Thẩm Vi Lê và Phương Tiểu Hủy ngủ trên xe lửa một đêm, bốn giờ sáng hôm sau đến nơi, hai người vẫn còn ngái ngủ.
Sau khi cùng dòng người ra khỏi ga tàu, Thẩm Vi Lê hít một hơi thật sâu, hoàn toàn tỉnh táo lại, cả người trông cũng có tinh thần hơn.
Tới vùng duyên hải thành phố D, không khí tựa như có hương vị của biển cả.
Không khí mát mẻ xa lạ, cảm thấy bệnh đau họng cũng tốt hơn một ít.
Phương Tiểu Hủy lấy lại tinh thần, để Thẩm Vi Lê đứng tạo dáng, chụp một bức ảnh cô đứng ở nhà ga trạm D.
Bình thường Thẩm Vi Lê chụp ảnh sẽ hơi mất tự nhiên, nhưng ảnh chụp vẫn luôn rất xinh đẹp.
Thẩm Vi Lê kéo vali chạy tới chỗ Phương Tiểu Hủy, tóc dài tung bay, Phương Tiểu Hủy ấn chụp, chưa gì đã có một tấm.
Trong bức ảnh, Thẩm Vi Lê nở nụ cười xinh đẹp, lúm đồng tiền hiện rõ, đằng xa mặt trời ló rạng, phía sau là ánh nắng ban mai rực rỡ, khuôn mặt đỏ rực đầy sức sống.
Sau đó Thẩm Vi Lê giúp Phương Tiểu Hủy chụp ảnh, cô ấy không chụp, cô ấy chỉ là người thích giúp người khác thôi.
Bao gồm trước đó làm trợ lý phòng livestream cho Thẩm Vi Lê, hay là theo giúp trang điểm cô dâu, điện thoại chỉ toàn ảnh chụp của người khác đều do tính cách thích giúp người của cô ấy.
Hai người ăn sáng ngay ga tàu, khách sạn hẹn nhận phòng vào lúc hai giờ chiều, dù sao bây giờ tới trước cũng phải đợi chứ không được lên phòng, bọn họ ra ngoài đi dạo một chút.
Thẩm Vi Lê đã mua sim điện thoại khác, điện thoại có hai sim, sim cũ cô đã khóa, chỉ khi nào cần xác minh mới bật lại.
Sau khi dùng sim mới, cô gọi về cho mẹ và dặn bà đừng nói cho Thẩm Tâm Oánh biết số mới của mình.
Trong lòng cô có chút lo lắng, cảm thấy Chu Yến Hỗn vẫn sẽ tìm mình.
Nếu cậu tìm Thẩm Tâm Oánh, cô ta nhất định sẽ bán đứng cô.
Cô không muốn đối mặt với Chu Yến Hỗn, nếu không, cô "trốn" cũng không còn ý nghĩa nữa.
Phạm Mỹ Huệ đồng ý: [Được được được, Lê Lê nhất định phải tự chăm sóc tốt bản thân, nếu chịu ấm ức thì nói mẹ nghe, được không?]
Thẩm Vi Lê cười đáp: [Yên tâm đi, con sẽ không chịu ấm ức nữa đâu mà ~]
*
Rất nhanh, Thẩm Vi Lê và Phương Tiểu Hủy đã thuê được phòng ở thành phố D, Thẩm Vi Lê tiếp tục dạy học trực tuyến, dù sao trên đó cũng không yêu cầu giáo viên phải ở địa điểm nào.
Phương Tiểu Hủy nghiên cứu tiếp tục làm thợ trang điểm cô dâu, cô ấy trang điểm không tệ, tìm vài cửa hàng váy cưới xin việc cũng không có vấn đề gì lớn, nhưng Phương Tiểu Hủy cũng có khuynh hướng livestream trang điểm, cô ấy luôn muốn trở thành beauty blogger, nhưng tiếc là làm beauty blogger cần phải thử rất nhiều đồ trang điểm, không có tiền nên đành thôi.
Phương Tiểu Hủy cũng chưa từng hỏi Thẩm Vi Lê đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô ấy cảm giác được, nhất định là liên quan tới chuyện tình cảm.
Khi phụ nữ muốn ra đi, hầu như đều có liên quan tới chuyện tình cảm.
