Ô Hô! Gian Thần Lộng Quyền

Quyển 1 - Chương 18-2



Vào lúc Tề vương điện ủ ê, Hoa khôi tiểu thư đã hát xong, lo sợ bất an quay về chỗ ngồi.

Chỗ bọn họ đè nén cùng cực, bên ngoài lại truyền đến tiếng mời rượu ồn ào.

“Bọn họ đang ồn ào gì vậy?” Một tiểu công tử mới đến lần đầu hiếu kỳ hỏi.

Thôi ma ma cười có thâm ý khác, “Đương nhiên là kỹ năng đặc biệt ‘Gót sen vàng dâng rượu’ -- của Túy Nguyệt lâu chúng ta.”

Trước nay Thương Hủ luôn có tinh thần ham học, nghe vậy nói, “Nếu là thế, thật rất mong nhìn thấy.”

Thôi ma ma che miệng cười, nâng giọng nói với hoa khôi, “Con gái à, còn không mau dâng rượu cho các công tử?”

Vạn Dực có chút hứng thú nhướng mày.

Nhưng lại thấy tay hoa khôi không có động tác gì, chỉ chủ động đứng dậy, mềm mại đáng yêu tựa vào lòng Vạn Dực --

Tề vương thoáng chốc liền híp mắt.

Vạn Dực lại không chút nhăn nhó, vui lòng cho mỹ nhân ôm ấp, thậm chí tay phải còn khẽ vịn lấy thắt lưng nàng ta, ôm nàng ta thật vững.

Thiếu niên nhẹ nhàng, nghiêng mũ phong lưu.

Ngay cả hoa khôi vốn đã duyệt qua ngàn người, cũng không nhịn được mà bị thiếu niên tuấn tú nhã nhặn này ầm một tiếng câu mất hồn.

Tay Kỳ Kiến Ngọc bất giác bấu chặt thành quyền, nỗ lực kiềm chế.

Tiết Đào không khỏi thở dài, cất lời dời đi lực chú ý của hắn, “Điện hạ, thức ăn vừa được bưng lên, không ăn ngay sẽ nguội mất.”

Tề vương điện hạ liền rồi thu hồi tầm mắt, thù sâu hận lớn trừng mắt nhìn thức ăn bày đầy bàn thật lâu, nhấc đũa lên.

Mà hoa khôi đang lâng lâng tựa vào ngực Vạn Lang, giờ phút này đã bày điệu bộ chọc người, cởi giày thêu, nâng trên tay, lộ ra gót sen ba tất trắng nõn non mềm......

Nên biết rằng chân chính là vị trí kín đáo của nữ tử, cứ vậy mà lắc lư lộ ra giữa một đám nam tử, các thiếu niên ngồi đây đa số đều chưa từng gần gũi nữ sắc, liền không nhịn được mà đỏ mặt.

Nhìn gần thì mới thấy, không biết bên trong giày thêu là chất liệu gì, một lớp mỏng manh gần như trong suốt, phủ kín lớp đáy, mùi thơm lạ lùng xông vào mũi.

Hoa khôi đi chân trần giẫm trên nền đất, làn váy mềm mại thật dài che khuất hơn nửa bàn chân, chỉ mơ hồ lộ ra chút ngón chân thon thon nhỏ nhắn, trắng nõn mịn màng.

Nàng ta nắm lấy bầu rượu, tươi cười xinh đẹp, chậm rãi châm rượu vào trong chiếc hài sen, mềm mại dâng lên cho Vạn Dực......

Mắt Kỳ Kiến Ngọc lộ ánh nhìn hung hăng, đũa gắp gắp gắp, hận không thể gắp cô ả hoa khôi phong tình vạn chủng từ bên người Vạn Dực ra, ném khỏi cửa.

-- Nào ai biết được giờ phút này trong lòng Vạn Lang đa tình đang cố chịu dày vò?

Tuy biết đây là thú vui bình thường của đám tri thức, nhưng thứ tình thú này, Vạn Dực thực sự không thưởng thức nổi.

Hoa khôi tiểu thư lại vô cùng mềm mại đẩy đưa, nâng hài sen thúc giục, “Công tử ~”

Vạn Dực: “......”

Áp lực tâm lý thật lớn mà! [→_→]

Nhưng trong mắt mọi người, chỉ thấy Vạn Lang bị mê hoặc kinh ngạc đón lấy chén rượu, lại không cẩn thận hất nghiêng, ướt vạt áo......

“Công tử,” Hoa khôi tiểu thư hai mắt mê ly, giống như biết được đây là Vạn Lang đang kín đáo ám chỉ, thẹn thùng nói, “Thiếp, thiếp đưa ngài về phòng......‘Thay quần áo’......”

Mấy chữ ‘Thay quần áo’ này, kéo thật dài, nghe vô cùng mập mờ.

Nàng bèn nhẹ nhàng nói, “Vậy Vạn Dực ta, làm phiền rồi.”

Hai người dắt tay, rời viện lên lầu trước.

Trước khi đi, Vạn Dực ngoái đầu nhìn lại, như có như không liếc mắt nhìn Tề vương điện hạ một cái, cái liếc mắt này, khiến Tề vương đang nhạt nhẽo ngồi kia, bỗng dưng có phản ứng, biết được thâm ý của bọn họ khi lên lầu......

Lầu một là nơi chọn người, lầu hai là nơi làm việc đó --

Làm việc, làm việc, làm việc!

Hai chữ này không ngừng xoay tròn trong đầu hắn, dần to ra......

Lòng mề gì đó của Tề vương điện hạ đều nóng cháy, lại cố giữ vẻ mặt nghiêm túc trấn tĩnh.

Bổn vương không thể mất mặt thêm lần nữa, ta phải bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh...... Tề vương điện hạ không ngừng tự nói với mình.

...... Hai khắc sau.

Chỉ nghe ‘rốp’ một tiếng, đũa trong tay Tề vương điện hạ gãy thành hai đoạn!

Mọi người chỉ kịp cảm thấy hoa mắt, ngay sau đó bóng dáng Tề vương điện hạ đã biến mất.

Kỳ Kiến Ngọc liều mạng chạy hùng hục ra, đến đầu cầu thang đột nhiên túm lấy cổ áo của gã người hầu đứng một bên, hung tợn nói, “Phòng nào là của Hoa khôi!”

“Ở...... Ở, ở cuối, cuối hành lang bên kia......” Sát khí bao trùm, đồng chí người hầu run rẩy quỳ xuống.

Tề vương một tay ném gã ra phía sau, liều mạng vọt tới căn phòng cuối cùng, bỗng nhấc chân, dùng sức đạp một cái --

Trong phòng sau bức bình phong nửa mở, người nọ kinh ngạc quay đầu, giữa làn hơi nước mênh mông, lộ ra khuôn ngực trần trắng sáng......

Tề vương điện hạ bỗng dưng che mũi!

Giữa khe ngón tay là dòng máu đỏ......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.