Suy nghĩ kế tiếp bật ra ngay sau đó là: Mình điên rồi hay gì?
Bản năng sinh lý quy định tất cả các Omega, cho dù có cao cấp đến đâu đi nữa, đều sẽ có hành vi làm tổ; chỉ khác nhau ở chỗ Omega cấp thấp có thể chôn vùi mình dưới tổ, Omega cấp cao với các giác quan nhạy bén hơn chỉ cần ôm bộ quần áo là đủ.
Nhưng nói thế nào đi nữa, làm tổ vẫn là hành vi đặc trưng của Omega!
Trong giai đoạn này, tuyệt đại đa số Omega sẽ bao phủ bản thân trong mùi hương của người yêu. Trường hợp của những Omega phân hóa sớm, tuổi tác còn nhỏ, chưa có người trong lòng hay trưởng thành trong hoàn cảnh thiếu thốn tình cảm, sẽ dùng đồ vật của người nhà thân thiết nhất để tạo cảm giác an toàn, ví dụ như Lâm Tịnh Nhiên thi thoảng sẽ rinh vài món quần áo của anh hai đi mất vậy.
Nhưng…
Lâm Kính Dã ngẩn ngơ tại chỗ, dùng ánh mắt đầy phức tạp nhìn Rennes đang chìm vào mộng đẹp.
Kia là Thanh Kiếm Bầu Trời, là Nguyên soái độc nhất vô nhị của Liên Bang, ai có thể giúp hắn che giấu việc làm giả giới tính? Nữ vương ư? Không, một mình Ngài ấy cũng không đủ, phải có thêm tay trong ở bộ Nội vụ và hệ thống y tế Quân đội mới được. Nhưng người thường có thể làm những việc đó sao?
Lâm Kính Dã đờ đẫn phân tích một hồi, cảm thấy Rennes Sở hình như không được tính là “người thường” cho lắm.
Nhưng mà… nhưng mà suy nghĩ này vẫn điên rồ ngoài sức tưởng tượng, ngặt nỗi anh hoàn toàn không thể xua đi một khi nó đã xuất hiện.
Hai mắt anh đăm đăm nhìn Rennes, cái người mà cho dù có xóa bỏ mọi chiến công cũng có thể khiến toàn mạng vũ trụ hóa sói bởi nhan sắc của mình, thậm chí từng bị đối thủ chính trị chát chúa dèm pha rằng, sau này nếu xuất ngũ có thể đổi nghề sang làm idol.
Mà khi nhắc đến bốn chữ Thanh Kiếm Bầu Trời ở ngoài Liên Bang, không ai là không biết đến sự tàn nhẫn và điên cuồng của hắn trên chiến trường. Ấn tượng về vị Nguyên soái từng đạp qua hàng núi xương trắng, tay nhúng qua biển máu đen ngòm ấy đã khiến rất nhiều người vô thức bỏ qua một điều.
Xét theo tiêu chuẩn trung bình của nam Alpha, vóc dáng Rennes quá… thanh tú.
Gene biến dị thường sẽ ban cho Alpha và Omega vẻ bề ngoài xuất chúng, trong đó Alpha sẽ trở nên cao to vạm vỡ. Đến tên dị hợm như Elliot còn cao tận một mét chín thì Rennes với chiều cao trên một mét tám thật sự là quá nhỏ con, mà đó là hắn chỉ miễn cưỡng đạt đến mức thấp nhất của Alpha, sau khi đã tính cả phái nữ vào.
Nhưng… nhưng có ai quy định Alpha là phải to cao đâu? Lâm Kính Dã thử thuyết phục bản thân. Huống chi Nguyên soái còn là con ngoài giá thú, thuở nhỏ theo mẹ lang bạt ở vùng chiến, ăn uống thiếu chất thì không cao lớn bằng người khác cũng là hợp lý.
… Nhưng cũng có thể là Omega có vóc người phát triển hơn vì bị hoàn cảnh và chiến tranh ép buộc…
Anh ngồi vào chiếc bàn nhỏ bên mép giường, lẳng lặng rót cho mình một ly trà, bưng chiếc ly nóng hổi cho đến khi nó nguội ngắt mà vẫn chưa thể đưa ra một kết luận đủ thuyết phục để bình ổn cõi lòng đang giằng xé mãnh liệt.
