Ô Hô! Gian Thần Lộng Quyền

Quyển 1 - Chương 6



Hai thiếu niên đang thời kỳ trưởng thành vì chuyện thình lình xảy ra ngoài ý muốn này mà đầu óc như bị một trận sấm sét khủng khiếp từ chín tầng trời giáng xuống.

Hai mặt nhìn nhau một lát, vẫn là Vạn Dực hắng giọng trước, cố sức ra vẻ không có việc gì, tiếp tục làm theo kịch bản.

“Hình như mặt đấy chỗ này có chút kỳ quái.”

Sắc mặt Kỳ Kiến Ngọc không tốt, đề phòng đứng cách xa nàng hai bước, nghiêm mặt gật đầu, nhất định không bước đến.

Vạn Dực thầm tuôn lệ, bị chiếm tiện nghi, bóng ma tâm lý cực lớn, đều là nàng ấy chứ. Sao Kỳ Kiến Ngọc lại cướp mọi thứ của nàng, ngay cả việc này cũng chẳng buông tha?

Hết cách rồi. Dù lúc này Kỳ Kiến Ngọc không phối hợp, nhưng diễn cũng đã diễn một nửa rồi, không thể dừng lại.

Vạn Dực đành phải thù sâu khổ lớn tiếp tục diễn, “Điện hạ, chúng ta có cần xuống xem không?”

Lúc này Kỳ Kiến Ngọc mới chậm rì rì bước đến, đứng bên cạnh nàng nhìn xuống cái hố lớn vừa lộ ra......

Bên dưới sâu thẳm tối đen, trong đêm không trăng có vẻ hết sức âm u.

Nhưng đối với Kỳ Kiến Ngọc mà nói, lúc này hắn tình nguyện đối đầu với thú hoang quỷ dữ cũng tuyệt không muốn ở cùng một phòng với Vạn Dực! Vì thế hắn liền kiên quyết gật đầu, quay đầu bước về phòng đọc sách lấy đuốc.

Vạn Dực nói từ xa xa phía sau hắn, “Điện hạ, ta đứng đây chờ ngài, đi nhanh về nhanh nghen.”

Đến khi không nhìn thấy bóng dáng Kỳ Kiến Ngọc nữa, Vạn Dực mới xắn tay áo lên, vén nho bào đến bên hông, nhanh chóng nhảy vào trong hố.

Đường hầm này không dài, nhưng phiền phức là có thông đến mấy đường hầm còn lại trong Quốc Tử Giám, Vạn Dực lấy đá đánh lửa cất trước ngực ra, nương theo ánh sáng nhạt liên tục lóe lên, nhanh chóng đóng các cửa đường hầm còn lại, rồi lồm cồm bò trở lên.

Vừa mới chỉnh trang quần áo xong, liền mơ hồ nghe được tiếng bước chân dồn dập truyền đến.

“Điện hạ, đây nè!”

Vạn Dực ra hiệu. Rất nhanh, Kỳ Kiến Ngọc cầm đuốc trong tay, đi đến cạnh nàng.

Dưới ánh đuốc đỏ au, Kỳ Kiến Ngọc cụp mắt xuống thô lỗ đưa ngọn đuốc cho Vạn Dực, chỉ không nhìn nàng. Lông mi hắn thật dài, dước ánh đuốc tạo thành cái bóng thật dài, vẽ nên độ cong màu đen mê hoặc trên khuôn mặt xinh đẹp.

Vạn Dực nhìn hắn, nhịn không được, lại quay đầu liếc mắt nhìn hắn thêm một cái.

Kỳ Kiến Ngọc nổi giận, “Ngươi nhìn cái gì!”

Vạn Dực thành thật nói, “Tuy đều được gọi là Thái Học song bích...... Nhưng đột nhiên ta cảm thấy, điện hạ ngài đẹp hơn ta nhiều.”

Kỳ Kiến Ngọc chán ghét xoay mặt, “Ai là Thái Học song bích với ngươi chứ.”

“Đúng đúng, Vạn Dực bôi nhọ điện hạ rồi.”

Giọng điệu có chút ngả ngớn làm Tề vương điện hạ của chúng ta thực bất mãn, hắn lạnh lùng bước đến miệng hố, “Ngươi xuống trước đi.”

Đây chính là điều Vạn Dực muốn, nàng cười tủm tỉm, một lần nữa vén ống tay và vạt áo vừa chỉnh trang xong lên, cầm ngọn đuốc nhảy xuống trước.