Vậy nên cô cố gắng chăm sóc Thẩm Vi Lê nhiều hơn, cũng thường xuyên chọc Thẩm Vi Lê vui vẻ. Cô vẫn nhớ ơn Thẩm Vi Lê từng cho mình mượn tiền giúp ba chữa bệnh.
Gần đây, Phương Tiểu Hủy rất chú ý tới chuyện của Liễu Nhất Văn, ngày nào cũng lướt weibo cô ta để giải trí.
Liễu Nhất Văn đã khóa bình luận, vẫn có người share bài mắng chửi cô ta, vô cùng khó nghe, càng khó nghe, Phương Tiểu Hủy vui vẻ rung đùi đắc ý.
Lúc Phương Tiểu Hủy và Liễu Nhất Văn còn làm đồng nghiệp cũng không ít lần bị cô ta châm chọc, Liễu Nhất Văn là người vừa kỳ cục vừa ngu ngốc.
Chuyện của Liễu Nhất Văn khá hot, cư dân mạng biết được địa chỉ nhà cô ta còn tới tận nhà ném mấy thứ ghê tởm.
Lúc ăn sáng, Phương Tiểu Hủy lại thấy tin tức mới, vui mừng chia sẻ với Thẩm Vi Lê, "Chị Lê, em thấy có người nói Liễu Nhất Văn bị dạy dỗ, đầu tư thất bại! Có vẻ công ty kia chỉ là vỏ bọc rỗng tuếch, nhưng trên hợp đồng lại không có vấn đề gì cả, cuối cùng bị lừa sạch tiền!"
Thẩm Vi Lê yên lặng lắng nghe, kịch bản này rất giống với cách làm của Chu Yến Hỗn.
Cậu am hiểu cách thiết lập bẫy dụ người vào tròng, làm người ta bất giác thua đến táng gia bại sản.
Trời sinh đã có máu kinh doanh, dù chưa đặt chân vào sản nghiệp gia đình nhưng trong lời nói thường ngày cũng đã lộ ra vẻ xảo trá mưu trí.
Đột nhiên nhớ tới Chu Yến Hỗn, cũng chỉ là trong nháy mắt mà thôi.
Sau khi đi rồi, Chu Yến Hỗn sẽ không làm trái tim cô dao động được nữa.
Sẽ không nghĩ tới cậu như một người cô từng thích.
Chỉ bình tĩnh nhớ tới, Chu Yến Hỗn là một cậu em trai cô từng thân thiết thôi.
Phương Tiểu Hủy đẩy bánh mì chiên vàng cho Thẩm Vi Lê, còn cô ấy ôm hũ dưa muối, "Còn có người nói, Liễu Nhất Văn không có chỗ nào kiếm tiền, đồng ý ở với một phú nhị đại, một đêm hai mươi vạn tùy tiện chơi, cuối cùng bị người ta chơi hỏng, một đồng cũng không có, còn phải gọi xe cứu thương tới bệnh viện."
Thẩm Vi Lê thầm nói quá thảm rồi.
Cô hoài nghi hỏi, "Thật sao?"
Phương Tiểu Hủy lắc đầu, "Không biết nữa, dù sao trên mạng đều đang đồn vậy, có lẽ cũng không phải tin đồn vô căn cứ. Trên thế giới này có đủ loại người, không phải phú nhị đại chơi xấu thì cũng do người phụ nữ kia tự nguyện, em cảm thấy xứng đáng, ở ác gặp ác!"
Thẩm Vi Lê cúi đầu cười, thật ra trong lòng cũng có chút thỏa mãn.
Nhưng cô cũng không bộc lộ tính cách có thù tất báo, bụng dạ hẹp hòi này của mình, giấu trong đáy lòng là được rồi.
Mấy ngày sau, buổi tối Thẩm Vi Lê vừa mới dạy xong, chuẩn bị đi tắm thì mẹ gọi tới.
Giọng nói Phạm Mỹ Huệ gấp gáp, "Lê Lê, ông chủ đại lý vé số phía dưới nói con trúng thưởng?"
Thẩm Vi Lê sửng sốt, "Trúng thưởng gì cơ ạ?"
Phạm Mỹ Huệ nói, "Vừa rồi mẹ làm về, gặp ông chủ ở cửa tiểu khu, ông ấy nói con mua vé số trúng thưởng, còn nói là giải thưởng rất lớn! Sao lại thế? Mẹ nghe xong nên về gọi con luôn, tim mẹ đập nhanh quá, hù chết mẹ rồi!"
