Ô Hô! Gian Thần Lộng Quyền

Quyển 2 - Chương 7



Đuổi theo ra khỏi xe, mới biết chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủn không đến nửa chén trà, tất cả thị vệ bên ngoài, đã ngã ngổn ngang.

Từng vệt máu lớn phun tung toé trên vách xe, khi xuống xe, tay áo thư sinh màu trắng của Vạn Dực vô ý phất qua vết máu, y bất giác nhíu mày, sau khi Tề vương điện hạ phát hiện, sạch sẽ lưu loát vung kiếm cắt đứt tay áo nhuộm máu của y --

Đoạn tụ...... (~ cắt tay áo ~ gay)

Đến khi tay áo trắng bạc rơi xuống bụi cỏ, hai người không hẹn mà cùng ngớ ra.

Tề vương điện hạ phản ứng cực nhanh, một tay cởi áo khoác ngoài của mình, xoay tay phủ lên người Vạn Dực, che lại cánh tay trơn bóng như ngọc bị lộ ra của y.

Kỳ Kiến Ngọc cũng không thể giải thích nguyên nhân, chỉ là dưới ánh mắt bình tĩnh của hắn, luôn cảm thấy dù chỉ lộ ra chút da thịt cũng đã xúc phạm đến thiếu niên này.

Mà sau khi hắn vung kiếm cắt tay áo......

Cứ như từ chỗ u minh đang ám chỉ ý trời, lại nhìn Vạn Dực, ánh mắt Tề vương điện hạ dần trở nên kiên định.

Chuyến đi này có tất cả bốn chiếc xe ngựa, xe của Tề vương điện hạ khi trước, bởi vậy sau khi bị tập kích, hai người liền muốn phá vòng vây quay lại phía sau tập hợp cùng người khác, dò xét tình hình.

Dù khi còn niên thiếu Vạn Dực từng tập thuật truy bắt và cận chiến, nhưng chỉ thế thôi, y vẫn chưa cố công rèn luyện mặt này.

Nhưng Tề vương điện hạ đã từng được chinh chiến tôi luyện, sớm không như trước, chỉ một thanh trường kiếm đã bảo vệ Vạn Dực cẩn thận, huyết khí dọc ngang sát khí đầm đìa.

“Vạn...... Dực.” Lúc này Tề vương điện hạ lại ngượng ngùng không gọi ‘Vạn Lang’, so với lời ngượng ngùng trong miệng, động tác trên tay Tề vương lại cực kỳ tàn nhẫn.

Vạn Dực đang vung kiếm ngăn trở, nửa đường đột nhiên chém về phía hắn mặt một nhát, không rảnh trả lời.

Nháy mắt tiếp theo, liền thấy cánh tay của thích khách kia bỗng bay xéo ra ngoài, Tề vương điện hạ chợt quay đầu xoay người, trong con ngươi hiện lên ánh mắt tàn độc, hắn hoàn toàn chỉ công không thủ, hung hăng một đường từ vai trái đến thắt lưng phải của thích khách đánh lén Vạn Dực, chém thành hai nửa!

Nửa người đẫm máu, Tề vương như một pho tượng thần chết, một tay chặt chẽ nắm chặt Vạn Dực, hung ác và dịu dàng, vào thời khắc này lại cùng tồn tại.

Thích khách trước mặt dày đặc, tựa như chẳng có điểm cuối, Vạn Dực bình tĩnh phán đoán tình thế, “Điện hạ, chúng ta lên xe trước, vẫn còn hai con ngựa......” Nếu cứ tiếp tục phá vây e sẽ rơi vào vòng vây của thích khách, dù võ nghệ của Tề vương có cao cường hơn đi nữa, cũng không chống nổi chiến thuật biển người này.

Kỳ Kiến Ngọc gật đầu, liên tục che chở y, một lần nữa chém giết mở đường máu quay về xe ngựa.

“Điện hạ!” Vạn Dực kéo Tề vương đang định lên xe ngựa, vòng ra đầu xe, một kiếm chặt đứt dây cương.

Xe ngựa là mục tiêu quá lớn, không linh hoạt bằng cưỡi ngựa.

Tề vương hiểu ý yểm trợ cho y, đợi y chặt đứt dây cương của hai con ngựa, Vạn Dực nhanh chóng nhảy lên ngựa, Tề vương điện hạ cũng theo sát phía sau, nhảy lên một con ngựa màu đỏ khác, hai chân kẹp thân ngựa, con ngựa cất bước hơi chậm một chút.

