Khi Vạn Dực mở mắt ra lần nữa, phát hiện mình lại ở trên xe ngựa.
Trong xe phủ kín lông dê, trên người còn phủ một áo khoác thật dày.
Vạn Dực vịn vào cái bàn trà cố sức muốn đứng lên, áo khoác dĩ nhiên tuột xuống tới ngực, lộ ra vạt áo trong bị xé đi một nửa.
Đầu tiên y hốt hoảng, từ vai trái truyền tới cơn đau khiến y không khỏi rên lên một tiếng, lập tức trước mắt chợt lóe, một bóng đen như ánh chớp từ chỗ đánh xe xông vào.
“Công tử!” Ảnh Nhất vừa chui vào thùng xe liền lo lắng nhìn vai trái Vạn Dực, “Miệng vết thương nứt ra ư?” Đến khi đầu ngón tay bóng loáng truyền đến cảm giác mềm mịn, hắn ta mới đột nhiên xoay người, bi kịch nhắc nhở chính mình: Công tử không phải nam nhân, không phải nam nhân! Nam nữ thụ thụ bất thân......
Vạn Dực lại thật tự nhiên trêu đùa, “Trốn cái gì, sao giờ lại biết e lệ thế?”
Ảnh Nhất lúng ta lúng túng, “Công tử......”
Vạn Dực ngoắc ngoắc ngón tay với hắn ta, “Lại đây để công tử nhìn xem, ngươi có bị thương gì không.”
Ảnh Nhất không tình nguyện xoay người đối diện y, tầm mắt tránh trái tránh phải, nhất định không dám dừng trên bờ vai trần của công tử, “Chỉ bị thương nhẹ thôi, công tử không cần lo lắng......”
Vạn Dực liếc nhìn vai trái quấn kín lụa trắng lại không quá ảnh hưởng đến cử động, “Kỹ thuật của ngươi cũng không tệ lắm.”
Ảnh Nhất nhếch nhếch miệng, “Có câu bệnh lâu thành thầy thuốc, do từ nhỏ luyện thành.”
Vạn Dực vỗ vỗ vai hắn ta, “Chúng ta đến đâu rồi?”
“đã sắp ra khỏi địa phận Tây quận, phản quân phía sau tạm thời sẽ không đuổi theo, bất quá vì an toàn, mấy ngày nữa công tử vẫn phải vất vả, sẽ chạy suốt ngày đêm.”
Vạn Dực lắc đầu, “Ngồi xe ngựa mà, vất vả gì đâu.” Y cúi đầu đánh giá bộ quần áo trong hoa văn vân thủy xa lạ trên người, cách đó không xa là một cái áo ngoài màu lam cùng bộ, phối cùng một miếng bội ngọc tinh xảo hoa mỹ đặt trên áo, đối lập hoàn toàn với bộ quần áo lam lũ đầy mùi lạ trên người hai người lúc bỏ trốn hôm trước, có cảm giác như vừa trãi qua giấc mộng Nam Kha. “Quần áo này...... Ngươi lấy đâu ra?”
“Ặc...... cái này á,” Ảnh Nhất nói lời ngay thẳng, “Chính là tạm thời trưng dụng của hiệu buôn ven đường.”
Vạn Dực: “......”
nói dễ nghe đến vậy, không phải là cướp bóc sao.
“...... Vậy xe ngựa của chúng ta lúc này, cũng do cướp được?”
“Sao công tử lại nói khó nghe như vậy.” Ảnh Nhất đúng lý hợp tình nói, tiện đó bổ sung một câu, “Kỳ thật phu xe đang đánh xe cho chúng ta, cũng là thuận tiện ‘mời’ từ hiệu buôn.”
Vạn Dực vỗ trán, “...... Được rồi, tình huống khác thường, cách xử lý cũng phải khác thường.”
một đường ra roi thúc ngựa, mấy ngày đầu Vạn Dực tận tâm phối hợp chạy chữa, mỗi ngày chén thuốc không rời miệng.
Đợi đến khi vết thương tên bắn tốt hơn ba bốn phần, Vạn Dực quyết không uống thuốc nữa.
