mọi chuyện khi nhìn thấy Rennes. Ngặt nỗi ban nãy gã đã lỡ hít vào khói thuốc của ả Alpha, khiến thể xác và tinh thần của gã giờ phút này đều được đẩy tới trạng thái cường hóa. Nỗi kinh hoàng và cơn đau hành hạ từng dây thần kinh khiến gã sinh lòng hâm mộ khi thấy lão Beta Tần Mạc đã ngất xỉu.

Phản quân như Callis thường trú tại chòm Trường Xà, vì vậy tin tức mới nhất ở Liên Bang thường mất một khoảng thời gian mới được truyền tới. Nhưng Louis là người đã xem phát sóng trực tiếp, không chỉ gã mà toàn thể Liên Bang đều biết thành tích sáng chói của Elliot Wimmer ở Úy Lam là do một người khác sáng tạo. Đồng thời, là người cung cấp thuốc cho Elliot, gã tất nhiên cũng biết người mà vị thiếu gia này hận nhất không ai khác chính là người từng có hôn ước với y – Lâm Kính Dã.

Vào giờ phút này, nhìn thấy Lâm Kính Dã sóng vai cùng Rennes, thậm chí còn dùng tay không bẻ gãy tay một Alpha khác, Louis bất chợt hiểu ra nguồn cơn mối hận của Elliot đến từ đâu: đối phương đã bày binh bố trận từ mười một năm trước, y thua không oan.

Nhưng hiểu ra điều này cũng không thể khiến Louis bớt kinh ngạc.

Một Beta thanh tú, xinh đẹp, nhu nhược đến vậy sao có thể là người xuất sắc nhất Úy Lam cho được?

“Không thể nào!” Gã nghe thấy giọng nói vặn vẹo vì đau đớn của bản thân: “Mày chắc chắn đang giả làm Beta!”

Lâm Kính Dã đưa mắt sang, bình thản đáp: “Omega mới là nhóm đối tượng thường làm giả giới tính để nhập ngũ. Nếu ông cảm thấy việc tôi là Omega có thể giúp ông ra đi thanh thản hơn thì cứ việc, tôi không có ý kiến.”

Vì một số nguyên nhân tồn tại từ xa xưa nên hiện nay số lượng Omega giả làm Beta vẫn chiếm nhiều nhất, cá biệt có tình huống Alpha giả làm Beta (phần lớn là mấy thanh niên choai choai muốn tiếp cận crush), còn Beta giả làm hai giới tính kia thì… trước mắt chỉ có một trường hợp độc nhất là Lâm Kính Dã đây.

Bỗng nhiên, Rennes dứt khoát dí đầu vào sát gáy Lâm Kính Dã, khụt khà khụt khịt một phen khiến anh nhảy dựng: “Ngài làm gì đó?”

Hắn nháy mắt: “Xem cậu có giấu tuyến thể Omega thơm thơm ngọt ngọt nào trên người không á!”

Thấy hắn chuẩn bị thò sang lần nữa, Lâm Kính Dã không thể không nghiêng đầu đi, bất đắc dĩ nói: “Nguyên soái đừng nghịch nữa.”

Nào ngờ đối phương vẫn nghênh ngang kề sát vào tai anh, thì thầm: “Không có tuyến thể, nhưng thơm thì vẫn thơm lắm.”

“…”

Lâm Kính Dã bỗng dưng không biết phải phản ứng thế nào, chỉ cảm thấy hơi thở ấm áp của Rennes phả vào tai như một ngọn đuốc châm lên gò má, khiến anh phải dùng hết ý chí mới khiến thân thể không run lên. Anh không biết đối phương có cảm nhận được sự quẫn bách và chút chột dạ vô căn cứ này không, bởi vì hắn chỉ khẽ cười trước khi quay lại nhìn hai tên Callis và Nova đang đổ mồ hôi như mưa.

Rennes chậm rãi cất lời: “Đừng sợ, Liên Bang có quy định không giết tù binh.”

Hắn khoan thai đi đến, thản nhiên vươn chân đạp lên người Louis như không nhìn thấy gã. Dưới ánh mắt kinh dị của đám phản quân, hắn dường như mới nhận ra thứ mình vừa giẫm lên không phải sàn tàu, đôi mắt xanh lam thong thả nhìn cái xác với lồng ngực vỡ toang hoác phía sau, chậm rãi bổ sung.

“Trừ mấy đứa tao chướng mắt.”