Tề vương điện hạ khẽ rủa một tiếng, không chút nào thương hương tiếc ngọc rút kiếm đâm vào mông ngựa --

Cảm nhận mùi vị bạo hoa cúc kìa!

Hồng mã thoáng chốc hí dài một tiếng, rốt cuộc tung vó chạy như điên.

Không hổ là Tề vương, ngay cả ngựa kéo xe cũng dùng ngựa tốt khó tìm.

Một canh giờ đầu tiên vẫn có thể nghe được tiếng vó ngựa lộc cộc đuổi sát phía sau, lúc trăng treo ngọn liễu, khi hai người dừng trước một ngôi miếu hoang, truy binh đã sớm bị vứt xa không thấy bóng......

Tề vương thắt dây buộc ngựa vào cành cây thấp trước miếu, bước nhanh đuổi theo Vạn Dực, “Nơi này rừng núi hoang vắng, cẩn thận vẫn hơn.”

Y ngoái đầu nhìn lại cười, “Vạn Dực đương nhiên sẽ thật cẩn thận.”

Trên người y khoác duệ tát Kỳ lân nhũ đỏ bạc rộng thùng thình của Tề vương, ai chẳng biết Vạn Lang thích trắng, đây là lần đầu tiên Kỳ Kiến Ngọc nhìn thấy Vạn Dực khoác áo đỏ.

Y cúi đầu khép mắt, lông mi thật dài che giấu ánh mắt y, trong lúc trốn chạy không biết buộc tóc đã tuột ra khi nào, mái tóc đen nhánh mềm mại xõa dài trên áo đỏ, tản ra sự hùng dũng và quyến rũ không ngờ......

-- Lúc này chỉ có hai người chúng ta.

Ý thức được điểm này, trái tim Tề vương điện hạ lại bắt đầu không khống chế được mà đập loạn, hắn vội dời mắt, ho nhẹ một tiếng che giấu, ngẩng đầu lên đẩy cửa bước vào trước --

Cùng với một tiếng “cọt kẹt” đè nén, cửa miếu sơn đỏ đã bong ra từng mảng hoàn toàn bị mở ra......

“Ai, khụ khụ, là ai......”

Giọng nói thuộc về nữ tử trẻ tuổi kinh hoảng truyền ra từ trong miếu.

Tề vương điện hạ thất vọng xụ khóe miệng, thì ra bên trong có người.

Vạn Dực theo sau tiến vào, sắc trời đã hoàn toàn tăm tối, trước khi vào cửa hai người đã lấy mồi lửa đốt nhánh cây làm thành ngọn đuốc đơn giản, soi ánh lửa chiếu sáng miếu nhỏ âm u, sau khi tuần tra một vòng, mới phát hiện một thân thể nhỏ gầy quần áo lam lũ dưới bệ thờ.

Khi bị ánh lửa chiếu vào mắt, nữ tử kêu lên sợ hãi, liều chết lui người, cuống quýt nâng tay trái nghiêng đầu che ánh sáng.

Tề vương điện hạ cả người đẫm máu vừa mới đến gần một bước, nữ tử lập tức phát ra tiếng thét chói tai cao quãng tám, không ngừng cố gắng chui nhanh vào dưới bệ thờ.

Vạn Dực giữ chặt hắn, nhẹ nhàng lắc đầu, rồi sau đó lộ ra tươi cười ấm áp thân thiện, chậm rãi đến gần, “Cô nương, tại hạ và người bạn này không ác ý, đừng hốt hoảng......”

Ánh lửa soi sáng gương mặt dịu dàng như ngọc của thiếu niên đang ân cần trò chuyện, lộ ra thiện ý vô cùng, nữ tử dần yên tĩnh lại, rốt cuộc, sau nửa canh giờ nàng ta mới chậm rãi nhô đầu ra khỏi bệ thờ, vừa che miệng ho sặc sụa, vừa cố hết sức nói, “Các ngươi...... Khụ khụ, muốn hỏi...... Muốn hỏi điều gì?”

Ánh lửa màu da cam soi rõ vết bầm đỏ sẫm dưới hàm và sau gáy nàng ta, mơ hồ có thể nhìn thấy chỗ miệng mấy vết thương gần đó có dấu vết thối rữa......

Kỳ Kiến Ngọc thoáng chốc hít mạnh một hơi, bước nhanh đến kéo lấy Vạn Dực, ngăn hai người ra xa.

“Bệnh dịch...... Là bệnh dịch!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.