Trái tim Thẩm Vi Lê cũng bắt đầu tăng tốc.
Ngày thứ hai sau khi đi cô vẫn luôn bận rộn chuyện thuê nhà và công việc, quên mất chuyện vé số này.
Thẩm Vi Lê nói lắp, "Mẹ, mẹ chờ, chờ chút, con đi xem."
Treo điện thoại, Thẩm Vi Lê lập tức mở máy tính tra giải thưởng ngày mình mua vé số.
Cảm giác sốt sắng này khiến cả người cô nóng bừng, mặt đỏ lên không ngừng nuốt nước miếng, đến bàn phím cũng còn bấm sai.
Sau đó...
Thẩm Vi Lê trợn mắt há hốc mồm.
Không không, miệng lưỡi Thẩm Vi Lê khô lại, đây là thật hay giả thế? Cô không nhịn được mà há miệng thở d.ốc, kiểm tra kỹ càng từng con số.
Đây là dãy số mà cô đọc thuộc làu làu, một số cũng không sai!
Thẩm Vi Lê cuống quýt lấy vé số trong túi mình ra, ghế dựa vang lên tiếng kẽo kẹt vì bị đụng vào.
Cô không còn bình tĩnh để ngồi xuống nữa, khom lưng nhìn màn hình máy tính, đối chiếu từng con số với nhau.
Bóng đỏ: 2, 3, 5, 19, 20, 23.
Bóng cuối cùng: 14
Giống nhau hoàn toàn.
Bên dưới còn có dòng chữ.
Giải nhất kì này: 76 tờ, 5.001.026 Nhân dân tệ một tờ.
Hai chân Thẩm Vi Lê mềm nhũn ngã xuống ghế, nhìn chằm chằm màn hình máy tính, trái tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ng.ực.
Ngón tay cô run rẩy chỉ vào số trên màn hình, đếm từng đơn vị, 500 vạn!
Thẩm Vi Lê há miệng thở d.ốc, vỗ ngực bình tĩnh lại bản thân, nhìn con số này như muốn khóc, không thể bình tĩnh nổi, sắp điên mất, Thẩm Vi Lê run rẩy dùng máy tính tính toán, 380 triệu tệ.
380 triệu.
380 triệu tệ!!!
Thẩm Vi Lê hét lên một tiếng, sau đó vội che kín miệng mình lại, nhảy vui mừng trên giường.
Cô thực sự đã trúng thưởng, trúng 380 triệu tệ hahahahaha!!!!!!!!!!!
Thẩm Vi Lê chui vào chăn, cười không ngừng được, tưởng tượng tới những điều mình sẽ làm sau này.
Phải trả nợ! Mua nhà mua xe! Đi du lịch vòng quanh thế giới!
A a a a a a, đưa mẹ đi du lịch vòng quanh thế giới!!!!
Cô thành phú bà rồi!!!!!
A!!!!!!!!!
Thẩm Vi Lê mất gần một tiếng đồng hồ mới ngồi dậy được, bình tĩnh hơn một chút.
Đây là may mắn khó có thể tưởng tượng nổi, cô sắp bị bệnh tim mất, đây là sự may mắn cô đã tích góp bao nhiêu năm nay!
Nhưng bây giờ cô chưa thể để mẹ biết ngay được, bất ngờ như vậy, đến tim cô còn không chịu nổi huống chi là mẹ.
Thẩm Vi Lê nhanh chóng kiểm tra cách thức nhận thưởng, sẽ phải trích phần trăm thuế, phần còn lại cô được nhận dưới hình thức séc, trong vòng 60 ngày phải đi rút tiền nếu không sẽ không còn hiệu lực.
Thẩm Vi Lê rửa mặt bằng nước lạnh để bình tĩnh, cố để bản thân không cười nữa, hít sâu một hơi, nhưng vẫn không được, nhịn không đổi, vẫn muốn cười.
Cuối cùng cô không gọi điện thoại được, phải gửi tin nhắn wechat cho mẹ: [Mẹ, mẹ bình tĩnh lại đi, hôm đó con không mua vé số, không trúng giải, khóc. Nhưng không sao, có lẽ biết đâu số phận con ngày nào đó lại trúng thưởng phải không!]