Ảnh Nhất tận tình khuyên bảo, mặc kệ Vạn Dực chống cự thế nào, vẫn như cũ ba bữa nấu thuốc trên xe, “Công tử, bất luận trong lòng ngài có tính toán gì, thân thể là quan trọng nhất.”
“Giữ lại vết thương này tất có tác dụng,” Vạn Dực nhẹ vỗ về vết sẹo dữ tợn trên vai trái, “Sắp phải diện thánh, tất nhiên là càng chật vật càng tốt.”
“Ít nhất, cũng phải khiến vết sẹo này biến mất chứ,” Ảnh Nhất thấp giọng nói, “Dù công tử có mạnh mẽ thế nào chăng nữa...... Cũng vẫn là nữ tử, nữ tử trên người có sẹo...... Tóm lại không tốt.”
Tay áo Vạn Dực tung bay, nghiêng đầu cười khẽ, “Đời này ta sẽ không có hôn phu, sao phải e ngại vết sẹo?” Dáng vẻ y thật ung dung, “Cứ như trước đây thôi, vẫn là nam tử.”
Ảnh Nhất há miệng thở dốc, quay đầu đi, tự lẩm bẩm.
“Nhưng công tử, chung quy không phải mà......”
Trong tiếng xe ngựa lộc cộc, Vạn Dực cuối cùng cũng về tới đế đô vàng son quen thuộc......
Nơi này, mới là chiến trường chính để y sống còn.
Ảnh Nhất hộ tống Vạn Dực đến địa phận kinh thành liền trở về với số mệnh của hắn ta, một bóng dáng không thể lộ diện, từ sáng thành tối. Mà người đánh xe ngựa, trên đường vào kinh cũng thay đổi mấy lần, bảo đảm an toàn tuyệt đối cho công tử.
một ngày trước khi vào kinh, Vạn Dực liền dùng bồ câu đưa tin, thông báo với tiểu hoàng đế là y đã may mắn trở về, giờ tý hôm sau, khi Vạn Dực phong trần mệt mỏi quay lại cánh cổng màu son quen thuộc, không thể tưởng tượng được là tiểu hoàng đế lại không cho y chút thời gian ngơi nghỉ nào, trực tiếp phái người suốt đêm đứng chờ ở cửa thành.
Vạn Dực vỗ vỗ tay áo, “Vốn định tắm rửa chuẩn bị rồi mới diện thánh...... Xem ra trang phục này đành làm bẩn mắt Hoàng thượng rồi.”
Thị vệ đến đón tiếp chỉ biết ngay cả một khắc tân đế cũng không chờ được, muốn gặp mỹ thiếu niên trước mắt này, cung kính khom người, “Đại nhân mặt ngọc cốt tiên, đừng tự coi nhẹ mình......”
Với thân phận thứ cát sĩ của Vạn Dực, kỳ thật không nhận nổi tiếng đại nhân này của Ngự tiền thị vệ, nhưng trước mắt có người xu nịnh, Vạn Dực cũng sẽ không làm mất mặt nhau, chỉ cong môi hiền hòa nói “Khen trật rồi”.
Đêm khuya, tuy hoàng cung vẫn lộng lẫy, lại ẩn chứa vài phần quỷ dị.
Vạn Dực theo lão thái giám cầm đèn cung đình, lặng yên không một tiếng động đi vòng vèo uốn lượn trên hành lang gấp khúc......
“Đại nhân, đã đến điện Thừa Đức.”
Thái giám dẫn đường cúi đầu, khom người mời y vào điện.
Vạn Dực vén vạt áo rộng thùng thình, ngọc bội đinh đang, y cũng không cố ý khép kín tà áo, từ cổ áo mở rộng có thể dễ dàng nhìn thấy băng vải hơi thấm máu, giày và áo y loang lỗ vết bùn, có thể mơ hồ thấy được nhăn nhúm trên tay áo...... Nhưng mặc dù chật vật như thế, mái tóc dài của y lại vẫn buộc cẩn thận tỉ mỉ chỉnh tề, ánh mắt bình thản yên tĩnh, từ đầu tới cuối vẫn duy trì khí thế thanh cao tuyệt trần......
Khiến người ta, nhịn không được sinh ra dục vọng muốn nhúng chàm.