Lời tuyên bố nhẹ bẫng này khiến bọn phản quân còn lại có lớn mật đến mấy cũng bắt đầu rét dần.

Một trong những lý do Rennes được gọi là “kẻ điên” chính là đây: giây trước có thể khen quân địch dũng cảm kiên cường, giây sau có thể trở mặt bảo hắn ghét những thằng ngu chỉ biết lợi dụng địa hình để cố thủ. Hắn là một chỉ huy không theo lề thói cố định, có đôi khi máu lạnh đến mức người khác cho rằng hắn không đặt bất kỳ sinh mạng nào vào mắt. Kẻ thù của hắn đông như kiến cỏ, ai nấy đều liều mạng nghiên cứu hắn, nhưng không ai có thể nhìn thấu tầng tầng lớp lớp những bí mật trên người hắn.

Không ngoài dự đoán của mọi người, toàn bộ phản quân bị Thanh Kiếm Bầu Trời làm thịt sạch sẽ, cứu ra được 45 nhân viên phòng thí nghiệm. Những người không rõ bị ai sát hại trong cuộc loạn chiến và gã Louis chết không nhắm mắt đều bị Rennes tống vào máy xử lý rác, cho lên đường một thể.

Sau đó, tâm trạng hắn khá lên hẳn, dùng mắt thường cũng thấy được.

Hai tên thủ lĩnh phản quân bị áp giải lên tinh hạm Thanh Kiếm Bầu Trời, bọn lâu la còn lại không được đi theo để tránh tiết lộ bí mật quân sự mà bị giam trong tinh hạm tập đoàn họ Lâm, nhân viên phòng thí nghiệm còn cần phải trải qua điều tra để đề phòng có kẻ trà trộn.

Nhưng theo báo cáo của quân y thì tất cả con tin đều lâm vào tình trạng tứ chi bủn rủn, phản ứng trì trệ như nhau. Lượng độc tố còn sót lại trong người chứng minh họ đã bị bỏ thuốc qua đường ăn uống, vì vậy Lâm Kính Dã cho rằng khả năng có phản quân trà trộn vào con tin gần như bằng không.

Có điều trước mắt anh tạm thời không rảnh để quan tâm cuộc điều tra này, bởi vì khi trở về phòng, anh phát hiện có một sinh vật họ Sở tên Rennes đã chiếm cứ giường anh.

Lâm Kính Dã: “…” Tự dưng lại thấy ngứa gáy là thế nào?

“Nguyên soái, sao ngài lại mặc đồ chiến đấu lên giường thế kia?”

Rennes nhổm dậy, nhìn xuống người rồi nói: “Lưu Tuấn mới đưa qua. Hàng nguyên tem vừa giặt ủi xong, chưa mặc ra ngoài bao giờ.”

“À.”

Sau đó Lâm Kính Dã trơ mắt nhìn đối phương lại nằm phịch xuống giường, còn kéo chăn đến tận cằm rồi thỏa mãn nhắm mắt lại.

Anh ngây ra một lát mới hoàn hồn: “Sao Nguyên soái lại ngủ trong phòng tôi?”

Người kia chẳng buồn mở mắt: “Mùi chân thối trong của bọn Alpha trong khu tập thể làm tôi mất ngủ suốt ba ngày rồi.”

Lâm Kính Dã bỗng bật cười, thầm nhủ bộ ngài không phải là Alpha hay sao mà còn chê người ta thối… Nào ngờ luồng suy nghĩ chạy đến đó bỗng dừng lại, một cảm giác kỳ quặc dâng lên.

Anh nhẹ nhàng quay lại, thấy Rennes đã tự úm mình dưới mấy vòng chăn, trưng ra vẻ mặt thỏa mãn, hai mắt khép lại, hơi thở đều đặn, dường như đã thật sự rơi vào mộng đẹp.

Nhìn hắn không ngừng dụi mặt vào chiếc gối anh từng nằm lên, anh chợt nhớ lại những khi hắn trộm tay anh ngồi xem tivi, khi sốt thì đắp chiếc khăn từng dùng để quấn anh, khi làm nhiệm vụ thì mặc giáp anh từng mặc, bây giờ lại hết sức tự nhiên mà bò lên giường anh, hình như bên trong còn có bộ đồ ngủ sáng nay chưa kịp gấp gọn?

Trong đầu anh không khỏi nảy ra hai chữ.

Làm tổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.