Lại nói, ngoài chiến tích ra thì giới truyền thông còn thường ca ngợi Rennes bởi một lẽ: hắn chưa từng để lộ pheromone ở nơi công cộng. Cho dù là giữa những cuộc cãi vã nảy lửa, khi những ông bà già khác trong Quân đội bắt đầu táng pheromone vào mặt nhau, hắn vẫn có thể bình tĩnh quan sát tất cả bằng đôi mắt lạnh lẽo, chỉ khi cơn giận lên đến đỉnh điểm mới đóng van khí trên giáp lại. Hành động này được truyền thông tán dương nhiệt liệt, nào là Chiến thần lạnh lùng cũng rất đỗi ân cần, có thể kìm nén cảm xúc, không để pheromone của mình ảnh hưởng đến cánh phóng viên vô tội, những nhân viên văn phòng yếu ớt và mấy vị lão tướng cao tuổi.
Từng có phóng viên liều mình đặt câu hỏi thế này: “Xin hỏi pheromone của ngài Nguyên soái rốt cuộc là gì ạ?”
Rennes nở một nụ cười như có như không, lạnh nhạt đáp: “Chuyện cá nhân, anh không cần biết.”
Quả thật không phải ai cũng thích tiết lộ mùi pheromone của mình với người khác, mà phần lớn trong số này đều sở hữu mùi vị… khác người. Thế là ngay hôm sau, đối thủ chính trị đã oang oang tuyên bố rằng Rennes thấy ngại với pheromone mùi sầu riêng của mình nên mới không dám nói ra.
Cho đến giờ, câu hỏi “Pheromone của Nguyên soái có mùi gì” vẫn được tổ chức bình chọn hàng năm. Tuy vẫn chưa có lời giải đáp nhưng ba vị trí cao nhất lần lượt là sầu riêng, đậu hũ thối và mù tạt.
Bên dưới có cư dân mạng bình luận thế này: “Làm người không ai hoàn hảo. Đây chính là Nguyên soái Rennes, ngài ấy có mùi rau thì là tôi cũng chấp nhận!”
“Tui thì không! Sầu riêng, đậu hũ thối với mù tạt tui thích tất!”
“Vì Nguyên soái, tui sẽ ráng thích ba thứ đó!”
Lâm Kính Dã tiếp tục trầm ngâm. Nhưng theo lời mấy tay Alpha trong Quân đoàn thì trước kia còn có vị anh hùng sở hữu pheromone mùi lẩu cơ mà, vẫn tự tin khoe cá tính như thường đó thôi. Từ đó suy ra, nếu lý do Rennes chưa bao giờ để lộ pheromone trước công chúng không phải vì nó khó ngửi, mà là vì… nó mang vị ngọt đặc trưng chỉ Omega mới có thì sao? Bởi vì mùi pheromone có sự khác biệt rất lớn giữa hai giới tính, ví dụ như cùng là hoa trà thì Omega sẽ tản mát ra hương thơm trong vắt thanh đạm, còn Alpha sẽ mang đến mùi táo bạo, nóng nảy đầy hoang dã.
Thật sự là… một khi đã bị cuốn theo dòng suy nghĩ này rồi thì không thể dứt ra được.
Rennes là một bậc thầy chiến thuật khó lường, không ai có thể đoán được hắn sẽ đưa ra mệnh lệnh gì tiếp theo, cũng như không ai biết được mũi tiêm của cô nàng Lệ Nhiễm Nhiễm khi đến kỳ có thể giết người hay không… Lâm Kính Dã đỡ trán. Chiến đấu với cường độ cao sẽ ảnh hưởng đến nồng độ hormone trong cơ thể, chẳng lẽ là do rối loạn sinh lý nên tính khí mới thất thường như vậy?
Anh tiếp tục nhớ đến những vụ mất trộm khó hiểu trên tàu 927: nào là thuốc ức chế với số lượng vô cùng ít ỏi, chỉ có Omega cấp S mới có thể dùng bấy nhiêu để ngăn lại cơn sốt; nào là dịch dinh dưỡng vị trà sữa chuyên dùng để điều trị rối loạn sinh lý, cũng như ly trà sữa với mùi vị quái gở của Rennes hôm ấy, mà anh đã lầm tưởng là bị quá hạn.
Nhưng chuyến tàu suy nghĩ đến đây lại quay về trạm đầu tiên: hắn đã làm thế nào để qua mắt toàn thể Liên Bang?