Đường hầm này cũng thực ngắn, ban đầu Vạn Dực chạy chỉ tốn thời gian khoảng nửa chung trà, nhưng lần này có Tề vương điện hạ quý báu ở đây, bèn kéo dài đến một khắc.

Vạn Dực nhìn thấy hắn liền cảm thấy thực mệt, dọc đường vừa phải chú ý đến dáng vẻ thanh cao, vừa phải duy trì phong độ hoa mỹ, nhưng đường hầm này gập ghềnh, đáng thương cho phong thái vương tôn quý tộc của Kỳ Kiến Ngọc, bị tàn phá bung bét trong đường hầm này.

...... Bộp!

Lại một tiếng nữa, đây là lần thứ tám. Vạn Dực bất đắc dĩ quay đầu nhìn hắn.

Có ai chui rút dưới đường hầm mà thẳng lưng, ngẩng đầu mà bước không, bị va sưng khắp đầu cũng đáng.

“Không sao, đi tiếp đi.” Kỳ Kiến Ngọc kiên cường, từ đầu tới cuối không hô đau một tiếng.

Nhưng từng tiếng “Bộp bộp bộp” vang dội kia, Vạn Dực rụt cổ, nghe liền khiến người ta cảm thấy đau quá đi.

Khi cả hai người một lần nữa đứng trên mặt đất, nhìn cửa viện bị khóa cách đó không xa, không khỏi đều có cảm giác như đã cách mấy đời.

Kỳ Kiến Ngọc quăng cho Vạn Dực một câu, “Việc tối nay không được phép nói ra!” Rồi lập tức sải bước trở về phòng ngủ.

Vạn Dực đuổi theo phía sau hắn, “Là về mật đạo, hay về việc trước đó với ta......”

Kỳ Kiến Ngọc oán hận quay đầu, “Đều không được!”

Dứt lời, liền chuyển đi thành chạy, từ lúc chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên hắn chạy trối chết.

Tối nay, Kỳ Kiến Ngọc gặp ác mộng cả đêm, hôm sau tỉnh lại, lần đầu đi muộn.

Đến khi hắn vào trường thi ngồi xuống, theo bản năng liền nhìn về phía Vạn Dực, chỉ thấy hắn ta bình thản ung dung giải đề, cả một sợi tóc cũng không lay động, việc đêm qua tựa như không hề ảnh hưởng gì đến hắn ta.

Kỳ Kiến Ngọc chợt cảm thấy bực mình, tập trung tinh thần không quan tâm đến hắn ta nữa, chăm chú vào cuộc thi.

Ba ngày sau cuộc thi, kết quả sẽ được niêm yết.

Trong ba ngày này các Thái Học sinh được phép về nhà.

Kỳ Kiến Ngọc rời Quốc Tử Giám đầu tiên, Thái hậu trong cung rất nhớ hắn, hắn vừa tan học đã được xe hoàng gia lộng lẫy đón đi.

Mà Vạn Dực, tuy trong nhà chẳng còn ai, nhưng nàng có chuyện quan trọng, cần dặn dò phụ tá.

Nàng là người xuất phát cuối cùng, trước khi đi vẫn như cũ dặn Thư đồng nhỏ ở lại Quốc Tử Giám chờ nàng, không dẫn theo gã ra ngoài.

Lần này Ngôn Trọng xác định mình đã thất sủng, nước mắt lưng tròng kéo tay áo Ảnh Nhất, “Có phải bởi vì chuyện Liễu bán tiên lần trước làm mất mặt ngài ấy mà công tử chán ghét ta không.”

“Tuy rằng sau đó chuyện này lan truyền ra, khiến công tử trở thành trò cười trong giới danh gia quý tộc, nhưng công tử đâu phải loại người mang thù.” Ảnh Nhất nói như chém đinh chặt sắt, “Ngươi phải nhớ kỹ, công tử chúng ta vĩnh viễn là người rộng lượng nhất hoàn mỹ nhất!”

Ngôn Trọng dùng sức gật đầu.

Ảnh Nhất: Đúng là một đứa nhỏ trung thành......

Nhưng lương tâm có chút không yên. →_→

Về phần Vạn Dực đã trở về nhà, ngay đêm đó nàng liền kêu gọi các vị trưởng lão phụ tá, nói cho bọn họ một bí mật động trời --

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.