Thẩm Vi Lê gửi tin nhắn xong, vẫn không khống chế nổi tâm tình của mình, lao sang gõ cửa phòng Phương Tiểu Hủy.
Sự bình tĩnh ngày thường của cô không còn thấy đâu nữa, cũng không còn là chị Lê trấn tĩnh, không phải chị Lê cười nhạt nữa mà hoàn toàn là con nhóc mất đi sự bình tĩnh, lại còn phát điên!
"Tiểu Hủy! Tiểu Hủy! Tiểu Hủy!"
Phương Tiểu Hủy hoảng sợ, cô ấy còn đang nghiên cứu cách trang điểm, vội mở cửa, "Sao vậy chị?"
Thẩm Vi Lê "a" một tiếng rồi lao tới ôm Phương Tiểu Hủy cười lớn không ngừng.
Phương Tiểu Hủy choáng váng, "... Chị Lê?"
Thẩm Vi Lê không kiềm chế được sự hưng phấn trong đáy lòng, lớn tiếng kêu, "Tiểu Hủy, chị trúng thưởng!! Trúng thưởng!!!"
Phương Tiểu Hủy bật cười, "Em còn tưởng chuyện gì, trúng nhiều hay ít? Hai trăm à?"
Thẩm Vi Lê lắc đầu đưa ra ba ngón tay.
Phương Tiểu Hủy nói, "300?"
Thẩm Vi Lê hừ một tiếng ghét bỏ nhíu mày.
"3000? Ba vạn?"
Thẩm Vi Lê tiếp tục lắc đầu.
Phương Tiểu Hủy không thể tin nổi, "Chị không đùa em đấy chứ? Chị đừng đùa em, 30 vạn..."
Thẩm Vi Lê cười to, "Không phải 30 vạn nhưng chị trúng rất lớn, em đoán xem."
Phương Tiểu Hủy khiếp sợ, "Vẫn ít sao, 300 vạn?"
Thẩm Vi Lê nhướn mày, "Vẫn ít, em đoán lại đi."
"Mẹ nó!" Phương Tiểu Hủy vỗ ngực, "Chị bình tĩnh, từ từ, em phải thở đã, trời ạ!"
"...3000 vạn?"
Thẩm Vi Lê tiếp tục lắc đầu, nhìn Phương Tiểu Hủy một cái đầy mị hoặc.
Phương Tiểu Hủy, "Trời ạ!!!!!! Ba trăm triệu????"
Thẩm Vi Lê dùng sức gật đầu, ôm lấy Phương Tiểu Hủy cười lớn, "Ba trăm tám mươi triệu!"
Phương Tiểu Hủy không ngăn được hét lớn, "Ba trăm tám mươi triệu!!! Trời ạ! Ông trời ơi! Chị của em trúng thưởng! Trúng ba trăm tám mươi triệu!!!!! Hahahahahahahaha má ơi, em muốn khóc quá!!!!!!!!!!!!"
*
Sân bay.
Chu Yến Hỗn vừa đi công tác về, sau khi xuống máy bay, mày vẫn nhíu chặt, vẻ mặt bực bội.
Gọi điện thoại cho Thẩm Vi Lê vẫn là một kết quả -- tắt máy.
Mấy ngày nay cậu không nhớ đã gọi cho cô bao nhiêu cuộc, rảnh lúc nào là gọi lúc ấy, nhưng đầu bên kia vẫn là giọng nói máy móc lạnh như băng, "Người dùng hiện không liên lạc được."
Đã mấy ngày Đường Phái chưa về nhà, ba mẹ cậu ta gọi về ăn cơm, vẫy tay đi trước.
Chu Yến Hỗn đóng sầm cửa xe, dẫm chân ga rồi phóng nhanh như cung tên đi tới tìm Thẩm Vi Lê.
Xe dừng dưới lầu nhà Phương Tiểu Hủy, Chu Yến Hỗn nôn nóng lên lầu, đứng trước cửa nhà Phương Tiểu Hủy, ổn định hơi thở rồi gõ cửa.
Bên trong không có tiếng đáp lại.
Chu Yến Hỗn gõ cửa lần nữa, giọng nói trầm thấp khàn khàn, "Chị, em là Tiểu Hỗn đây, chị có nhà không?"