Liếc nhìn Vạn Dực một cái, đáng tiếc lại phát hiện hắn ta vẫn như cũ không hề hốt hoảng, Tề vương khẽ dừng màn múa kiếm vô cùng mạnh mẽ, vặn eo thối lui, “Trận vừa xong xoay người phất áo, giấu phận mình chẳng thiết tiếng tăm......”
Không thẹn là Thái Học song bích.
Hai người đấu vũ một trận, một văn một võ, một nhu một cương, khiến người người mở mang tầm mắt, hoa mắt trầm mê.
Chỉ là Vạn Dực vừa múa được nửa bài đã bị ép dừng, nhóm công tử thế gia vẫn luôn âm thầm ngưỡng mộ nàng tất không cam lòng, chờ sau khi Tề vương thu kiếm liền mượn rượu gây rối, muốn Vạn Dực múa cho hết bài.
Vạn Dực cũng không từ chối, chắp tay cười bái Kỳ Kiến Ngọc, “Điện hạ cũng thấy đó, Vạn Dực đúng là bất đắc dĩ, đành dùng tà âm độc hại điện hạ thêm một lúc nữa rồi.”
Tề vương điện hạ khoanh tay xoay mặt, lạnh lùng hừ một tiếng.
Mặt Vạn Dực cũng giãn ra, “Nếu điện hạ không thích ‘Trăng tỏ’, ta liền múa bài...... Quân tử vũ?”
Khi nói đến hai từ ‘Quân tử’, Vạn Dực thoáng kéo dài giọng, ánh mắt mang theo thâm ý khác, ngóng nhìn hắn.
Sắc mặt Tề vương điện hạ thoáng chốc trở nên xanh xám.
......‘Có câu quân tử đấu miệng lưỡi tiểu nhân đấu chân tay, nếu điện hạ ghét bỏ Vạn Dực là tiểu nhân, Vạn Dực đành phải thỏa mãn điện hạ, làm quân tử đấu miệng lưỡi một lần.’......
Cảnh tượng hắn hận không thể hoàn toàn cắt bỏ khỏi trí nhớ lại hiện lên trong óc.
Mỗi khi Tề vương điện hạ nghĩ đến việc bị cưỡng ép cướp đi nụ hôn đầu tiên, đều vô cùng đau đớn phẫn nộ buồn nôn.
Vạn Dực tựa như vô ý quệt ngón cái qua môi, cùng với nụ cười xấu xa kia, kích Kỳ Kiến Ngọc hận không thể một kiếm giết chết cái gã này trước mặt mọi người.
“Điện hạ, sao lại nhìn ta như vậy?” Vạn Dực lại như vô tội nói.
Tề vương nghẹn lời, chuyện cũ năm xưa ô nhục như vậy, đương nhiên hắn sẽ làm mọi cách để không ai biết đến.
Tiểu hoàng đế nghe vậy cũng nhìn về phía Tề vương, “Hoàng huynh, sắc mặt của huynh...... Hình như không tốt lắm.”
“...... Bổn vương chẳng sao cả.” Kỳ Kiến Ngọc nghiến răng thốt một câu, “Chắc là...... Say rồi.”
Vạn Dực thản nhiên kéo dài giọng, “À......”
Khiến ánh mắt lạnh lẽo của Tề vương lập tức đánh tới.
Chọc người ta lửa giận ngập trời xong, nàng lại vẫn ra vẻ đạo mạo, chậm rãi vào bàn.
Thị nữ đợi nàng vào bàn rồi mới ngoan ngoãn cầm một đôi guốc gỗ đỏ vẽ hoa văn cây cỏ, quỳ xuống mang cho nàng.
“Nhìn dòng nước xa, trúc xanh uốn lượn.” Vạn Dực ung dung phất cánh tay, xoay người, chân trái bước lên trước, guốc gỗ gõ ra âm thanh vô cùng réo rắt, “...... Có người quân tử, như thiết như tha, như mài như giũa.”
Nếu nói ‘Trăng tỏ’ là điệu múa mỏng manh tươi đẹp, lúc này đạp ca* lại vô cùng ung dung tao nhã. (*một hình thức nghệ thuật vừa múa vừa hát)
Vạn Dực gõ ra tiết tấu, khép cánh tay che cằm, “Đàn này phách này, thịnh này suy này...... Có người quân tử, đời không dối lừa!”
Nàng như bay như lượn, ngoảnh đầu cất tiếng. Khi đặt chân bèn thuận thế xoay người, mạnh mẽ nhấc chân, từ trong thế ‘ngừng’ hoàn chỉnh bỗng nhiên nháy mắt liền ‘đi’, đi và ngừng đối lập, hình thành hình bóng tương phản tuyệt diệu......
Khi thì gió lướt bay xa, lúc thì cuồng phong đứt đoạn.
“......Nhìn dòng nước xa, trúc xanh uốn lượn. Có người quân tử, không nghe tiếng ngọc, lại thích ánh sao.”
Trong lúc giơ tay nhấc chân, nàng như có lực mê hoặc lòng người, khiến Kỳ Kiến Ngọc cực lực kháng cự, lại vẫn không thể khống chế mà dời tầm mắt chăm chú nhìn lên người nàng.
Dường như nhận thấy tầm mắt của Tề vương, Vạn Dực vặn eo hơi nghiêng về phía hắn, thắt lưng nàng treo ngọc, tay áo rộng dài, dáng múa tao nhã, trong miệng ngâm nga, “ Đàn này phách này, thịnh này suy này. Có người quân tử, đời không dối lừa!”
Bên bờ xuyên qua lụa mỏng mông lung, trong những người ở đế đô dõi theo bước nhảy của Vạn Lang, đã có mấy vị thi nhân túm được nàng thơ, vung bút đề thơ.
“Có người quân tử, như vàng như bạc, như ngọc như bích......”
Càng về sau, nàng lại chỉ ngâm một câu này, tựa như có điều phiền muộn, “Có người quân tử, đời không dối lừa......”
Đêm nay Tề vương điện hạ lại ôm ấp cơn ác mộng đã lâu không gặp.
Người trong mộng nét mặt mơ hồ đang ngâm nga ‘Trăng tỏa sáng, vạn người xiêu......’
Hắn nhẹ nhàng giữ chặt tay người nọ, người nọ tránh thoát, giống như muốn rời đi, trong miệng khẽ thở than ‘Có người quân tử, như thiết như tha, như mài như giũa...... Có người quân tử, đời không dối lừa......’
Đầu hắn nóng lên, từ phía sau ôm chặt lấy thắt lưng ong của người nọ, không cho hắn rời đi, rồi sau đó...... Rồi sau đó......
Vì thế mà đêm nay, mặc kệ là thái giám cung nữ có hay không có nhiệm vụ trực đêm, đều xui xẻo bị tiếng đổ vỡ binh binh bốp bốp khắp điện dọa sợ, chấp nhận số phận phải thu dọn tàn cục.
Ai lại khiêu khích khiến tiểu tổ tông này bốc hỏa rồi?
Từ sau khi Tề vương thắng trận trở về, tính tình trầm tĩnh hơn rất nhiều, đã lâu không thấy hắn tức giận như vậy.
Hừng đông hôm sau, cửa tẩm cung của Tề vương điện hạ nhẹ nhàng hé ra, Kỳ Kiến Ngọc lặng lẽ gọi thái giám tâm phúc tới, gương mặt nghiêm nghị đỏ bừng nhét một túm chăn đệm quần áo vào lòng y, hung tợn nói --
“Mau chóng thiêu hủy cho bổn vương! Quần áo này dính bẩn rồi!”