Không như binh nhì tầng chót, chỉ cần kiểm tra sức khỏe không ra bệnh nan y là được; cũng không phải một Hạm trưởng phổ thông như Lâm Kính Dã; Rennes là Thanh Kiếm Bầu Trời, là sự tồn tại có một không hai của Liên Bang, lúc nào cũng bị hằng hà sa số cặp mắt chăm chú dõi theo, ai dám tin hắn làm giả giới tính?
Cho nên không trách Lâm Kính Dã ngơ ngẩn nửa ngày cũng chưa nghĩ ra.
Nhưng một chỉ huy ưu tú là người luôn tin tưởng vào trực giác của mình. Những tình huống bất ngờ trên chiến trường không cho anh thời gian để suy tính cặn kẽ, anh phải đưa ra quyết định trong một tíc tắc, thậm chí chỉ cần sai lệch nửa giây thôi cũng có thể dẫn đến kết quả khác biệt long trời lở đất. Vì vậy, Lâm Kính Dã nhanh chóng đi đến cái kết luận hoang đường rồi lại không thể phủ định này.
Rennes Sở, Thanh Kiếm Bầu Trời của Liên Bang, là một Omega.
Đi đến bước này rồi, anh bỗng trở nên bình tĩnh vô cùng.
Chiến công của Rennes Sở không có bất kỳ liên hệ gì với giới tính của hắn. Cho dù có thoắt cái biến thành Omega biết làm tổ, hắn vẫn là người khiến phản quân phải vắt chân lên cổ chạy về chòm Trường Xà, không dám bén mảng đến gần biên giới Liên Bang; vẫn là Chiến thần khiến tinh tặc nghe tên sẽ mở miệng khấn tổ tông mười tám đời; vẫn là người thắp sáng bầu trời Liên Bang, bảo vệ từng tấc yên bình của nó.
Sau một hồi giả làm pho tượng tại bàn, mùi chocolate ngọt ngào lại xâm chiếm khoang mũi Lâm Kính Dã, khiến gương mặt anh khi nhìn vào bộ giáp xương ngoài nằm trong góc phòng mang thêm mấy phần cạn lời. Ừm, bây giờ đã biết Rennes dùng gì để xông nó rồi.
Anh nhẹ chân nhẹ tay rời khỏi phòng, để điều hòa trong hành lang thổi đi chút nhiệt độ nóng bỏng trên má trước khi đi đến trạm xá. Chiếc tinh hạm này của tập đoàn họ Lâm có thể xem như chuyên cơ chở theo một phòng thí nghiệm dược phẩm, các loại thuốc men thiết bị đều có đủ. Quân y cho rằng Lâm Kính Dã đến lấy thuốc cho Patricia, sau khi kiểm tra kỹ lưỡng một phen thì xác nhận ống thuốc không có vấn đề.
Khi mở cửa phòng ngủ, Lâm Kính Dã nhìn thấy Rennes đã tỉnh lại từ lúc nào, đang ôm chăm ngồi thừ ra với vẻ mơ màng, chóp mũi và khóe mắt như bị cơn sốt giày vò mà đỏ ửng. Anh lách mình vào từ một khe hẹp rồi nhanh chóng khóa lại.
Người thanh niên nhìn Nguyên soái đang bọc mình thành một quả banh lông mà không khỏi thở dài, giơ tay lên với vẻ dò hỏi.
“Ngài cần dùng nó chứ?”
Người kia nghiêng đầu, dùng đôi mắt lam bị cơn sốt phủ lên một tầng ướt át nóng hổi nhìn thứ nằm trong tay anh: ống tiêm thuốc ức chế dành cho Omega.
Rõ ràng nhiệt độ trong phòng và ngoài hành lang không chênh lệch nhau mấy, nhưng Lâm Kính Dã bỗng nhiên cảm thấy nực nội, nhịp tim cũng có phần hỗn loạn. Tiếng cười khẽ của người trên giường chui vào tai, anh nhìn thấy hắn rút một tay ra khỏi chăn, cuốn tay áo lên trước khi chìa nó ra về phía anh.
Anh cẩn thận cầm lấy cổ tay ấy bằng bàn tay trái còn làm bằng máu thịt ấm áp, đối đãi với nó dịu dàng và ân cần như hắn đã làm với cánh tay phải của anh. Rồi anh bỗng ý thức được, nhiệt độ nơi làn da họ tiếp xúc là như nhau.
