Từ khi xuống máy bay, cậu chưa hề dừng việc tìm Thẩm Vi Lê, một giọt nước cũng chưa uống, bị cô làm cho tức giận đến cổ họng cũng khó chịu.
Loại cảm xúc vì không tìm thấy Thẩm Vi Lê này sắp cắn nuốt cậu mất rồi.
Chu Yến Hỗn khó chịu phát điên, cậu muốn tất cả trở về như cũ, để chị cậu có thể tiếp tục ở bên cạnh cậu.
Cuối cùng, người bạn kia cũng nhắn tin lại – không tra được lịch sử thuê phòng khách sạn.
Chu Yến Hỗn nhìn chằm chằm dòng này hồi lâu, nếu Thẩm Vi Lê không đăng ký phòng, vậy thì là một người khác đăng ký sao?
Là ai vào khách sạn cùng cô?
Chu Yến Hỗn không thể tiếp tục suy đoán, nhắm chặt mắt lại đập lên tay lái, vang lên tiếng còi chói tai.
*
Đáy lòng Chu Yến Hỗn cảm thấy nhất định phải tìm được Thẩm Vi Lê, cậu lái xe về thẳng nhà.
Đúng lúc là cuối tuần, Chu Sơn Lâm và Cốc Diễm Nhi không ở nhà, đã mang bữa sáng tới bệnh viện cho ông nội Chu.
Vừa vào nhà, Chu Yến Hỗn đã hỏi tìm dì Phạm, cậu lên lầu thấy bà đang quét dọn, tâm trạng khôi phục lại một chút, Chu Yến Hỗn đi qua chào hỏi, "Dì Phạm."
Phạm Mỹ Huệ quay đầu lại thấy Chu Yến Hỗn, nhớ tới chuyện Thẩm Vi Lê kể cho bà, vẻ mặt hơi mất tự nhiên một lát rồi khôi phục bình thường, làm bộ không biết gì, cười nói, "Tiểu thiếu gia đã về rồi, có việc gì không?"
Chu Yến Hỗn lễ phép, "Dì Phạm, cháu không liên lạc được với chị của cháu, cháu có thể mượn điện thoại dì để tìm chị ấy không?"
Phạm Mỹ Huệ chú ý tới cảm xúc Chu Yến Hỗn không tốt lắm, trạng thái bất ổn, cằm có râu ria, người toàn mùi thuốc lá, đáy lòng thầm thở dài một hơi.
Trước hết bà gọi số cũ cho Thẩm Vi Lê, thông báo đầu bên kia đã tắt máy, sau đó lại gửi wechat cho cô.
Phạm Mỹ Huệ: [Lê Lê, sao điện thoại con lại tắt máy, con đang ở đâu?]
Bà cố ý hỏi thêm "điện thoại tắt máy" vì đây là tín hiệu của hai người, bà biết Thẩm Vi Lê đổi số điện thoại mới, dù sao bà cũng đứng về phía cô, muốn thông báo cho cô đây không phải ý của bà, hơn nữa bà cũng biết con gái đang ở thành phố C giải sầu.
Chu Yến Hỗn nhìn chằm chằm màn hình điện thoại Phạm Mỹ Huệ.
Khoảng hai phút sau, Thẩm Vi Lê trả lời: [Mẹ, con ở cùng Tiểu Hủy, chốc nữa còn phải livestream làm việc.]
Chu Yến Hỗn nói, "Dì ơi, có thể bảo chị ấy gửi định vị tới không?"
Phạm Mỹ Huệ làm theo, một lát sau, Thẩm Vi Lê gửi định vị qua, nhưng lại là phòng thuê của cô và Phương Tiểu Hủy.
Chu Yến Hỗn nhắm chặt mắt, cậu biết Thẩm Vi Lê đang nói dối, căn bản là cô không hề ở căn phòng đó với Phương Tiểu Hủy.
Cô đang ở khách sạn, không biết cùng với ai.
Cậu xoay người ra ngoài rồi gọi điện thoại cho Chu Yến Hoài, "Mấy tài liệu phiên dịch anh giao cho Thẩm Vi Lê, chị ấy đã đưa lại chưa?"
Chu Yến Hoài nói, "Mấy hôm trước đã đưa anh rồi, sao thế?"
"Không có việc gì."
Chu Yến Hỗn hít sâu, không nghe điện thoại của cậu, không trả lời tin nhắn của cậu, nhưng lại nhớ xử lý tài liệu phiên dịch của anh trai cậu.
