Đoàn xe đã đi được ba ngày, từ sau ngày thất lạc với Tề vương hôm ấy, Vạn Dực không hề nhìn thấy hắn.
Trong ba ngày này Ảnh Nhất đã thăm dò khắp trại tù binh, truyền tin đến, trong này không có Tề vương, thậm chí ngay cả Lưu tri châu cũng không có.
Vạn Dực nghe xong, vẫn bình tĩnh ung dung duy trì bộ dạng trầm tĩnh dịu dàng, ban ngày ngơ ngẩn trên xe ngựa, buổi tối sau khi toàn quân hạ trại, cũng chỉ ngẩn ngơ trong lều bạt, an phận vô cùng.
Đáy lòng y âm thầm đánh giá và thu thập thêm chút tin tình báo cuối cùng là có thể về kinh phục mệnh. Tuy rằng suốt chuyến đi đến Tây quận lần này tràn ngập chuyện xấu, nhưng miễn cưỡng tính toán thì đã có thể thành công quay lại.
Mặc dù tiểu hoàng đế muốn hoạnh họe, cũng không tìm được nhiều khuyết điểm.
Trời không quá đẹp, đêm ngày thứ ba, mưa xuân tí tách cả đêm.
Hôm sau lúc khởi hành, mưa xuân vẫn chưa dứt, cứ vậy khi tuông khi ngừng suốt mấy ngày.
Thời tiết lạnh lẽo ẩm ướt, dân chạy nạn quần áo tả tơi phải đứng mũi chịu sào, ào ào nhiễm bệnh, Hoa Ứng Nhiên đã nhiều ngày vội vã, chân không chạm đất.
Vạn Dực ngẫu nhiên theo gã dạo quanh các lều bạt, hổ trợ gã, nhưng thương binh và bệnh nhân quá nhiều, có khi quá mệt mỏi, liền trực tiếp chợp mắt trong trại.
Khi phản quân xuôi nam, là ngày thứ mười Vạn Dực bị bắt, đêm nay bọn họ cắm trại ở bờ sông, bữa tối là cháo cá khó mà có được, đêm nay Vạn Dực không theo Hoa Ứng Nhiên đi chẩn bệnh, sau khi ăn xong bữa tối rất nhanh y liền ngủ mất, cũng không quá lâu y đã bị một bàn tay lay tỉnh --
“Công tử, công tử!” Ảnh Nhất nhỏ giọng gấp gáp gọi.
Vạn Dực nhanh chóng mở mắt, chỉ trong chớp mắt, y liền tỉnh táo, “Xảy ra chuyện gì?”
Ảnh Nhất nhanh chóng đưa y theo một lối bí mật ra khỏi trại, vừa đi vừa nhỏ giọng báo cáo, “Không biết phản quân bên ngoài nhận được tin tức gì, đột nhiên đưa Hoa thần y đi, điều một đội lính hộ vệ đến trại của gã, ta sợ người tới rào rạt, sẽ có tai họa......” Trong toàn trại quân y chỉ có hai người Hoa Ứng Nhiên và Vạn Dực, bởi vậy mục tiêu của Phản quân là ai, chẳng cần nghi ngờ nữa.
Mưa đêm lạnh như băng ngoài lều đánh lên người hai người, bóng cây gần đó đều bị các lều trại chiếm hết, dưới lửa trại sáng ngời, lướt qua loạt vệ binh dày đặt, hai người là mục tiêu quá lớn, bởi vậy Ảnh Nhất đành chọn trốn bằng đường thủy......
Nước sông lạnh như băng làm máu toàn thân sắp đông cứng, thân thể Vạn Dực không nén được run rẩy, lập tức bị y dùng ý chí hùng mạnh đè nén.
Mưa lại như càng rơi càng lớn.
Từ giữa sông nhìn khắp chốn, giữa trời đất như treo một bức màn bằng nước lớn vô cùng, chỉ lờ mờ nhìn thấy vô số ngọn đuốc đi tuần tra xung quanh doanh trại của vệ binh, tiếng chó sủa râm ran, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng người bị ồn giật mình bừng tỉnh, thấp giọng mắng......
Đêm tối chợt bị mấy ngọn đuốc chiếu sáng, Vạn Dực và Ảnh Nhất trốn giữa sông không dám động đậy chút nào.
Một khắc sau, một loạt tiếng gót sắt dồn dập vang dội, đánh vỡ màn đêm.
Những ngọn đuốc dọc bờ sông bắt đầu rời xa, co cụm về hướng doanh trại.
“Đến gần một chút......”
Ngay khi ngọn đuốc vừa rút lui, Vạn Dực lớn mật ló đầu nhìn về hướng tiếng vó ngựa truyền tới.
