Tề vương điện hạ thực u buồn, bất quá Liên Ngã cô nương càng ưu sầu hơn.
Ba ngày sau, Vạn Dực lại chuộc thêm một vị khác trong Túy Nguyệt lâu - cô nương Liên Khanh.
Chỉ là nàng ta còn tuổi nhỏ, sao có thể che giấu tình cảm bản thân? Vào lần gần nhất gặp được Vạn Lang, nàng ta do dự hồi lâu, rốt cuộc vẫn cố lấy dũng khí hỏi, “Vạn công tử, Liên Ngã không khiến ngài hài lòng? Cho nên...... Sau khi đã chọn ta, còn chọn thêm Liên Khanh tỷ tỷ?”
Thôi ma ma đứng bên cạnh hận không thể lập tức bụm miệng nàng ta tha về dạy lại, thân phận của nàng ta sao có thể hỏi lời này? Bà còn không có tư cách để hỏi.
Không chừng mực không lễ nghĩa như thế, nếu Vạn Lang đổi ý không cần nàng ta nữa thì phải làm sao?
Quả nhiên, nàng ta vừa dứt lời, sắc mặt Vạn Lang rõ ràng liền không tốt.
Thôi ma ma gấp đến độ tim gan vặn vẹo, “Thật ngượng quá, đứa nhỏ Liên Ngã này vui đến hồ đồ rồi, mong ngài xem xét, ôi trời, toàn là nói nhảm thôi!”
Thiếu niên chỉ cười nhẹ, “Túy Nguyệt lâu thật đúng là biết cách dạy dỗ.” Dứt lời, y nhấc ngón tay nhẹ nhàng nâng mặt Liên Ngã, nghiêm mặt nói, “Liên Ngã cô nương, đừng ôm ấp chân tình với ta, Vạn mỗ ắt sẽ phụ lòng ngươi.”
Liên Ngã chỉ ngây ngốc nhìn y, nàng ta vừa gặp y đã thương, nhưng lại si tâm vọng tưởng, Vạn Lang nổi danh khắp thiên hạ, sẽ có chút động lòng với một nữ tử phong trần ư?
“Sau khi vào cửa, vẫn nên để ma ma trong phủ dạy dỗ lại một phen đi.” Vạn Dực nói.
Thôi ma ma nghe vậy vui vẻ ra mặt, chỉ cần không trả hàng lại, vẫn nhận người là tốt rồi!
Thiếu niên tựa như thấy Thôi ma ma rất chướng mắt, phất tay cho bà lui ra.
Đợi khi trong phòng chỉ còn hai người, Liên Ngã quật cường ngửa đầu nhìn hắn, “Nếu...... Ngài đã không thích ta, sao ngài lại ngoại lệ nạp ta......”
“Ta chọn ngươi, chẳng qua vì lần đầu gặp mặt, nhìn ngươi giống một người quen cũ, với ta mà nói, cứu ngươi chẳng qua cũng chỉ là một cái nhấc tay, chỉ thế mà thôi.”
“Ý của ngài là, ngài xem ta là thế thân của nàng ấy?”
“Không, sao ngươi có thể bằng người?” Miệng thốt ra lời quá đáng, trên mặt y lại vẫn mang theo ý cười, túm mặt nàng ta, Vạn Dực chậm rãi kề sát đến, nói, “Cứu ngươi, chẳng qua chỉ là một khắc xiêu lòng. Đối với ta mà nói, không có ý nghĩa gì. Bộ dạng ngươi nhu nhược, tính tình lại kiên cường, là cô nương tốt, nhưng xưa nay Vạn mỗ rất ghét phiền phức. Nếu Liên Ngã cô nương có thể ngoan ngoãn một chút, học quy củ xong, Vạn mỗ hứa sẽ cho ngươi một tương lai, coi như là thực hiện lời hứa với người nọ......” Nói đến đây, y liền đổi giọng, còn nghiêm mặt nói, “Nhưng ngươi cũng nên nhớ rõ, vĩnh viễn, vĩnh viễn không được hy vọng xa vời là sẽ được ta đáp lại, đừng thích ta.”
Những lời cuối cùng này, nếu là từ miệng người khác, không khỏi hết sức lông bông buồn cười.