Hai mắt Chu Yến Hỗn đỏ lên, gọi cho Đường Phái, "Quán bar Tiên Triều, tới uống rượu với tôi."
Đường Phái kinh ngạc, "Chưa tới tối thì uống rượu cái gì?!"
Chu Yến Hỗn lạnh nhạt, "Tới hay không?"
Đường Phái, "Đi!"
*
Giờ này, Thẩm Vi Lê đang ở khách sạn năm sao quốc tế. Đây là ngày đầu tiên cô thành công đổi đời, hoàn toàn trở thành phú bà.
Một đêm trước khi cô và Phương Tiểu Hủy vào khách sạn ở, cô cũng không biết Chu Yến Hỗn sẽ tìm mình, nhưng dù sao cũng phải đề phòng, dùng chứng minh thư của Phương Tiểu Hủy để đăng ký phòng. Còn cô, nửa tiếng sau mới trực tiếp đi thang máy lên, không dùng chứng minh thư đăng ký.
Hôm nay cô tính đi trung tâm thương mại mua quần áo cho mẹ, cũng mua chút đồ trang điểm cho Phương Tiểu Hủy.
Chuyện trúng thưởng cũng sẽ nói với mẹ, nhưng cô sẽ không nói cụ thể được bao nhiêu, chỉ nói số tiền mình trúng có thể trả hết nợ trong nhà, mẹ cũng không cần phải ở lại Chu gia làm người giúp việc nữa, rồi đưa mẹ đi du lịch cùng mình.
Cả cô và mẹ cũng chưa làm hộ chiếu, trong lúc đợi xin hộ chiếu, có lẽ hai người sẽ đi du lịch trong nước trước.
Nếu Thẩm Tâm Oánh cư xử đàng hoàng, trường học có thời gian nghỉ thì cũng sẽ đưa đi cùng.
Cuối cùng sẽ chọn xem thích thành phố nào nhất, quyết định ở đâu rồi mua nhà mua xe ở đó.
Bây giờ cô chính là phú bà có giá trị trăm triệu đó!
Sướng!
Trước tiên phải hưởng thụ cuộc sống, sau đó đi gây dựng sự nghiệp, đi lê.n đỉnh cao cuộc đời!
Lại không ngờ rằng, sáng ngày đầu tiên trở thành phú bà có giá trị trăm triệu, Chu Yến Hỗn lại đi tìm mình.
Thật ra cô có thể tưởng tượng được tâm tình của Chu Yến Hỗn lúc này, giống như trước đó anh trai cậu vừa mới đi du học vậy.
Tức giận, phẫn nộ, bực bội.
Chu Yến Hỗn gửi cho cô rất nhiều tin nhắn, nhưng một tin cô cũng không đọc.
Chu Yến Hỗn tìm được cô, sau đó thì sao? Chẳng lẽ cậu còn muốn cô xem như chưa từng xảy ra chuyện gì, tiếp tục trở về ở bên chăm sóc cậu sao?
Không có khả năng này, sau khi chuyện yêu thầm bị đưa ra ánh sáng, sao cô có thể trở về được nữa, quá xấu hổ, bây giờ tiếp tục ở lại bên cậu chính là cực hình với cô.
Bây giờ cậu đã có anh Yến Hoài ở bên, rất nhanh sẽ trở lại bình thường thôi.
Nếu cô đã đi thì quyết định không thích nữa, hà tất gì phải liên hệ với nhau, vẫn dứt khoát cắt đứt thì tốt hơn.
*
Thẩm Vi Lê đi cắt tóc đầu tiên.
Cắt tóc dường như luôn là bước đầu tiên để đón chào cuộc sống mới, tóc là phiền não, cắt tóc là cắt đứt phiền não.
Thẩm Vi Lê được chủ tiệm tóc đưa ra kiến nghị cắt ngắn ngang vai, đuôi tóc uốn nhẹ rồi nhuộm màu nâu lạnh.
Phương Tiểu Hủy nhìn Thẩm Vi Lê nhuộm tóc xong, giơ ngón cái với cô, so với dáng vẻ dịu dàng trước đó, bây giờ nhìn lạnh lùng sang trọng, có khí chất phú bà hơn nhiều rồi.
Hai người theo kế hoạch tới trung tâm thương mại thành phố C mua sắm, vừa vào lầu một đã thấy rất đông người.
Phương Tiểu Hủy thích náo nhiệt, nhón chân lên xem, "Chị Lê, chị nói xem bên trong làm gì vậy?"
Thẩm Vi Lê thấy micro thu âm phía trên, không để ý nói, "Chắc là đóng phim."