Xuyên qua ánh sáng mơ hồ của ngọn đuốc, trong khoảnh khắc con ngựa tới gần, Vạn Dực thấy rõ đó là một con thần mã đỏ cao lớn, kỵ sĩ cũng toàn thân áo đỏ, chỉ áo choàng và mũ giáp là màu đen.
Gió đêm cuồng loạn thổi bay áo choàng của hắn, hắn khẽ cong lưng, eo và sống lưng hợp lại, rắn rỏi tuyệt đẹp, cả người lẫn ngựa, giống như sấm sét, đánh thẳng vào trại chủ tướng --
Rõ ràng chỉ thoáng nhìn trong bóng tối, thậm chí hoàn toàn không nhìn thấy khuôn mặt người nọ, nhưng lòng Vạn Dực lại nói rõ với y, người kia --
Đương nhiên vẫn là Tề vương.
“Đi mau, chúng ta phải lập tức rời đi!”
Vạn Dực gấp gáp xoay người bỏ chạy, trì hoãn sẽ không còn kịp nữa.
Dòng nước giữa sông chảy xiết hơn, hai người dùng tốc độ nhanh nhất trốn tới bờ bên kia, âm thanh ồn ào phía sau cũng càng lúc càng lớn......
Bờ bên đây nhìn lại, doanh trại như trận pháo, con ngựa nhảy vào trại chủ tướng không bao lâu, toàn bộ đội ngũ phản quân đều bừng tỉnh, tay ai cũng cầm đuốc, khiến bờ bên kia sáng như ban ngày.
Nghiêng tai lắng nghe, trong gió loáng thoáng nghe thấy mấy từ “Điều tra”, “Tù binh”.
“Rốt cuộc có thể về kinh rồi......” Vạn Dực thở dài một hơi.
Ảnh Nhất nghi hoặc nói, “Trước đây đã mấy lần công tử không chịu theo ta trở về, sao lần này lại thế?”
Vạn Dực im lặng một lát, nói, “...... Tề vương mua được tri châu, kích động dân chúng oán than, lại cấu kết với phản quân...... Những tin tức này, cũng đủ để ta về kinh phục mệnh.”
Ảnh Nhất kinh ngạc nói, “-- người vừa nãy là Tề vương?”
Vạn Dực khẽ gật đầu, quay đi, không hề mở miệng.
Từng chút từng chút mấy hôm nay, rốt cuộc cũng xâu thành một chuỗi.
Trách sao vừa vào địa phận Tây quận liền gặp thích khách, Tề vương hận không thể khiến Tây quận càng loạn càng tốt, sao có thể cho quan lại cơ hội cản trở. Lưu tri châu cũng sợ Tề vương, sớm đã kích động dân chúng, bố trí tất cả, chỉ chờ dân chạy nạn khởi nghĩa vũ trang.
Mà Ngụy Phi thống lĩnh nhóm phản loạn, để Tề vương đi lại tự nhiên trong doanh trại, sao có thể không biết vai trò của hắn?
Đúng rồi, cờ hiệu “Tân đế không phải do trời cao sắp đặt, mới giáng tai ương” khởi xướng phản loạn, mặc kệ có thành công hay không, phản quân ngày càng lớn mạnh, cho dù cuối cùng vẫn bị tân đế trấn áp, tân đế cũng sẽ tổn thương nguyên khí, mà theo dư luận, dù tân đế thành hay bại, cũng đã rơi vào thế bị động.
Đến lúc đó, thân là huyết mạch chính thống, Tề vương sẽ làm ngư ông đắc lợi, nhân cơ hội này mà chỉ huy làm phản, chính là dẫn binh vì nghĩa, sách sử sau này còn có thể ca tụng danh thơm......
Về phương diện gian xảo, Tề vương có thể sánh bằng tiên đế, không chỉ muốn soán vị, mà còn muốn danh thơm.
Nghĩ thông suốt những điều then chốt, vậy là có cơ hội trở về phục mệnh rồi.
Trong trận mưa to tầm tã, hai người thừa dịp đêm đen bỏ trốn......
Thân thể Vạn Dực mỏng manh, bệnh cũ chưa lành lại thêm bệnh mới, ngâm nửa ngày trong nước sông lạnh như băng, liền đau đầu khủng khiếp, y lấy trong lòng ra cái bình sứ thuận tay trộm của Hoa Ứng Nhiên, ngậm một viên thuốc giảm đau, nhịn cơn đau đớn và choáng váng mãnh liệt, nửa mê nửa tỉnh cắn răng chạy đi......
Xa xa phía sau truyền đến tiếng người ngựa qua sông, tiếng ngựa hí hòa cùng tiếng chó sủa càng ngày càng gần......