Nhưng người nói ra những lời này, là Vạn Lang. Lời răn đe này, liền vô cùng chân thành trịnh trọng...... hoặc là trong mắt nàng ta, mỗi lời nói cử chỉ của y đều bị điểm tô thành đẹp, thành hợp lý.
Mặc kệ thế nào, rốt cuộc y cũng đã cứu nàng ta, giúp nàng ta nghênh đón cuộc sống tương lai......
Trong lòng nàng ta yên bình sao lại mang oán chứ?
Sau ngày ấy, Vạn Lang không hề quay lại Túy Nguyệt lâu.
Các cô nương sớm nghe được tin tức từ ma ma, biết Quân Liên Ngã kia ỷ có chút xinh đẹp, còn chưa vào cửa liền ghen tuông đố kỵ, đắc tội với Vạn Lang, lại có thêm vị Liên Khanh cô nương xinh xắn nũng nịu, e là sau khi vào cửa liền một mình chiếc bóng.
Bất quá lần này Vạn Dực thực vô tội, cả ngày làm việc chân không chạm đất.
Mấy ngày nay công văn mà y phải làm đột nhiên gia tăng rất nhiều, mỗi ngày qua canh hai, mới có thể ôm gối. Lại thêm vị tiểu hoàng đế xinh đẹp âm u kia, cứ vài ba bữa liền ném cho y một nhiệm vụ khó giải quyết, thật khiến người ta sứt đầu mẻ trán.
Tất cả thời gian nghỉ ngơi đều bị chiếm hết, Vạn Dực đành dùng việc nạp thiếp để đùn đẩy trốn tránh.
Tháng giêng đã sắp trôi qua, Vạn Dực chống trán nhìn đống công văn mỗi ngày đều chất cao như núi, lúc này Công bộ Thượng thư lại trình lên tấu chương Tây quận gặp thiên tai, trong triều các quan viên cao thấp bất luận là đã sớm nghe phong phanh hoặc hoàn toàn không hay biết gì, cũng đều thức thời không dám ho một tiếng khi khuôn mặt tân đế vương đen như đáy nồi.
Đây chính là củ khoai lang phỏng tay, ai dám nhận?
Xử lý tốt, là đúng, là phải làm, nhưng nếu mắc lỗi, tội danh sẽ bị hoàng đế tìm cớ, đổ lên người mình, là chuyện lớn dính tới tính mạng, người thân.
Vì thế triều đình to như vậy, thật lâu, vẫn lặng ngắt như tờ, mọi người đều giả câm giả điếc, trong lòng âm thầm khẩn cầu trăm ngàn lần đừng nhắc đến mình......
“-- Ta nhận.”
Một khắc lại trôi qua, một giây trước khi hoàng đế bệ hạ bùng nổ, rốt cuộc Tề vương điện hạ cũng mở miệng.
Trăm quan âm thầm nhỏ lệ, không hổ là Tề vương điện hạ anh minh thần võ! Bọn ta vĩnh viễn nhớ ơn ngài......
Tân đế cúi mắt nhìn Tề vương bước ra khỏi hàng, vẻ mặt khẽ động, “Vương huynh có cần trẫm cử thêm người không?”
Lần này Kỳ Kiến Ngọc lại không chối từ, trực tiếp một lời đồng ý.
Hôm đó, vừa qua buổi trưa, Vạn Dực mở danh sách mà Hàn Lâm viện đưa tới.
Quả thế, lo thế nào cũng không thể thiếu y.
Hôm sau lâm triều, tân đế miệng vàng lời ngọc, xóa bỏ vị trí thứ cát sĩ của Vạn Dực, đặc biệt đề bạt lên chức Hàn Lâm biên tu*, hộ tống vài vị quan viên nghe lệnh Tề vương, năm ngày sau đến Tây quận trước. (*biên tu: quan chép sử)
Vạn Dực xưa nay luôn tuân theo phép tắc, việc hôm nay hôm nay làm, làm thêm giờ là đương nhiên. Nhưng hoàng hôn hôm ấy, khi vừa tan việc, Vạn Dực liền bỏ lại một chồng công văn thật dày, trực tiếp canh ở gần cửa cung.
