Tiết Thượng Tỵ, Vạn Lang múa một màn chấn động kinh thành.
Cuộc sống hàng ngày sau đó, Vạn Dực hưởng thụ đầy đủ đãi ngộ cấp siêu sao như Hoàng đế, số thiếu nam thiếu nữ vây quanh Quốc Tử Giám mỗi ngày chỉ vì mong được nhìn thấy Vạn Lang ngày càng gia tăng, hình thức ‘đạp ca’ do nam biểu diễn đã thịnh hành một thời khắp kinh thành.
“Đúng là tuổi trẻ mà.”
Vạn Dực cảm khái lắc đầu, vẫy vẫy tay với cái nhóm nóng đầu rầm rầm rộ rộ bên ngoài Quốc Tử Giám, đáp lại nàng là một đám khăn lụa hoa tươi lập tức đổ ập xuống......
May mà vào triều trước, sau khi một vài mỹ nam nổi tiếng bị bu bị kéo mà chết, việc ném dưa và trái cây thể hiện sự ái mộ đã bị cấm tiệt, cho nên áo quần đầu tóc của Vạn Dực trong trận rầm rộ này, mới có thể được giữ nguyên hoàn hảo không tổn hao gì.
-- “Công tử, kỳ thi tháng sau người nắm chắc mấy phần?”
Thư đồng nhỏ chớp chớp mắt nhìn nàng, rốt cuộc cũng chờ được đến kỳ thi cuối cùng tại Quốc Tử Giám.
Vạn Dực sờ sờ đầu hắn ta, “Yên tâm, năm nay công tử ta đây có thể rời khỏi Quốc Tử Giám.”
Mắt Thư đồng nhỏ lấp lánh ánh sao nhìn nàng, “Ngôn Trọng tin tưởng công tử!”
“Sao vậy? Chán ghét không muốn làm thư đồng cho công tử ta đây nữa à?” Khẩn cấp đến vậy ư?
Thư đồng nhỏ lệ rơi đầy mặt không giải thích......
Sao hắn ta có thể để công tử biết, hắn ta tiếp nhận mật lệnh của trưởng lão, vì bảo vệ trinh tiết của công tử ở học viện, lúc nào hắn ta cũng phải làm tốt công tác chuẩn bị hiến thân thay công tử!
Một tháng sau, ngay khi kỳ thi lớn chấm dứt thì Thư Đồng nhỏ không kiềm chế được nữa, lại truy hỏi cảm tưởng của thí sinh vừa hoàn thành bài thi.
“Cũng như tự đánh giá lúc ban đầu thôi, “ Vạn Dực nói, “Sau ngày hôm nay sẽ không phải tiếp tục ở lại Quốc Tử Giám nữa.”
“Xem ra công tử đã làm bài rất tốt.” Giọng điệu chắc chắn vậy mà.
Vạn Dực từ tốn nói tiếp, “Sau ngày hôm nay, hoặc là ta có thể thuận lợi tốt nghiệp, hoặc là...... sẽ bị đuổi khỏi Quốc Tử Giám, vĩnh viễn không có chức danh gì.”
Ngôn Trọng: “......?!“.
Cùng thời khắc đó, giám khảo chấm thi rốt cục cũng duyệt đến bài của Vạn Lang...... Hai tay cầm quyển bài thi mà run rẩy kịch liệt, thiếu chút nữa đã xé bài thi này thành hai nửa!
“Cái này, cái này, thằng nhãi! Thằng nhãi lớn gan!” Giám khảo tức sùi bọt mép, tức giận đến mức nói cũng chẳng xuôi, chỉ vỗ bàn bôm bốp, tựa như muốn lập tức tiêu hủy bài thi này!
“Chủ giám đại nhân......” Mấy giám khảo còn lại đều xúm đến, “Trăm ngàn lần đừng xúc động, bài thi này hoàng thượng đã dặn là muốn xem, lát nữa sẽ trình vào cung.”
“Loại bài thi này ư! Sao có thể đưa đến làm bẩn mắt hoàng thượng!” Dứt lời ông ta liền xắn tay áo muốn xé.
“Đại nhân bình tĩnh! Bình tĩnh......”.
Thoáng chốc phòng chấm thi ầm ầm nhốn nháo!