Bọn họ vội nằm rạp xuống nền cỏ ướt, tiếng tim đập vang lên dồn dập, các loại bụi gai không biết tên cùng lá cây sắc bén cứa vào làn da lộ ra dưới quần áo khi họ chạy nhanh, Vạn Dực thuở nhỏ sống an nhàn sung sướng, làn da mềm mại nhiều lần phủ đầy vết máu mỏng manh, vừa ngứa vừa đau......
Nhưng y chẳng quan tâm, trước hừng đông bọn họ phải chạy tới Trạm dịch cách đó năm mươi dặm mới có ngựa, ra roi thúc ngựa, sau khi chạy khỏi địa phận Tây quận, lại chuyển lên xe ngựa lao thẳng tới kinh thành......
Phía sau, kỵ binh càng lúc càng gần......
Tiếng vó ngựa lộp cộp như đòi mạng, từng tiếng giẫm nát trái tim hai người.
“Không được!” Ảnh Nhất bỗng dừng lại, khác với tiếng thở dốc dồn dập của Vạn Dực, hô hấp của hắn ta chỉ có chút hỗn loạn, “Công tử, bọn họ có ngựa, chúng ta có chạy thêm nữa cũng không chạy khỏi bọn họ...... Vẫn nên chọn một nơi ẩn nấp, chờ truy binh đi xa, hãy tiếp tục chạy đi?”
Vạn Dực nói, “Chọn nơi trốn trũng thấp thôi, Tề vương sẽ không vừa đuổi vừa tìm, nếu là hắn...... ta sẽ chia quân ba đường, một đường dốc hết sức người phóng ngựa chạy như điên, tiến hành phong tỏa, rồi quay vòng lại. Tốp hai theo sát phía sau, ven đường điều tra xem có dị động gì khác không, tốp cuối cùng mới thong thả lật từng tấc đất......” Cứ như vậy, cho dù không thể lập tức bắt lấy bọn họ, cũng sẽ kéo dài hành trình chạy trốn của bọn họ tới hừng đông, chờ khi trời sáng rõ, chỉ hai người bọn họ, giữa mấy vạn phản quân, đương nhiên không còn chỗ trốn.
Ảnh Nhất lau mồ hôi lạnh, “Nếu thế, quả thực là có chắp cánh bay cũng khó thoát......”
Vạn Dực nói, “Bởi vậy mới tìm nơi trũng thấp, đến khi......”
Ảnh Nhất rốt cuộc cũng biết đến khi của công tử...... là lúc nào.
Khi người ngựa gào thét chạy qua trước mắt, hắn ta nén mình, bất động, quả nhiên đúng như công tử dự đoán, một khắc sau đội người ngựa thứ hai đánh tới.
Hai người nín thở hụp xuống rãnh nước đục ngầu, đội người ngựa thứ hai tỏa ra đánh úp đến, rất nhanh, còn có một con chó lùng sục đến rãnh nước gần đó, chó rất mẫn cảm với mùi, cái mũi ươn ướt khụt khịt trong bụi cỏ, lập tức sủa nhỏ rồi chạy tới theo rãnh nước......
Gần......
Gần rồi.
Chính là lúc này!
Khi kỵ binh nhanh chóng thúc ngựa đuổi theo, con chó đột nhiên im bặt.
Trong không gian yên lặng, kỵ binh lấy còi ra, hoài nghi bước gần thêm vài bước......
Trong phút chốc, một khắc khi nhìn thấy con chó nằm nghiêng trong rãnh nước, ngực gã ta liền đau nhức --
Một cây thương dài sắc bén im hơi lặng tiếng từ dưới ngựa đâm thẳng đến, xuyên qua bụng ngựa đâm thẳng vào bụng gã ta......
Một người một ngựa ngay cả rên cũng không kịp, liền lặng yên không tiếng động ngã xuống.
Ảnh Nhất ung dung kéo tay, rút trường thương, tay kia lau đi vết máu đầy mặt. Chán ghét dụi dụi miệng, “...... Mặn quá, thật đáng ghét.”
Vạn Dực liếc trắng mắt, “Cũng đâu phải lần đầu tiên.”
“Công tử không lo lắng ta sẽ có bóng ma tâm lý ư?”
“Thôi đi, trái tim của Ảnh Nhất nhà ngươi cứng lắm.”
Ảnh Nhất sờ sờ mũi, “Được rồi, trở về vấn đề chính, thân thể công tử còn chịu nổi không? Phía trước còn hai trạm khó qua......”
Mặt Vạn Dực không đổi sắc, nói, “Ai nói là sẽ phá vây về phía trước.”
“Hả?”
Y thản nhiên xoay người, “Giờ chúng ta chạy ngược trở lại......”