Khi Tề vương điện hạ tiền hô hậu ủng bước ra, xa xa liền thấy Vạn Dực hai tay chấp ở sau lưng, đứng lặng lẽ, nghe tiếng, y liền quay đầu, dáng như cây ngọc.
“Điện hạ,” Vạn Dực lập tức đi đến trước mặt Tề vương điện hạ, “Có thể tạm dừng bước trò chuyện một lát không?”
Tề vương điện hạ trực tiếp đuổi những người khác đi, Vạn Dực dẫn đường, một trước một sau bước vào rừng mai.
Trong rừng, mai trắng là chính, thỉnh thoảng xen lẫn vài gốc mai hồng, mênh mang phấn trắng điểm chút đỏ hồng, cực gây chú ý......
“Vạn Dực đã làm gì đắc tội với điện hạ ư?” Dừng lại trước một gốc mai trắng, Vạn Dực xoay người đối diện Tề vương, đi thẳng vào vấn đề.
Trùng hợp sau lưng Kỳ Kiến Ngọc là một gốc mai đỏ, hắn quần áo đỏ áo choàng đen, Vạn Dực quần áo xanh áo choàng trắng, một cương một nhu, một động một tĩnh, đứng dưới gốc mai đỏ - trắng, giống như tiên ở trong tranh.
Tề vương điện hạ khẽ hếch cằm, hơi nhếch môi, dưới chất vấn rõ ràng của y mà vẫn tỏ vẻ ngạo mạn khinh thường, nhưng trong mắt Vạn Dực, sao lại mang theo vài phần uất ức?
...... Tám phần là do y hoa mắt.
“Ngươi tìm bổn vương chỉ để hỏi việc này?” Kỳ Kiến Ngọc nhíu mày lạnh nhạt nói.
Vạn Dực đáp, “Vậy Vạn Dực đã đường đột rồi, điện hạ luôn bận rộn công vụ, sao có thể rảnh rỗi mà đi trêu chọc Vạn Dực cho vui chứ?”
Kỳ Kiến Ngọc lạnh buốt đáp lại, “Ngươi biết thì tốt rồi, chỉ sợ hành vi thường ngày của ngươi không đứng đắn, mới chọc người ghét.”
Vạn Dực sờ sờ cằm, “Ừm, nói ra thì gần đây hạ quan cũng chỉ mua hai tiểu thiếp, bất quá đây là việc tư, về việc công, suốt một năm ở Hàn Lâm viện Vạn Dực luôn cẩn thận, chưa từng làm việc gì sai lầm......”
Hai tiểu thiếp...... Mặt Tề vương điện hạ xanh mét.
Vạn Dực nói, “Lại nói, Vạn mỗ thật nhỏ nhen, hiểu lầm điện hạ, sau này mọi việc ổn thỏa sẽ đến nhận lỗi, vậy xin bái biệt......”
“Đợi, đợi đã...... Ngươi đừng đi!”
Thấy người nọ sắp bước đi, Tề vương điện hạ không kiềm chế được, theo bản năng cũng theo mong muốn, đuổi theo, từ phía sau túm lấy vòng eo nhỏ nhắn của y, giữ y lại.
Cả người Vạn Dực gần như nổi đầy da gà, y đè tay Tề vương điện hạ, nhanh chóng bước ra trước một bước, lui người, “Điện hạ!”
Vừa dứt lời, phía sau không có gì đáp lại.
Vạn Dực xoay người, mới phát hiện Tề vương điện hạ đang cúi đầu mắt nhìn y trừng trừng, hai gò má đỏ như đốt lửa, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, nháy mắt lan đến bên tai, dưới cổ......
Y sửng sốt một giây, rồi sau đó đột nhiên kịp phản ứng, Tề vương vô cùng cao quý trước mắt đã e lệ mặt đỏ như cà chua chín rồi.
--“Ta, bổn vương về cung trước!”
Tề vương điện hạ khẽ thốt lên một tiếng, thật nhanh lướt qua người Vạn Dực.
Che giấu vụng về đến vậy, nhiệt tình hồn nhiên mà thẳng thắn đến thế......
Không giả vờ cũng không hề trốn tránh.
Vạn Dực đứng tại chỗ thật lâu, cuối cùng thở ra thật dài.