Có rất nhiều bộ phim lấy bối cảnh trung tâm thương mại, Phương Tiểu Hủy muốn ngó vào trong nhìn minh tinh nổi tiếng, nhưng Thẩm Vi Lê lại không có hứng thú, vì vậy cô ấy không còn cách khác là từ bỏ.
Sau đó Thẩm Vi Lê đưa Phương Tiểu Hủy tới khu đồ trang điểm, để Phương Tiểu Hủy tùy tiện chọn đồ, cô biết Phương Tiểu Hủy luôn muốn làm beauty blogger, thỉnh thoảng còn làm mấy video dạy cách trang điểm.
Phương Tiểu Hủy vừa nghe thấy phú bà muốn mua đồ cho mình, nói rõ trước, "Chị Lê, tiền mua đồ trang điểm em nợ chị trước, chờ em kiếm tiền sẽ trả lại chị."
Phương Tiểu Hủy không phải người hám tiền, nghiêm túc nói, "Chị, giải thưởng đó là chị trúng, là vận may của chị. Em có thể vay chị để đầu tư đồ trang điểm cũng tốt lắm rồi, em không tiêu tiền của chị, em chỉ vay thôi, sau này nhất định sẽ trả chị."
Thẩm Vi Lê không ngờ Phương Tiểu Hủy là người sòng phẳng như vậy, nhưng nghĩ lại, cô ấy vốn đã như vậy, đây là tính cách của cô ấy, cũng là nguyên nhân cô đồng ý đưa cô ấy theo.
Thẩm Vi Lê cười nói, "Được, nghe em."
Phương Tiểu Hủy sung sướng sắp điên rồi, bình thường mua kẻ mắt kẹp mi cũng phải tính toán giá tiền, bây giờ tay vung lên "cái này", "cái kia", đều l mua tất.
Cảm giác này là điều sung sướng nhất cả đời cô ấy, hoàn toàn không khép được miệng.
Vì phù hợp với kiểu tóc mới của mình, Thẩm Vi Lê vào cửa hàng quần áo mua váy mới, nhân viên chọn cho cô một chiếc váy lộ eo, sau khi mặc thử, Thẩm Vi Lê có chút rối rắm không biết có nên mua hay không.
Đúng lúc này, bên ngoài cửa hàng có một người đàn ông đội mũ, đeo khẩu trang và kính râm đi qua, tùy ý nhìn vào trong một cái, đột nhiên dừng bước.
Người bên cạnh anh ta hỏi, "Anh Chu, sao vậy? Đạo diễn Thẩm còn đang chờ anh đó."
Người đàn ông xua tay ý bảo chờ một lát, lại nghiêng đầu nhìn khuôn mặt cô gái bên trong, bất giác đã đi vào.
Thẩm Vi Lê chưa từng mặc váy lộ eo bao giờ, còn đang do dự, bên cạnh bỗng có người đưa một chiếc áo khoác nữ tới.
Người đàn ông nói, "Phối với cái này sẽ rất đẹp."
Thẩm Vi Lê hoảng sợ xoay người nhìn đối phương, đồng thời Phương Tiểu Hủy cũng che kín miệng, cô ấy nghe ra giọng nói của người kia, không thể tin nói, "Thẩm Tùng Chu!"
Thẩm Vi Lê nghe thấy Phương Tiểu Hủy nói cái tên này, ngây ngốc chớp mắt một cái rồi mở to.
Thẩm Tùng Chu là đại minh tinh mới vừa đoạt giải nam diễn viên xuất sắc nhất.
Xuất thân của anh rất đáng ngưỡng mộ, chú hai Thẩm Lan là đạo diễn thực lực nổi tiếng, bộ phim khiến anh dành được giải thưởng cũng do chú hai anh làm đạo diễn.
Bây giờ anh xuất hiện ở đây, đám đông vừa rồi ở dưới cũng có thể giải thích được.
Thẩm Tùng Chu hầu như đều dùng giọng thường quay phim, giọng nói của anh như diễn viên lồng tiếng, cảm giác rất có chất văn nghệ.
Thẩm Tùng Chu đưa tay bên miệng, làm động tác "suỵt" với hai cô gái.
Thẩm Vi Lê và Phương Tiểu Hủy gật đầu, ngoan ngoãn nghe lời.
Thẩm Tùng Chu tháo kính râm nghiêng đầu đánh giá Thẩm Vi Lê, vẻ mặt như đang đánh giá một người vừa quen lại vừa xa lạ.
Đôi mắt cô gái này, giống với thím hai của anh y như đúc.