Đợi thuốc được tiêm vào rồi, Rennes thong thả cuốn tay áo xuống như chẳng có gì vừa xảy ra, hé miệng ngáp nhỏ, tựa vào đầu giường chờ nó có hiệu lực. Lâm Kính Dã đỡ trán, thật ra người này vẫn đường hoàng là chính hắn, chưa từng che giấu bất kỳ điều gì trước mặt anh, chỉ là định kiến về “Thanh Kiếm Bầu Trời là Alpha cấp S” đã vô tình che lấp hết những điểm đáng ngờ ấy.
Một hồi sau, anh mới mở miệng: “Lần này là vì sao?”
Nghe cứ ngỡ như một câu hỏi không đầu không đuôi, nhưng Rennes lại hiểu. Hắn vẫn giữ tư thế biếng nhác như sắp hòa tan nơi đầu giường, nhưng khi nhìn lên, trong ánh mắt ngạo nghễ ấy là sự uy nghiêm không thể nghi ngờ của một Nguyên soái.
“Tôi cực ghét những đứa dám tự tiện vươn móng vuốt bẩn thỉu chạm vào những gì của tôi, lại còn ngay trước mặt tôi, không rối loạn không được.”
Ngữ điệu quá đỗi tự nhiên của hắn khiến Lâm Kính Dã mất mấy giây mới hốt hoảng nhận ra: Louis đã từng đụng chạm vào người anh, nên mới dẫn đến kết cục bị Nguyên soái phẫn nộ nghiền hai tay thành thịt vụn.
Đương lúc anh thất thần, Rennes bỗng chống tay lên bàn trà, vươn mình đến gần. Lâm Kính Dã chỉ hoàn hồn lại khi hơi thở nóng rẫy của hắn đã phả lên má.
“Nguyên soái, ngài…”
Anh nghe thấy giọng mình, rất nhỏ, rất nhẹ, gần như sắp biến mất vào không khí.
Cảm nhận được Rennes đã kề sát bên cổ, cả người anh khẽ rùng mình một cái, nhưng đầu óc lại không hề nghĩ đến việc né tránh. Anh chỉ biết bản thân như đang được ngâm mình trong một ly cacao nóng hổi, mùi hương đậm đà ngọt ngào khiến toàn thân anh thả lỏng, hoàn toàn không còn khả năng chiến đấu.
Anh biết pheromone Omega trong cơn sốt cao có tác dụng kích tình, nhưng lại không biết thì ra nó cũng áp dụng với Beta.
Rennes Sở vào giờ phút này thật sự chẳng giống gì với người được truyền thông khen đến tận mây xanh kia, không những không kiểm soát pheromone mà còn phách lối dùng nó chiếm cứ mọi ngóc ngách trong phòng ngủ của Lâm Kính Dã. Từng tấc vuông không khí đều thấm đẫm mùi chocolate, đến chủ nhân căn phòng còn cảm thấy bản thân anh cũng sắp nhiễm mùi đến nơi.
Mà lần này, hắn hoàn toàn không ăn hay cầm bất kỳ viên chocolate nào.
Đôi môi ghé vào tai anh hé ra, hơi thở như một dòng nước ấm lùa vào khiến Lâm Kính Dã đánh cái rùng mình.
Anh nghe được giọng nói mang ý cười của hắn khẽ khàng vang lên: “Cậu thơm lắm.”
Nhìn thấy người thanh niên tóc đen quay đầu đi, gương mặt trước giờ luôn bình tĩnh bỗng lộ ra vẻ bất an hiếm gặp, Rennes lùi lại một chút: “Nên tránh xa tôi chút đi, bằng không chỉ một ống là không đủ đâu.”
Lâm Kính Dã: “…”
Anh hoàn toàn không biết phải đáp lại thế nào.
Thứ nhất, Nguyên soái chiếm giường anh.
Thứ hai, Nguyên soái thò lại ngửi trước.
Cuối cùng, đây là phòng anh mà!
Có lẽ là tiếng lòng lần này quá mãnh liệt, trực tiếp thể hiện lên mặt Lâm Kính Dã nên Rennes lùi về đầu giường. Cánh tay gác dọc cửa sổ, sau lưng là ngân hà lộng lẫy, hắn nhướng mi: “Ngay từ đầu tôi chưa nói rõ sao?”
Lâm Kính Dã chậm chạp quay lại.
Dưới ánh sao, Rennes cười rộ lên: “Tôi nói tôi trưng dụng tinh hạm của cậu.”
“Vâng.” Lâm Kính Dã nhẹ nhàng đáp lại.
Sau đó anh nghe được nửa câu sau của hắn: “Cả cậu nữa.”