“Ái khanh đi đường vất vả rồi.”
Tối nay Tân đế lại không uy nghiêm triều phục, hắn ta chỉ mặc một bộ mãng bào trắng thêu chỉ bạc, thật đơn giản tựa vào ghế dựa. Kim quan trên tóc chỉ cột một nửa, một nửa tóc đen còn lại theo thắt lưng mềm mại buông rơi trước ngực. Ánh nến soi rọi khiến một nửa mặt tân đế chìm trong bóng đêm, nửa bên mặt còn lại càng thêm gầy yếu, gần như tìm không thấy vẻ phúng phính trẻ con ngày xưa, đôi môi đỏ sẫm quá đáng khắc sâu khuôn mặt bạch ngọc, mềm mại mà nguy hiểm.
Vạn Dực nhanh nhẹn quỳ bộp xuống, “Nhờ hồng phúc của Hoàng thượng, vi thần có thể thuận lợi trở về, làm việc vì Hoàng thượng, vi thần sao có thể vất vả chứ?”
Kỳ Kiến Thành phất tay, “Được rồi, bớt miệng mồm láu lỉnh đi. nói cho trẫm nghe xem, chỉ bảo ngươi cùng hoàng huynh đi cứu tế, sao lại thành ra bộ dạng này? Còn hoàng huynh của trẫm đâu, sao chỉ có một mình ngươi trở về.”
Tiểu hồ ly, mọi việc đều biết, sao có thể giấu được ngươi. Còn bày đặt giả mù sa mưa vờ như quân thần tình thâm, cả hai đều nổi đầy da gà, tội gì phải thế?
Tiểu hoàng đế nói, “Trẫm không vội, ái khanh cứ từ từ.”
Vạn Dực cất giọng, kể rõ đầu đuôi từ việc bị ám sát, rồi sau đó gặp phải bệnh dịch, kết quả thật vất vả mới tìm được thần y, đến phủ tri châu lại bị lưu dân vây đánh, trong hỗn loạn thất lạc khỏi Tề vương lại bị phản quân bắt làm tù binh, cuối cùng sau trăm cay nghìn đắng mới chạy thoát trở về......
Mạo hiểm kích thích trầm bổng phập phồng này, càng phấn khích hơn xem đấu võ diễn tuồng.
Kỳ Kiến Thành nâng má, khi thì gật đầu, khi thì trầm ngâm, khi thì phối hợp hỏi han vài câu, nhiệt tình sắm vai người nghe vô cùng say mê.
Chờ khi Vạn Dực kể xong, tiếp nhận nước trà mà tay rồng tự mình đưa tới, y hớp một ngụm, vẻ mặt vô cùng trầm tĩnh, tim lại theo dáng vẻ bình tĩnh của tân đế mà đập thình thịch......
“Kể xong rồi?” Kỳ Kiến Thành đứng thẳng dậy, trên mặt còn giữ vài nét trẻ con, nhưng dưới ánh nến lay động lại biến mất không còn.
Vạn Dực giữa ánh sáng chói lòa, trong đầu nhanh chóng xẹt qua ánh mắt nóng bỏng lại ngượng ngùng của người nọ......
“...... Sao lại thích ta? Vạn Dực trừ bề ngoài, đâu còn gì đáng để điện hạ yêu thương cảm mến?”
“Bổn vương...... Nếu biết được thì tốt rồi.”
“Nếu, nếu lần này có thể thuận lợi về kinh...... Bổn vương đương nhiên, sẽ cho Vạn Lang một câu trả lời thuyết phục.”
“...... Vạn Lang, ngươi theo sát ta, ta sẽ bảo vệ ngươi.”
Cuối cùng hình ảnh dừng ở một màn trúng tên rơi vào dòng nước --
Bất luận thế nào, dù ngươi không muốn tổn thương ta, nhưng người phía sau ngươi, chung quy vẫn không chấp nhận được ta.
Người của Vạn gia, cũng không thể ngồi chờ chết.
Vạn Dực cúi đầu, chậm rãi nói, “Khải tấu bệ hạ...... Vi thần cả gan góp lời, Tề vương Kỳ Kiến Ngọc, thông đồng với địch mưu phản.”