Kỳ thi lớn của Quốc Tử Giám lần này, quan chủ khảo có dặn, phải đánh giá được phẩm chất và khả năng thấu hiểu của mọi thí sinh.
“Đáp án của công tử thực...... chấn động đất trời?” Thư Đồng nhỏ im lặng một lúc lâu, mới thật cẩn thận lựa chọn từng từ.
Vạn Dực nhấp một ngụm trà, “Ta chỉ đáp là, muốn làm quan phải tuân theo sáu chữ: không, cống, xung, tán, sợ, tặng.”
Thư Đồng nhỏ lạc giữa sương mù, “...... Quá thâm sâu.” Hắn ta nghe không hiểu.
Vạn Dực nhẹ giọng giải thích, “Không ư, tức không mong gì hơn, chỉ một lòng muốn làm quan, không đạt được mục đích quyết không từ bỏ. Cống hả, tức giỏi luồn cúi trục lợi, hợp tác diễn trò. Xung, là lời thốt ra chấn động, lấy lòng mọi người...... Ví như việc công tử vẫn đang làm. Tán, tức là nịnh nọt, uốn mình theo người. Sợ, tức là mặt ngoài a dua nịnh hót cấp trên, thực tế lại ngầm đánh vào điểm yếu của đối phương. Tặng, còn không phải là lấy của công làm của riêng, mời khách tặng lễ sao.”
Thư Đồng nhỏ: “......”.
OTZ một trăm lần, một trăm lần.
“Ta còn có sáu chữ châm ngôn khi làm quan, có muốn nghe không?”
Thư Đồng nhỏ: “Không, không nghe đâu.”
Trái tim của hắn ta không chịu nổi.
Đáp án bài thi như vậy...... Haizz, công tử thật có thể thuận lợi tốt nghiệp ư?
Bài thi chấn động mọi người này rốt cuộc cũng được trình lên trước mặt Tân đế.
Y có chút hăng hái suy nghĩ về sáu chữ châm ngôn khi muốn làm quan, sau đó phát hiện còn có sáu chữ châm ngôn khi làm quan.
“Cái gọi là sáu chữ châm ngôn khi làm quan chính là không, kính, lạnh, ác, điếc, làm.” Kỳ Kiến Thành xem mấy thứ luận điệu ca công tụng đức đến phát chán rồi, giọng điệu bài thi này chấn động, lại đánh thẳng vào chỗ ngứa, so với ca tụng rỗng tuếch đầy giấy kia, bài này càng khiến y chăm chú hơn, sau khi đọc kỹ từng chữ, hết mỗi câu lại tập trung suy nghĩ một lát, “Không, tức xem việc không đáng là quan trọng, giả vờ hồ đồ. Kính, tức là khúm núm cấp trên, khom người nịnh nọt. Lạnh, tức với dân chúng và đồng liêu phải giả vờ tài đức, oai phong lẫm liệt...... Ác, tức là để không ai biết mục đích mà không từ thủ đoạn, trên mặt lại tỏ vẻ hòa nhã khiêm nhường, ngoài nhân nghĩa trong đen tối. Điếc, là giả câm giả điếc với mấy lời phê bình góp ý, mắt điếc tai ngơ......” Đọc đến một câu cuối cùng Kỳ Kiến Thành không khỏi nở nụ cười, “Làm, tức là phải trăm phương nghìn kế đứng giữa trục lợi lấp đầy túi riêng ư.”
Đứng một bên nghe ấu đế đọc xong bài thi của Vạn Dực, bọn thái giám đổ mồ hôi như mưa, Vạn Lang này, thật to gan!
Kỳ Kiến Thành đọc xong, không đành lòng bỏ xuống, lại xem thêm lần nữa, dặn người hầu: “Mau truyền Vạn Dực tiến cung.”
Lát sau, khi nhìn thấy bóng dáng sáng trong chậm rãi bước đến thì trên ngai rồng, Kỳ Kiến Thành liền thu lại vẻ mặt trẻ con trong sáng trước kia, vẫy tay đuổi người hầu lui xuống.
Trên gương mặt tinh xảo xinh đẹp của ấu đế ẩn chứa vẻ hung ác nham hiểm, “Ngươi nên biết chỉ với bài thi này, trẫm có thể giết ngươi.”